Ưu Thế Đỉnh

Chương 2: Lá gan thật lớn

Dấu hiệu động cảm lơ lửng trên không trung đưa Thẩm Tư Uý đến một căn phòng màu trắng tinh.

Trong phòng không trưng bày nhiều đồ, đơn giản hết mức có thể.

Thẩm Tư Uý vừa bước vào, từng mảng tường trắng biến thành cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn lại, có thể nhìn thấy biển mây bao la ở xa xa.

Khoảng cách mỗi tầng ở cây sinh mệnh là 3000 mét, tầng dưới cùng cao 0 mét so với mực nước biển, tầng hai cao 3000 mét so với mực nước biển.

Nhìn phong cảnh bao la ngoài cửa sổ, hiện tại Thẩm Tư Uý đang ở tầng ba của cây sinh mệnh, cách trung tâm quyền lực tầng trên cùng gần nhất.

Đánh thức máy tính mini được cấy trong lòng bàn tay, hình chiếu kết cấu trên không trung cho thấy, Thẩm Tư Uý đang ở độ cao 6000 mét.

Đa số người bình thường không thể sống sót trong một môi trường ở độ cao như vậy, vì thế các toà nhà ba tầng đều được trang bị hệ thống điều chỉnh trung tâm, đảm bảo nồng độ oxy trong không khí ở mức bình thường.

Thẩm Tư Uý thử cởi mặt nạ oxy ra, không có cảm giác khó thở nào.

Nhưng anh mới đi được được mấy bước, đã cảm thấy như mang vật nặng chạy mười cây số, hụt cả hơi.

—- Sao lại yếu như vậy?

Thẩm Tư Uý khá tức giận.

Xem ra tiến sĩ Trần không nói quá, lúc không hoạt động thì khá tốt, một khi hoạt động nhất định phải mang mặt nạ, nếu không sức chiến đấu của Thẩm Tư Uý nháy mắt sẽ giảm xuống 0.



Đeo lại mặt nạ, tốt xấu gì hô hấp cũng bình thường trở lại.

Trên bàn vuông bên cạnh đặt một bình nước và ly thuỷ tinh, Thẩm Tư Uý nhàn nhạt nâng đáy ly thuỷ tinh lên, đầu ngón tay hơi dùng sức, trên thành ly xuất hiện vết nứt, trong nhát mắt, ly thuỷ tinh đã vỡ thành các mãnh vỡ không có quy tắc.

Một ít mảnh vở rơi xuống đất, một ít mảnh vỡ ở trong lòng bàn tay Thẩm Tư Uý.

Anh dùng sức nắm chặt, những mảnh vỡ sắc nhọn trong lòng bàn tay bị nghiền nát thành những mảnh vụn, mà làn da của anh lại không hề bị thương tổn.

“Cậu đang thử nghiệm cường độ da à?” Cửa lên xuống mở ra, Mạc Lâm lập tức đi thẳng về phía Thẩm Tư Uý.

Giày quân đội màu đen phát ra tiếng bước chân áp bức, nghĩ lại cái ôm ngang khiến người ta khó chịu, Thẩm Tư Uý theo bản năng lui về sau nửa bước.

Hành động lãng tránh không thể rõ ràng hơn, đáy mắt Mạc Lâm thoáng hiện lên sự không vui, việc công nói theo phép công: “Thân thể của cậu rất đáng giá, đừng dùng nó vào chuyện vô nghĩa như vậy.”

Thẩm Tư Uý không giải thích, bấm sạch cặn thuỷ tin trong lòng bàn tay: “Vâng.”

Có lẽ cảm giác Thẩm Tư Uý thuận theo, giọng điệu của Mạc Lâm mềm mại đi: “Tôi đã sắp xếp hai tên lính đi cùng cậu xuống tầng dưới cùng, nhớ kỹ, nhất định phải trở về mà không tổn hại gì?”

“Không tổn hại?” Từ này có vẻ hơi vi diệu.

“Bình an.” Mạc Lâm lập tức thay đổi lời nói, “Cậu đi chấp hành nhiệm vụ, tôi sẽ nhớ cậu.”

Cảm giác không được tự nhiên lại xuất hiện, Thẩm Tư Uý khẽ nhíu mày, đáp: “Vâng.”



Trung tâm của cây sinh mệnh có lối đi tàu thẳng đứng, giống như thang máy trong các nhà cao tầng chọc trời, đưa mọi người lên xuống giữa các tầng.

Giữa tầng hai và tầng ba có rất nhiều người qua lại, Thẩm Tư Uý đi một chiếc tàu riêng biệt.

Tốc độ hạ cánh của tàu thẳng đứng được kiểm soát trong phạm vi an toàn, thay đổi áp suất không khiến mọi người có cảm giác ù tai, không khác gì đi tàu thông thường.

Phong cảnh ngoài cửa sổ là những đám mây rất dày, khi đoàn tàu gần tới tầng hai, ánh sáng mặt trời chiếu xuống ngày càng giảm, tầm nhìn không rõ ràng như ở tầng ba.

Cuối cùng, khi tàu đến tầng hai, chủ quản trung tâm quân sự đã đứng chờ trên sân ga.

“Chào ngài, rất vinh hạnh…”

Chủ quản rất cung kính giới thiệu mình với Thẩm Tư Uý, rõ ràng cúi đầu, ấy thế tầm mắt cứ không ngừng liếc về Thẩm Tư Uý.

Thẩm Tư Uý không quen khi bị người khác quan sát, càng không muốn phí thời gian vào chuyện chào hỏi.

Anh đi về phía điểm trung chuyển, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước: “Hai người nào đi theo tôi?”

Hai binh sĩ phía sau chủ quản vội vàng tiến lên, đuổi theo bước chân của Thẩm Tư Uý: “Chào sir.” (*)

(*) Gốc là 长官, tiếng anh là sir.

Thật ra đối với Thẩm Tư Uý, có cùng đi hay không cũng không quan trọng.

Đoán chắc Mạc Lâm cho người đi theo vì muốn nguỵ trang cho hợp lý, nên mới sắp xếp hai tên lính đi theo Thẩm Tư Uý.

Nhưng nhìn thái độ của những người này, hình như bọn họ không biết Thẩm Tư Uý không phải là nhà đám phán chân chính, còn gọi anh là ‘sir’.

Đôi mắt thản nhiên lướt qua hai người đi bên cạnh, Thẩm Tư Uý đột nhiên dừng bước.

Chỉ thấy cổ áo của binh sĩ bên phải không bẻ đúng nếp, nhìn qua không vừa mắt.

Trước kia, trong đội của Thẩm Tư Uý cũng có nhiều người bất cẩn, cho dù Thẩm Tư Uý phê bình thế nào, đều vẫn giữ cái nết kia.

Sau đó Thẩm Tư Uý không muốn nhiều lời nữa, trực tiếp ra tay chỉnh lại.

Anh đã thành thói quen đi đến bên người binh sĩ, nâng đôi tay đeo găng trắng lên, dựng cổ áo của binh sĩ, sau đó bẻ theo nếp gấp.

Chờ làm xong những thứ này, Thẩm Thư Uý như một đội trưởng, thản nhiên dặn dò: “Trước khi ra khỏi cửa nhớ sửa sang lại dáng vẻ.”

Yết hầu phía trên cổ áo trượt lên trượt xuống, Thẩm Tư Uý nâng ánh mắt lên, phát hiện binh sĩ đang đỏ mặt, không dám đối mặt với anh.

“Cám, cám ơn sir!”

—— binh sĩ xấu hổ.

Thẩm Tư Uý nhanh chóng đưa ra kết luận này.

Mà có cần khoa trương vậy không? Anh chỉ giúp sửa sang lại cổ áo thôi mà.



Đoàn tàu đã đợi sẵn ở điểm trung chuyển, cũng giống như khi xuống, không có hành khách khác trong khoang tàu.

Thẩm Tư Uý dẫn đầu đi về cửa tàu, mà đúng lúc này, trên không trung bỗng vang lên tiếng báo động, hai binh sĩ lập tức che chở Thẩm Tư Uý tiến vào khoang, cảnh giác quan sát tình huống bên ngoài.

Trên sân ga không một bóng người, cũng không ngửi thấy mùi nguy hiểm nào.

Tiếng báo động vang lên mấy giây liền kết thúc, hai binh sĩ thở phào nhẹ nhõm, người vừa rồi được Thẩm Tư Uý sửa sang lại cổ áo nhìn máy tính mini trong lòng bàn tay, nói: “Có dân thường ở tầng dưới cùng tiến vào khu kiểm soát không lưu.”

Hắn ta dùng ngón tay lướt vào hư không mấy cái, giữa không trung chiếu ra một đoạn video theo dõi mới, chỉ thấy phi hành khí(*) của dân thường vượt qua độ cao bay trên không bình thường, bị hệ thống phòng ngự bên ngoài tầng hai cảnh cáo.

(*) [fēixíngqì] phi hành khí (tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ)

Phi hành khí chắc đi lạc vào khu kiểm soát, cảnh cáo vừa vang lên, liền vội vàng hạ độ cao, tránh xa khu vực nguy hiểm.

Thẩm Tư Uý nhớ trước kia chuyện này cũng từng xảy ra, đa số đều do kỹ thuật tài xế không tốt. Tiếp theo tài xế sẽ phải đối mặt với việc thu hồi bằng lái, đến trường lái xe để đào tạo lại.

“Sir,” Binh sĩ tắt hình chiếu, nói chuyện với Thẩm Tư Uý, “Ngài đã thấy dân thường ở tầng dưới cùng chưa?”

Thẩm Tư Uý đâu chỉ gặp qua, còn thường xuyên ra vào tầng dưới cùng. Ngoại trừ một số tội phạm, hầu hết dân thường ở tầng dưới cùng đều sống một cuộc sống bình dị, họ rất biết ơn cây sinh mệnh vì đã cung cấp một môi trường thích hợp để sống.

“Đã gặp qua.” Thẩm Tư Uý nói.

Đoàn tàu chậm rãi khởi động, tiến về phía trước theo hướng thẳng đứng.

“Thế lưu dân thì sao?” Binh sĩ lại hỏi.

Lần này Thẩm Tư Uý không trả lời, một là anh không có tâm tư nói chuyện trời đất, hai là anh không định bịa đặt lý lịch cho thân phận giả của mình. Nhìn các binh sĩ lấy hết can đảm để trò chuyện, dù Thẩm Tư Uý có trả lời không, hắn ta vẫn sẽ tiếp tục nói.

Thẩm Tư Uý lựa chọn yên lặng, nhưng sự im lặng của anh dường như bị binh sĩ hiểu thành sợ hãi lưu dân. Vẻ mặt binh sĩ nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Uý, nghĩa bất dung từ(*) nói: “Sir cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài thật tốt.”

(*) Những việc làm với nghĩa cử cao đẹp thì không thể từ chối, thành ngữ có câu “Nghĩa bất dung từ”:义不容辞. Giải thích: Không thể từ chối về mặt đạo nghĩa.

Thẩm Tư Uý không nói thêm gì, nhắm mắt dưỡng sức nói: “Bảo vệ tốt bản thân đi.”



Khoảng cách 3000 mét thẳng đứng không mất nhiều thời gian di chuyển.

Khi đoàn tàu đến tầng dưới cùng, mặt trời còn chưa xuống núi, nhưng mây đen lại giăng đầy trời, như thể đêm tiếp theo sắp đến.

Thẩm Tư Uý bước ra khỏi khoang tàu, cảm giác quen thuộc tràn đến. Tầng dưới cùng gần khu vực trung tâm luôn có cảnh này, bởi vì kết cấu tầng trên cùng che khuất, ánh mặt trời rất khó chiếu vào.

Nhưng so với đoàn tàu ở tầng hai, tầng dưới cùng rõ ràng hơn rất nhiều, mọi người cũng nhiệt tình hơn.

Thẩm Tư Uý vừa mới ra khỏi cổng nhà ga, đã thấy phóng viên và dân thường chen chúc dưới bậc thang.

“Là người Marg! Người Marg sống sờ sờ!”

“Trời ơi, có khí chất thật ấy!”

“Người đó muốn thay mặt chúng ta đi đàm phán với lưu dân thật ư?”

Phía dưới bậc thang loạn tùm phèo, cảnh vệ khó khăn lắm mới mở ra một lối đi. Thẩm Tư Uý không nhanh không chậm đi qua đám người, mặc cho vô số phóng viên ấn nút chụp về anh.

Để Thẩm Tư Uý phách lối đi tới tầng dưới cùng, là ý của Mạc Lâm.

Vốn Thẩm Tư Uý có thể ngồi phi hành khí tới thẳng thành phố Z, lý do anh muốn đến ga trung tâm để đi đường dài, là vì muốn truyền thông truyền lời cho lưu dân — sắp có quý tộc hàng thật giá thật đến tìm bọn họ đàm phán.

Thấy tình hình như vậy, lưu dân bên kia hẳn sẽ coi nhà đàm phán này ra vẻ.



Bên trong căn phòng thiếu ánh sáng, một chiếc TV kiểu cũ chiếu một bộ phim hoạt hình cũ.

Người đàn ông cao lớn nằm dài trên ghế sô pha đơn, hai chân dài không có chỗ đặt thản nhiên gác lên bàn trà nhỏ.

“Lão đại, mau xem tin tức.” Mạch Nhĩ Khẳng hưng phấn đi đến bên sô pha, trong giọng nói mang theo sự hóng hớt.

Khắc Lôi Đặc đang chăm chú xem phim hoạt hình, lười biếng trả lời: “Gì?”

“Có người Marg đến tìm chúng ta đàm phán.”

Mạch Nhĩ Khẳng vừa nói vừa đưa tin tức lên không trung, trong nháy mắt video ồn ào đã bao phủ âm thanh phim hoạt hình.

Khắc Lôi Đặc thản nhiên lướt qua tin tức, tầm mắt lại quay về màn hình TV.

Nhưng một giây sau, hắn ma xui quỷ khiến lại đưa ánh mắt về hình ảnh tin tức.

Trong video, nhà đàm phán mặt một chiếc áo choàng màu trắng, dài đến mắt cá chân, xuyên qua khe hở của áo choàng màu trắng là có thể thấy một bộ đồng phục màu trắng với hàng cúc vàng bên trong.

Mũ trùm áo choàng che trên đỉnh đầu người đó, tạo thành hình thoi, mái tóc vàng xoăn nhẹ che nửa trán, mặt nạ kim loại che khuất nửa khuôn mặt dưới, khuôn mặt nhà đàm phán kia nhìn không rõ lắm.

Nhưng chỉ dựa vào cặp mắt với lông mi thật dài kia, cũng đủ khiến người ta nhìn thêm vài giây.

“Vật gì trên mặt y thế? Máy lọc không khí à?” Mạch Nhĩ Khẳng điều chỉnh góc độ hình ảnh, trêu nói, “Y ngại không khí bẩn ở tầng dưới cùng à?”

Khắc Lôi Đặc không để ý nhiều, lại dời tầm mắt về lại bọt biển trên TV.

Hắn quơ quơ hình chiếu trên không trung, tiếp tục nhìn phim hoạt hình: “Dám tới nơi này, lá gan thật lớn.”



Cách Khắc Lôi Đặc bắt nạt vợ mình:

Lấy mặt nạ của vợ đi, hô hấp nhân tạo cho vợ XD