Edit + beta: Iris
Đại Mao Tiểu Béo về trước cơm chiều. Trước khi Đào Mộ tiến tổ 《 Hào Hiệp Truyện 》hai người đã mời nhà sản xuất sinh hoạt của đoàn phim một bữa cơm, ngoại trừ mong rằng sản xuất sinh hoạt có thể chiếu cố Đào Mộ, họ còn muốn có lịch quay của Đào Mộ trong đoàn phim. Mục đích là để bảo đảm trước khi Đào Mộ tan tầm, hai người có đủ thời gian dọn dẹp phòng cho thuê. Miễn cho Đào Mộ quay trở về lại lải nhải với họ.
Nhưng hôm nay Đào Mộ đã về trước. Đại Mao Tiểu Béo không khỏi kinh ngạc, hơi áy náy vì làm phòng lôi thôi: "Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Đào Mộ đang ngồi ở bàn đọc sách - các vấn đề và quy định hiện hành về tài chính, đặc biệt là trong tương lai. Thời điểm cậu qua đời ở kiếp trước là năm 2018. Thị trường tài chính vốn thay đổi thất thường, thời gian mười năm đã đủ để thị trường tài chính và hoàn cảnh chính sách quốc nội quốc tế xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Những chính sách và quy định mà cậu biết không có tác dụng gì vào lúc này, nếu không nhanh chóng làm quen với các quy tắc hiện tại, chỉ dựa vào chủ nghĩa kinh nghiệm võ đoán mà làm việc, một khi không cẩn thận sẽ mắc phải sai lầm lớn.
Vì vậy sau khi Đào Mộ trọng sinh, cậu bắt đầu có ý thức ôn lại những kiến thức "cũ nát" này, kết hợp với thao tác thực tế, chậm rãi bù đắp những thiếu sót của bản thân. Một mặt là để thu tiền, mặt khác cũng để đảm bảo lúc Lệ Khiếu Hằng hỏi ý kiến cậu lần nữa, kiến nghị của cậu sẽ không biến thành trò cười chỉ vì một số ký ức lỗi thời. Nhờ vậy giảm bớt gánh nặng tâm lý trong việc hợp tác với Lệ Khiếu Hằng.
Thời gian trước vì muốn diễn tốt vai sát thủ Vô Danh mà Đào Mộ đã lãng phí rất nhiều thời gian cho việc luyện võ. Tiến độ xem tư liệu bị trì trệ không nói, ngay cả hiệu suất cũng thấp nhũn. Bây giờ đã bị đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 sa thải, Đào Mộ có rất nhiều thời gian để nghiên cứu. Cậu chuẩn bị thi lấy chứng chỉ hành nghề nên phải làm quen với các chính sách và quy định cơ bản nhất. Trừ cái đó ra thì chính là tiếp tục thực hành trong thị trường bán lẻ.
Mặt khác, Đào Mộ vẫn nhớ xô vàng đầu tiên của mình. Cậu đã tìm thấy hơn chục thị trường cá cược có danh tiếng tốt trên internet. Chỉ đợi sau khi thế vận hội Olympic khai mạc là bỏ tiền ra mua thiết bị ngoại vi*.
*Thiết bị ngoại vi là tên chung nói đến một số loại thiết bị bên ngoài thùng máy được gắn kết với máy tính với tính năng nhập xuất hoặc mở rộng khả năng lưu trữ.
Có quá nhiều việc phải làm, Đào Mộ thực sự không có thời gian và sức lực để lãng phí cho sự tức giận vô ích. Sự phát tiết vừa rồi đã là bộc lộ cảm xúc cực hạn của cậu.
"Đạo diễn Triệu nói cho tớ biết, vai sát thủ Vô Danh đổi người. Nên từ nay trở đi, tớ không cần phải đi đoàn phim nữa."
"Nà ní?" Đại Mao Tiểu Béo cho rằng mình nghe lầm: "Anh nói cái gì? Đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 đuổi anh? Dựa vào cái gì chứ, không phải đã ký hợp đồng rồi sao? Anh cũng đã tiến tổ hơn mười ngày, ngay cả poster cũng chụp xong rồi đúng chứ?"
Bọn họ đã đăng tin này lên Weibo, các em gái nhanh khống đều nhấn like và comment hò hét phấn khích dưới Weibo.
"Nên người ta đã bồi thường không ít tiền vi phạm hợp đồng theo điều khoản trong hợp đồng." Đào Mộ xoay đầu nhìn Đại Mao Tiểu Béo: "Đạo diễn Triệu cố ý dặn phòng tài vụ bồi thường gấp sáu lần tiền vi phạm hợp đồng, mười hai vạn, cộng với hai vạn được đưa khi ký hợp đồng, chưa đầy nửa tháng đã lời mười bốn vạn, khá nhiều."
Đây là phương án bồi thường lâm thời mà cậu và đạo diễn Triệu thương lượng xong - - vốn chỉ cần bồi thường gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng. Nhưng đạo diễn Triệu thật sự rất thích động tác đánh diễn kinh diễm lòng người của Đào Mộ. Chỉ là ngại nói. Đào Mộ nhận ra Triệu Tân rối rắm, trước khi rời đi đã làm một cuộc giao dịch với Triệu Tân. Cậu kiến nghị Triệu Tân tăng thêm tiếp gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng, mua đứt video của cậu, bằng cách này, hậu kỳ cắt nối biên tập có thể thêm một số cảnh quay tầm trung, tầm xa và cận cảnh không lộ mặt của cậu vào phim.
Kiến nghị này phù hợp với suy nghĩ của Triệu Tân. Vai sát thủ Vô Danh này thay đổi hai người liên tiếp khiến cho tiến độ quay bị chậm lại. Lần này còn là một vị tổ tông không có kinh nghiệm đóng phim, nói không được mắng không xong. Triệu Tân vội đến nỗi hút hai bao mỗi ngày. Đề xuất của Đào Mộ tuy không giúp nâng chất lượng quay phim của 《 Hào Hiệp Truyện 》, nhưng lại rất có ích cho tiến độ quay.
Triệu Tân không ngờ Đào Mộ lại hiểu chuyện như vậy, nhất thời kích động đến quên mất lễ nghĩa và che giấu cảm xúc, hưng phấn đập vào vai Đào Mộ vài cái. Liên tục khen ngợi Đào Mộ hiểu chuyện.
Nhưng hắn không biết rằng ý tưởng của Đào Mộ chỉ đơn giản là tối đa hóa lợi ích - - cậu nghĩ nếu cậu rời khỏi đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 thì những cảnh quay của cậu sẽ biến thành rác thải vô dụng. Thay vì để nó vào một góc xám xịt, tốt hơn hết là để Triệu đạo sử dụng nó. Sau khi phim được phát sóng, những cảnh quay này của cậu vẫn có tác dụng tuyên truyền.
Tất nhiên, trước đó, vấn đề thù lao vẫn cần phải thương lượng rõ ràng.
Mồ côi từ khi còn nhỏ, Đào Mộ từ lâu đã hiểu ra sự thật rằng mình không thể tùy hứng đối mặt với áp lực đạo lý sinh tồn - - ít nhất là ở kiếp trước trước khi về Thẩm gia, Đào Mộ đã không có đủ tự tin để sống một cuộc sống thong thả.
Về phần kiếp này, tuy rằng Đào Mộ có bàn tay vàng, nhưng thói quen nào đó đã dưỡng thành từ lâu. Loại thói quen xấu này không thể nói thay đổi là thay đổi được. (Cái thói quen xấu mà bạn Mộ nhắc tới là thói quen tối đa hóa lợi ích á.)
Sau tất cả, Đào Mộ không phải là loại người bị ủy khuất sẽ oán trời trách đất, cho dù làm ngọc nát ngói lành cũng không muốn người khác sống tốt. Trong một tình huống cực kỳ tồi tệ, thay vì lãng phí cảm xúc phát tiết vào những điều vô nghĩa, cậu thà rằng tìm kiếm cơ hội có lợi cho bản thân.
Kiểu sống này đối với người ngoài có lẽ chính là "phóng túng", chỉ biết có lợi ích mà không có khí khái. Nên kiếp trước khi cậu trở về Thẩm gia, người nhà họ Thẩm mới chán ghét cậu. Thậm chí Thẩm Nghiên còn dùng từ "phượng hoàng và chuột chết" để trào phúng cậu. Như thể thân là người nhà họ Thẩm phải nên trời sinh cao quý tễ nguyệt quang phong, dù có sa vào cát bụi cũng không được cúi đầu thỏa hiệp với bất kỳ sự bất công nào. Phải giống như Thẩm Dục trong bùn mà không nhiễm mùi bùn, chứ không phải bà mẹ bỉm sữa như cậu.
Bọn họ hoàn toàn quên mất rằng người giãy giụa trong vũng bùn là Đào Mộ cậu, chứ không phải là con tu hú chiếm tổ phượng hoàng kia.
"Đây là chuyện tiền bạc sao? Chúng ta cần mấy vạn này của hắn chắc?" Nghe Đào Mộ kể lại, Đại Mao suy sụp: "Bọn họ không phải chơi anh chứ? Rõ ràng đã ký hợp đồng tiến tổ rồi, sao có thể thay đổi dễ dàng như vậy? Như vậy vất vả mười ngày qua chẳng phải là vô ích sao? Này cũng thật quá đáng đi?"
"Cũng không hẳn là vô ích. Chẳng phải tớ lấy được tiền rồi sao." Đào Mộ cười nói: "Hơn nữa Triệu đạo cũng đã nói, rất nhiều cảnh quay vẫn có thể dùng được." Cuối cùng cậu cũng lấy được mười bốn vạn, ngoại trừ tiền vi phạm hợp đồng, còn có cả tiền mua đứt video đánh võ. Đào Mộ tin rằng Triệu Tân nếu đã ra tiền, chắc chắn sẽ tận dụng nó một cách tốt nhất.
"Nhưng mà con mẹ nó..." Đại Mao không nhịn được chửi tục: "Quả thực là khi dễ người khác. Không thể để vậy được. Không được, em đi tìm hắn."
"Được rồi mà!" Đào Mộ xoa đầu Đại Mao, xoa dịu tức giận của hắn: "Có cái gì đâu mà tìm. Ngay cả chú Vương làm kinh doanh cũng đã gặp vài trường hợp bội ước trong khi đã ký hợp đồng rồi đó sao. Mọi người chỉ đang làm việc theo hợp đồng thôi — —"
"Cái đó không giống." Tiểu Béo cũng nghểnh cổ bất bình thay Đào Mộ: "Sao bọn họ có thể làm vậy được a! Quá bất công."
"Chuyện này không có cái gì là bất công hay không bất công cả. Chỉ có thể nói là do giá trị của tớ chưa đủ cao để đoàn phim từ chối boss của họ." Thậm chí thời gian để suy nghĩ cũng không thèm: "Hơn nữa tớ cũng không mất mát gì. Các cậu cần gì phải bày ra bộ dạng tớ bị bắt nạt như vậy?"
Đại Mao Tiểu Béo trợn trắng mắt với Đào Mộ.
"Cái gì mà giá trị chưa đủ cao để đoàn phim từ chối boss của họ? Nói thẳng ra còn không phải là vì đồng tiền dơ bẩn sao!" Đại Mao hầm hừ nhắc lại chuyện xưa: "Em đã nói rồi, để ba em xuất tiền, chúng em tự mình đầu tư kịch bản nâng anh làm nam chính. Đến lúc đó xem thử ai dám đi cửa sau đoạt vai diễn của anh!"
Đào Mộ cúi đầu cười: "Được rồi. Không nói chuyện này nữa, nghĩ đến chuyện gì đó vui hơn đi. Tiểu gia tớ hôm nay coi như đã kiếm được một đống tiền phi nghĩa. Tối nay các cậu muốn ăn gì, tớ bao."
Bao cái rắm! Đại Mao oán khí đầy mình nhưng không muốn phát tiết trước mặt Đào Mộ, chỉ có thể rầu rĩ hừ một tiếng: "Vậy ăn lẩu bò đi. Dù sao hôm nay cũng nóng như vậy, thêm chút lửa nữa cũng chả sao, coi như lấy độc trị độc."
"Được, vậy ăn lẩu." Đào Mộ thuận tay đóng sách lại, đứng dậy cười nói: "Ăn lẩu xong sẽ mời các cậu đi phao*. Thấy anh em của các cậu tốt chưa."
*Đi phao hình như là đi mấy quán bar hay câu lạc bộ gì đó.
Đại Mao Tiểu Béo trưng ra bản mặt như cha mất mẹ chết, cố mỉm cười: "Ừ!"
* * * * * *
"Nghe nói vai của cậu ở 《 Hào Hiệp Truyện 》 bị người khác giành mất?"
Đào Mộ không ngờ lúc cậu dẫn Đại Mao Tiểu Béo đến quán lẩu lại đυ.ng phải Cẩu Nhật Tân và đám anh em vai phụ của hắn.
Cẩu Nhật Tân thân là chim đầu đàn có tiếng ở Hoành Điếm, tất nhiên tin tức rất linh thông. Đào Mộ vừa rời khỏi đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》 lúc chạng vạng, buổi tối tin tức đã đến tai Cẩu Nhật Tân. Lúc nãy mọi người nói chuyện phiếm còn than tiếc cho Đào Mộ, không ngờ chớp mắt Đào Mộ cũng tới ăn lẩu.
"Tới tới tới, cái gọi là mời mọc lẫn nhau còn không bằng ngẫu nhiên gặp mặt, nếu mọi người đã tới quán này ăn lẩu, vậy thì chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau." Có lẽ là vì ngưỡng mộ những người có văn hóa, Cẩu Nhật Tân — người mà thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở — rất sợ chạm mặt những sinh viên như Đào Mộ, sợ lỡ miệng sẽ bị chê cười.
"Các cậu đừng xếp hàng chờ chỗ trống nữa. Bây giờ đang là giờ cao điểm, nếu các cậu muốn chỗ trống phải chờ ít nhất nửa tiếng nữa, nếu không chê thì qua đây ngồi ăn với tụi anh nè."
Nói xong, không đợi ba người Đào Mộ mở miệng, Cẩu Nhật Tân đã gọi người phục vụ: "Đổi cho chúng tôi hai cái nồi mới, thêm hai xô bia và ba phần thức ăn."
Cẩu Nhật Tân đã nhiệt tình như vậy, ba người Đào Mộ cũng không nỡ từ chối, đành tìm chỗ trống ngồi xuống. Đại Mao nhìn cả bàn toàn đực rựa, lễ phép hỏi: "Sao không thấy chị dâu đâu."
"Chị dâu cậu có cảnh quay, đi theo đoàn phim rồi, phải hai ba ngày sau mới trở về." Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Cẩu Nhật Tân không tốt lắm. Dường như không muốn nói nhiều về chuyện này, rót một ly bia cho Đào Mộ, lảng sang chuyện khác: "Chị dâu của cậu cứ nhắc tới cậu với anh mãi. Nói là tương lai, cậu chắc chắn sẽ tiền đồ rộng lớn. Còn kêu anh kết bạn với cậu, bảo là hôm nào đó mời cậu đến nhà ăn cơm. Chị dâu cậu sẽ tự động xuống bếp."
Nghe xong câu này, vài vai võ phụ có giao tình tốt với Cẩu Nhật Tân cau mày. Đào Mộ vừa thấy liền hiểu.
Bản thân Cẩu Nhật Tân thì lại không phát hiện ra lời này có ý gì, còn nhiệt tình mời Đào Mộ: "Ngày mốt chị dâu cậu sẽ trở về, cậu tới nhà anh ăn cơm nha?"
Đào Mộ dịu dàng nói cảm ơn, sau đó lịch sự từ chối. Cậu không có ấn tượng tốt về nữ nhân tên Dư Mị này, nhưng không muốn biểu lộ trước mặt Cẩu Nhật Tân. Dù sao mọi người cũng chỉ là sơ giao*, bình thường ăn uống, tâm sự, nói chuyện phiếm thì được, không cần phải giao thiển ngôn thâm.
*Sơ giao: chỉ dừng lại ở mức quen biết nhau, như kiểu biết người đó làm nghề gì, tên gì hoặc những chuyện ngoài lề nhưng không hiểu sâu về người đó.
Mọi người cụng ly. Ăn được một chốc, Cẩu Nhật Tân nhìn Đào Mộ tỏ vẻ muốn nói lại thôi.
Đào Mộ cụng ly với Cẩu Nhật Tân, cười hỏi: "Sao vậy, có chuyện gì thì cứ nói."
Cẩu Nhật Tân ấp a ấp úng: "Cái đó, không biết cậu có nguyện ý làm hay không."
Câu đầu đã nói ra được, mấy câu sau nói cũng trôi chảy hơn. Không chờ Đào Mộ mở miệng, Cẩu Nhật Tân nói ra hết: "Tụi anh vừa tiến vào đoàn phim mới, cũng là phim điện ảnh võ hiệp. 《 Giang hồ chi viễn 》 chắc cậu cũng nghe qua rồi đúng không? Nam chính không hài lòng về võ thế hiện tại, muốn tìm người có động tác đẹp hơn. Vóc dáng của hắn và cậu gần giống nhau, hơn nữa chuyện tiền nông rất hào phóng, nguyện ý chi mười vạn. Nếu cậu muốn, anh có thể hỏi giúp cậu?"
Ngừng một chút, Cẩu Nhật Tân lại nói: "Hơn nữa đạo diễn và nam chính của đoàn phim này, nói ra thì cũng có chút duyên phận với cậu. Họ đều tốt nghiệp từ Kinh Ảnh. Trình Bảo Đông, Vương Bác Viễn, cậu biết không?"
Tâm Đào Mộ nhảy dựng. Cậu đương nhiên biết hai người kia, đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy và đại ảnh đế thế hệ sau. Bộ phim điện ảnh của Kinh Ảnh mà Đào Mộ muốn giật dây đầu tư kia, đạo diễn chính là Trình Bảo Đông. Và nam chính mà Trình Bảo Đông thuận tay kéo tới chính là Vương Bác Viễn.
Đây chẳng khác nào đang trong cơn buồn ngủ lại có người đưa cho cái gối đầu.
Lời từ chối của Đào Mộ lập tức bị nghẹn lại trong họng, cười nói: "Vậy làm phiền Cẩu ca hỏi giúp tôi rồi."
Nói xong lại cụng ly với Cẩu Nhật Tân.
Cẩu Nhật Tân liên tục phẩy tay, uống một ngụm bia: "Không phiền không phiền. Cũng chỉ hỏi giúp chút xíu thôi, còn chưa biết có được hay không."
Nói xong lại nắm vai Đào Mộ, đào tim móc phổi khuyên: "... Chuyện hôm nay cậu đừng để trong lòng. Thật ra nếu cậu đi đóng phim nhiều, cậu sẽ biết loại chuyện chết tiệt này xuất hiện rất nhiều. Cậu đừng cảm thấy bất công. Cậu nghĩ thử đi, nhà đầu tư người ta đắp toàn vàng thật bạc thật, đầu tư một đoàn phim cũng rất vất vả, phải chọn một trong hai người trong đoàn phim, điều này cũng bình thường thôi đúng không? Cũng như người bình thường đi làm việc, trong một công ty có không ít thân thích của ông chủ đâu. Quan lãnh tiền lương nhưng không chịu làm việc, đã vậy còn gây rắc rối khắp nơi. Trong đoàn phim cũng giống như vậy. Cậu không thể ngăn ông chủ đưa người vào công ty, đồng dạng cũng không ngăn được nhà đầu tư nhét thân thích vào. Chuyện duy nhất cậu cần làm là chờ tương lai cậu trở nên nổi tiếng, nhưng mà cậu kén cá chọn canh đoàn phim quá. Bọn họ còn phải cười nịnh nọt, phủng cậu."
"Trực giác của anh mách bảo rằng em chắc chắn sẽ nổi tiếng. Nên ngàn vạn lần đừng nản chí, khi vào đoàn phim tiếp theo thì đừng gây rắc rối, nên làm thế nào thì làm thế nấy. Chờ cậu nổi tiếng rồi, bọn họ tự nhiên sẽ hối hận thôi."
Cẩu Nhật Tân lo Đào Mộ tức giận nên ra sức làm công tác tư tưởng. Vì khi vào đoàn phim kế tiếp, hắn là người đề cử Đào Mộ nên cũng ít nhiều có liên quan, nên hắn liên tục dỗ Đào Mộ vui.
Này cũng coi như là chân thành nhiệt tình hiến thấy.
"Cẩu ca, anh yên tâm, nếu tôi có thể vào 《 Giang hồ chi viễn 》, chắc chắn tôi sẽ cố gắng, sẽ không để anh mất mặt." Đào Mộ thầm nghĩ đương nhiên sẽ không để mất mặt, cậu còn muốn nương cơ hội này kết giao với Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn đây này. Tất nhiên sẽ không để bọn họ có ấn tượng xấu về cậu.
Ít nhất là có nền tảng vững chắc là chăm chỉ khắc khổ mà nhỉ?
Cẩu Nhật Tân cười hắc hắc, vẻ mặt hàm hậu: "Cũng không phải tôi không yên tâm. Chỉ là sợ người trẻ tuổi các cậu gặp phải chuyện bất khả kháng như này sẽ mang theo cảm xúc tiêu cực tiến tổ thôi."
Đào Mộ động lòng, bỗng nhớ tới một ít tin đồn của Cẩu Nhật Tân mà kiếp trước cậu nghe thấy: "Cẩu ca, những người đóng võ thế như chúng ta, đoàn phim đều sẽ mua bảo hiểm cho chúng ta đúng không?"
Cẩu Nhật Tân nói: "Có đoàn phim mua, nhưng cũng có đoàn phim không mua. Nghề của chúng ta có độ nguy hiểm rất cao, công ty bảo hiểm người ta không thèm quan tâm đâu. Đoàn phim nào có lương tâm sẽ mua bảo hiểm ngoài ý muốn cho chúng ta, còn nếu không quan tâm thì ai quản cậu bị nguy hiểm gì. Cũng chỉ là cho thêm một phần cơm thôi, nếu cậu không làm thì cũng có rất nhiều người nguyện ý làm."
Có lời này mở đầu, các anh em võ phụ ngồi trên bàn cũng sôi nổi kể khổ: "Đừng nói chuyện bảo hiểm. Cho dù thật sự xảy ra chuyện, muốn đoàn phim bồi thường tiền cũng rất mệt."
"Việc khổ việc nặng đều giao cho chúng ta làm, nhưng số tiền kiếm được còn không bằng số lẻ của minh tinh."
"Vậy tại sao chúng ta lại không tự bảo vệ mình nha?" Đại Mao và Tiểu Béo đang nghe mọi người nói chuyện, không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người này: "Thứ này một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Có bảo hiểm ngoài ý muốn rồi, dù có chuyện gì thì cũng được bồi thường một vạn, một năm có khi còn kiếm thêm được mấy vạn đồng. Nếu không có bảo hiểm - -"
Trong nhà Đại Mao có mỏ than, rất rành về mấy vụ này. Tiếc là còn chưa nói xong đã bị một võ phụ ngắt lời: "Mấy vạn đồng đó khác gì ném đá trên sông? Với lại chúng ta có tương đối có kinh nghiệm, sẽ không xảy ra chuyện đâu."
Xét đến cùng, vẫn là tiếc tiền. Dù thế nào thì tất cả bọn họ gặp được nhau tức là có duyên. Nếu may mắn thì một tháng có thể kiếm được mấy vạn đồng, nếu xui xẻo thì không nhận được xuất diễn, ăn bữa nay lo bữa mai cũng là chuyện bình thường. Xét từ góc độ khách quan, vai võ phụ này vất vả không kém gì nông dân, có khi còn thua cả nông dân nữa.
Nên thành ra tiền trong tay muốn ăn thì ăn, muốn tiết kiệm thì tiết kiệm, chỉ là tiếc mua một cái bảo hiểm.
Nhưng nào có ai đi ở bờ sông mà không ướt giày. Đại Mao Tiểu Béo hai mặt nhìn nhau, rồi nhìn Đào Mộ: "Hay là chúng ta đừng đi đoàn phim nữa?"
Đào Mộ khoát tay, nhìn Cẩu Nhật Tân: "Nếu tớ thật sự có thể tiến tổ 《 Giang hồ chi viễn 》 thì chắc chắn tớ sẽ chuẩn bị mấy cái bảo hiểm ngoài ý muốn. Cẩu ca, anh có muốn làm bảo hiểm cùng không. Có câu hơi khó nghe, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất đó."
Cẩu Nhật Tân do dự.
Đào Mộ không đổi sắc mặt khuyên nhủ: "Bây giờ Cẩu ca cũng coi như đắt xô, một năm chắc cũng kiếm được hơn hai mươi vạn. Tốn vài vạn mua một cái bảo hiểm ngoài ý muốn cũng không sao, nếu lỡ như xảy ra chuyện thì ít nhất vẫn có một trăm vạn trong tay, cũng đỡ hơn không có gì."
Cẩu Nhật Tân vẫn do dự: "Cậu thấy đó, đã nhiều năm rồi tôi không mua bảo hiểm nhưng vẫn ổn đó thôi. Lỡ như vừa mua bảo hiểm đã xảy ra chuyện, có phải hơi bị xui rồi không?"
Đào Mộ: "..." Cái mạch não kiểu gì đây?
Đào Mộ thấy Cẩu Nhật Tân thật sự ghét chuyện mua bảo hiểm thì cũng không khuyên nữa. Trong lòng đã có quyết định, cùng lắm thì cậu mua giúp Cẩu Nhật Tân một cái bảo hiểm ngoài ý muốn một trăm vạn vậy. Coi như là một phần tâm ý.
Dù sao thì ở kiếp trước, Cẩu Nhật Tân thật sự đã xảy ra sự cố. Chẳng qua là quan hệ giữa Đào Mộ và Cẩu Nhật Tân ở kiếp trước quá lạnh nhạt, chưa từng chú ý mấy điều này. Thành ra không biết rõ Cẩu Nhật Tân xảy ra chuyện vào lúc nào và ở đâu.
Đào Mộ cho rằng nếu cậu đã không có biện pháp ngăn sự cố xảy ra, vậy ít nhất cũng phải chuẩn bị đầy đủ. Coi như không phụ sự trợ giúp của Cẩu Nhật Tân.
Cẩu Nhật Tân đương nhiên không biết Đào Mộ đang trong trạng thái "nhất báo hoàn nhất báo*". Tuy còn đang ở tiệm lẩu, nhưng hắn vẫn gọi điện cho nam chính của 《 Giang hồ chi viễn 》. Vương Bác Viễn đã nghe qua tên tuổi của Đào Mộ trong giới vai võ phụ. Thực ra thì sau khi Vương Bác Viễn nói ra yêu cầu của mình về võ thế, có người đã đề cử Đào Mộ với hắn. Chỉ là lúc đó Đào Mộ vừa tiến tổ 《 Hào Hiệp Truyện 》, chỉ là một vai phụ có tên có họ, hắn cũng ngại tiếp xúc với Đào Mộ.
*Tương tự như câu "nhận ơn trả ơn" bên Việt mình.
Bây giờ Đào Mộ tự dâng đến cửa, Vương Bác Viễn vui mừng còn không kịp. Nói trong điện thoại dự định ngày mai sẽ thử vai.
8:00 sáng hôm sau, Đào Mộ chạy đến nơi mà đoàn phim 《 Giang hồ chi viễn 》 đang quay - - nói ra cũng thật khéo, chỗ quay của 《 Giang hồ chi viễn 》 chính là cảnh khu Minh Thượng Hà Đồ. Cách 《 Hào Hiệp Truyện 》 không xa. Thế nên khi Đào Mộ đến 《 Giang hồ chi viễn 》 thử vai thì đυ.ng phải người quen.
Mọi người hỏi thăm mục đích đến đây của Đào Mộ, Đào Mộ cũng không giấu giếm. Khi biết được Đào Mộ muốn đến cách vách thử vai võ thế cho nam chính thì mọi người lộ ra vẻ bừng tỉnh, dùng đủ loại biểu cảm và giọng điệu chúc Đào Mộ thử vai thành công.
Ngay cả "cháu trai lớn" tiến tổ thế vai của Đào Mộ cũng vác khuôn mặt mới trang điểm được một nửa chạy ra, không phục làm loạn: "Đều là làm võ thế như nhau, dựa vào cái gì không chịu làm cho tôi? Không phải chỉ là tiền thôi sao, 《 Giang hồ chi viễn 》 trả cho cậu bao nhiêu, tôi trả gấp đôi!"
Đào Mộ lười chú ý đến "cháu trai lớn" ngu ngốc tiền nhiều, đẩy người về lại đoàn phim 《 Hào Hiệp Truyện 》: "Đừng quậy nữa, trở về diễn vai diễn của cậu đi, đừng gây rắc rối cho tôi."
"Cháu trai lớn" cứng cổ đi theo sau Đào Mộ. Đào Mộ sợ "cháu trai lớn" phá rối nên kiên nhẫn dỗ hắn: "Không phải cậu muốn nổi bật trước ống kính sao? Tìm võ thế làm chi, tự mình xuất trận luôn đi. Chờ tôi rảnh rỗi sẽ dạy cậu hai chiêu, không khó lắm đâu, đủ để cậu ngầu lòi hút gái trước ống kính."
"Cháu trai lớn" sáng mắt, lập tức chộp móng vuốt tới: "Cậu nói rồi đó, không được gạt tôi đâu nha."
Đào Mộ đập tay một cái qua loa với hắn. Đuổi hắn trở về.
Lúc cậu đến đoàn phim 《 Giang hồ chi viễn 》, đúng lúc Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn cũng tới. Một người thì đang ngồi trước camera chỉ huy, một người thì đang hóa trang trong phòng thay đồ.
Người phụ trách dẫn cậu đến trước mặt Trình Bảo Đông, Trình Bảo Đông nhìn lướt qua cậu một cái, chỉ tay vào một góc: "Đoàn phim đang bận. Cậu đến kia ngồi đợi tí."
Đào Mộ đứng đợi hơn một tiếng đồng hồ. Người trong đoàn phim đều bận làm việc riêng của mỗi người, không có ai chú ý hay hỏi gì đến cậu. Đào Mộ cũng không sốt ruột, dựa vào những kinh nghiệm khác nhau mà cậu đã trải qua trong các đoàn phim ở kiếp trước, cậu giúp người này bê đạo cụ, giúp người kia chỉnh ánh sáng. Không có cao ngạo, không có ngại ngùng, nhiều nhân viên công tác trực tiếp xem Đào Mộ là trường ký* mới.
*Trường ký (thư ký trường quay): nếu trợ lý đạo diễn được xem là cánh tay mặt thì thư ký trường quay là bộ nhớ của đạo diễn. Thư ký trường quay là một nghề quan trọng trong điện ảnh, và quan trọng trên nhiều cấp độ: nghệ thuật, kỹ thuật, hành chính... Người thư ký trường quay nhất thiết phải có chuyên môn điện ảnh, có khả năng quan sát, thống kê và kinh nghiệm.
Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn đều thờ ơ lạnh nhạt, luôn quan sát cậu hơn một tiếng mới chịu gọi người dẫn cậu đi thay quần áo.
Vương Bác Viễn nhìn bóng lưng Đào Mộ, cười nói chuyện phiếm với Trình Bảo Đông: "Trông rất trầm ổn. Tớ còn tưởng cậu ấy bị bắt chờ lâu như vậy, dù không giận nhưng ít nhất vẫn phải hỏi lý do."
Trình Bảo Đông hừ lạnh: "Nếu cậu ta tức giận thì đã làm trò trước mặt họ Triệu kia, chứ không chờ đến bây giờ."
Nhắc tới cái này, ban đầu hai người biết đến Đào Mộ là thông qua Trần Ích Khiêm. Đạo diễn Trần nhìn ra Đào Mộ có tiềm lực, cũng cố ý dìu dắt người mới, lúc rảnh rỗi sẽ đề cử Đào Mộ với các ông bạn già.
Lúc trước Vương Bác Viễn muốn tìm Đào Mộ làm võ thế cũng là do được Trần Ích Khiêm đề cử. Đặc biệt là sau khi biết Đào Mộ thi đậu Kinh Ảnh, Vương Bác Viễn càng có hảo cảm với đàn em chưa nhập học này hơn. Nghe thấy Đào Mộ lấy được vai sát thủ Vô Danh trong 《 Hào Hiệp Truyện 》, hắn còn cảm khái Đào Mộ may mắn.
Đáng tiếc sự cảm khái này còn chưa bén rễ nảy mầm thì Đào Mộ đã bị đá ra khỏi đoàn phim, đối với phản ứng của Đào Mộ sau khi nghe được tin dữ, Vương Bác Viễn đã nhìn đàn em này bằng con mắt khác.
Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng EQ là đã ăn đứt hết. Trình độ này không phải người trẻ tuổi mới hai mươi mấy có thể làm được.
Còn Trình Bảo Đông thật ra lại cảm thấy, một thằng nhóc còn trẻ mà lòng dạ thâm sâu như vậy không phải là chuyện tốt. Nhưng cũng không thể phủ nhận, với ngoại hình cộng thêm EQ cao, nếu không có gì bất ngờ thì trong tương lai, Đào Mộ chắc chắn sẽ có một vị trí nhỏ trong giới giải trí. Nói không chừng sẽ là một con hắc mã trong vòng tròn Bắc Kinh của họ.
Nên màn ra oai phủ đầu hôm nay cũng coi như là Trình Bảo Đông và Vương Bác Viễn khảo nghiệm hậu bối người mới.
Khảo nghiệm xong, kết quả vẫn như cũ. Vương Bác Viễn rất thưởng thức cậu đàn em vừa có EQ cao vừa có giá trị nhan sắc cao như Đào Mộ, lại còn rất thành thạo những chuyện ở đoàn phim, là người có mắt nhìn. Hắn đã gặp qua rất nhiều người mới, bọn họ đều vì muốn đắp nặn hình tượng bình dị gần gũi thân thiết nên ngày thường lúc không có cảnh diễn cũng sẽ giúp đỡ nhân viên đoàn phim. Nhưng kiểu người mới có thể giúp được mọi loại việc như Đào Mộ đúng là hiếm thấy. Bởi vậy có thể thấy được, Đào Mộ rất rành về mỗi bộ phận công tác trong đoàn phim, từ đó suy ra dã tâm của cậu nhóc này tuyệt đối không hề nhỏ. Ví dụ như, nếu tương lai cậu diễn tốt, có thể sẽ dẫn dắt hoặc kiểm soát cái gì đó.
So trên sánh dưới, Trình Bảo Đông càng bài xích Đào Mộ thành thục thâm trầm lão luyện láu cá, không có chút hoạt bát khí phách nào của tuổi trẻ.
Nhưng hai người vẫn có chung một quan điểm: Chính là với tâm tính và điều kiện của Đào Mộ, tuyệt đối có thể gây tiếng vang trong giới giải trí.