Việt Sạn luôn theo nguyên tắc "dùng người không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng", ví dụ như trước đây đối với Tông Minh, ví dụ như bây giờ đối với Hỗ Dật Trần.
Hắn cảm thấy đối phương có năng lực thì dám phá cách đề bạt, cho nên trực tiếp nói với Hỗ Dật Trần: "Chờ lát nữa giao công việc kiểm tra cho người khác, cậu hãy điều động một số thành viên chủ chốt từ bộ phận kỹ thuật thành lập một nhóm, nhanh chóng tìm ra giải pháp."
"Hả?" Phản ứng đầu tiên của Hỗ Dật Trần là hoang mang.
Việt Sạn: "..." Vẫn ngốc quá.
Hắn vô thức nghĩ, tiểu hoàng tử cuối cùng là có mắt nhìn thế nào, phẩm vị ra sao? Không nói đến việc coi trọng tiểu kỹ thuật viên này, còn cho rằng hắn sẽ ghen với kỹ thuật viên nhỏ này sao? Thật nực cười!
Eno thì phản ứng lại trước, mỉm cười nói với Hỗ Dật Trần: "Chúc mừng nhé, Hỗ tổng công."
Hỗ Dật Trần đối diện với đôi mắt lấp lánh như sao trời của cậu, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng cúi đầu.
Nhưng cậu ấy nhanh chóng nhớ ra, chính là do tiểu điện hạ đề nghị, mới khiến Việt thiếu tướng trọng dụng cậu ấy. Hơn nữa trước đây cậu ấy có thể được chọn trúng, cũng là nhờ đề nghị của tiểu điện hạ.
Vì vậy vội vàng ngẩng đầu lên cảm kích, chân thành nói: "Cảm ơn điện hạ."
Eno vẫn mỉm cười, nói: "Không có gì."
Việt Sạn liếc cậu một cái, trong lòng nghĩ: Cậu thì đúng là không khách sáo thật, người đề bạt cậu ta là tôi, mà công lao lại là của cậu. Bạn nào muốn mua truyện với giá rẻ thì ib mình nhé
Thực ra, Eno đưa ra đề nghị này, cũng là xuất phát từ sự tin tưởng đối với năng lực của vị bậc thầy chế tạo cơ giáp trong tương lai này.
Thông qua hai sự kiện "Hỗ Dật Trần xuất hiện" và "cơ giáp có vấn đề", cậu đã tin bảy tám phần nội dung trong sách, chỉ hy vọng nhóm của Hỗ Dật Trần có thể nhanh chóng nghiên cứu ra giải pháp, tránh để Đế Quốc thảm bại, tránh để Việt Sạn bị thương nặng, cũng tránh để cậu... sau khi Đế Quốc thảm bại bị đưa đến Liên Bang để liên hôn.
Nói chung, theo quan điểm của cậu, đây là một chuyện tốt cho cậu, đồng thời cũng tốt cho mọi người.
Hỗ Dật Trần không biết Eno đang nghĩ gì, ngược lại còn bị nụ cười của cậu làm cho hoa mắt, chỉ cảm thấy hoàng tử điện hạ quả là người đẹp nết cũng đẹp.
Cậu ấy không kìm được nắm chặt tay, thầm thề trong lòng, chắc chắn phải báo đáp ân tri ngộ của điện hạ. Nghe nói điện hạ không thể điều khiển cơ giáp, cậu ấy phải càng cố gắng hơn, tương lai thiết kế một loại cơ giáp mà điện hạ cũng có thể điều khiển.
Thề xong, cậu ấy cuối cùng mới nhớ ra người thực sự trọng dụng mình là ai, vội vàng cảm ơn Việt Sạn.
Việt Sạn: "..."
Lúc này đây, vẻ mặt hắn phức tạp, tâm trạng càng phức tạp hơn.
Rõ ràng là hắn có mắt nhìn người, phá cách đề bạt nhân tài nhưng hai người này sao lại hoàn toàn không để ý đến hắn, ở đó nhìn nhau đến mức... suýt nữa thì "nắm tay nhìn nhau rơi lệ, không nói nên lời mà nghẹn ngào"?