Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Chương 19: Tường Vi (3)

Đi qua con đường rừng nhỏ , sau đó dừng lại trước một ngôi biệt thự ba tầng. Trong sân có duy nhất một bóng đèn đang sáng, nhưng trong nhà tối tăm. Cô buổi tối không ăn ở đây , dì Hứa hẳn là nghĩ rằng cô không về vào hôm nay , vì vậy bà liền về nhà của mình .

Cả vườn hoa hồng ngoài sân vườn toả ra hương khí bức người.

Chu Tây đi qua cánh cửa đầy hoa , bước lên bậc thang, mùi hoa nồng nặc cuốn tới . Trước đây cô đã từng rất thích hoa hồng , nhưng hiện tại cô đột nhiên cảm thấy rằng hoa hồng quá mức kiều diễm , quá mức phóng đại, hương thơm rất không có tự mình biết mình .

Nhấn mật khẩu mở cửa , bật đèn, những người dọn nhà của công ty chưa đến. Chiếc đèn pha lê khổng lồ từ tầng ba rũ xuống rực rỡ , chói cả mắt cô . Cô đứng trong phòng khách trống rỗng, trái tim cô bỗng nhiên cũng hoang vắng .

Bảy năm a, mặc dù ngoài miệng cô nói rất hời hợt , chẳng qua nó chỉ là một phần mười cuộc đời, nhưng cuối cùng, bảy năm đó đã xâm nhập sâu vào tận tủy xương của cô . Mọi thứ ở đây cuối cùng sẽ trở thành quá khứ. Chu Tây quay lại để nhìn những hoa tường vi đỏ tươi trên cửa sổ sát đất lầu một , theo từng cơn gió động , hương thơm hoa phiêu đãng khắp nơi.

Hoa tường vi đỏ theo dân gian người ta truyền miệng nhau là em muốn sống với anh suốt đời.

Lúc đầu, cô không thích hoa tường vi , vì một lần cô nhìn thấy nó trên TV, cô liền lôi kéo Lục Bắc Nghiêu cùng nhau trồng . Lục Bắc Nghiêu tự nhiên không tham gia vào một việc nhàm chán như vậy liền từ chối ngay tại chỗ. Cô mua được cây con, không để ý mà lừa Lục Bắc Nghiêu trồng cây tường vi cùng với nhau.

Cô muốn cùng Lục Bắc Nghiêu.

Suốt một đời, từ tình đầu của nhau đến đầu bạc.

Cần con mẹ nó một cây búa.

Chu Tây mở tủ lôi ra công cụ trồng hoa của mình . Đối với việc trồng hoa tường vi đính ước này , cô nghiêm túc còn hơn so với việc học hành cho kỳ thi tuyển sinh đại học, đem cây tường vi này nuôi tới cành lá tươi tốt.

Chu Tây đào từ dưới cùng của hộp công cụ ra một cây kéo .

Cô đem kéo ra ngoài , cây tường vi này trồng đã hơn một năm trời , cành cây leo cao hơn hai mét, thân rễ to béo . Chu Tây ngồi chồm hỗm xuống , dùng hết sức bình sinh của mình để cắt , lòng bàn tay cô như tê liệt , vậy mà rễ cây vẫn không một chút sức mẻ.

Dưỡng hoa khó khăn , hủy hoa cũng không dễ dàng .

Chu Tây mang hộp dụng cụ ra và thử từng cái một.

Cái nào cũng không thể làm gãy được rễ cây , trên mu bàn tay cô còn bị gai đâm . Lúc này điện thoại trong nhà vang lên , Chu Tây đặt các công cụ xuống sau đó đứng dậy đi nghe , các công nhân dọn nhà đã đến.

Những thứ đồ đạc linh tinh của Chu Tây rất nhiều cũng rất hỗn loạn. Hai cái tủ đựng quần áo, cộng thêm giày dép lấp đầy một chiếc xe còn không đủ. Công ty di chuyển tạm thời tìm thêm một chiếc xe khác đến.

Chiếc Porsche Mini màu đen của Mạnh Hiểu từ trong bóng đêm vụt nhanh tiến vào tiểu khu . Nàng đạp giày cao gót bước xuống xe , đóng cửa xe , đi về phía Chu Tây. " Còn gì nữa không ?"

"Đã mang đến một chiếc xe hơi mà vẫn còn một phần nữa ."

Mạnh Hiểu liếc vào bên trong , bị những thứ đồ đạc lỉnh kỉnh của Chu Tây doạ cho sợ hãi thối lui ra ngoài. Trong phòng khách chất đầy vali. "Cậu là một con ma nữ cuồng mua sắm a ."

"Đã sắp xếp gần xong xong , sắp mang đi rồi , còn lại để cho bọn họ dọn dẹp đi , cậu tới giúp tớ một chuyện."

"Làm gì a ?"

"Giúp tớ đem rễ cây tường vi này cắt bỏ với ".

"Cậu cắt cây hoa vào giữa đêm, cậu không bị bệnh chứ ?" Mặc dù Mạnh Hiểu nói như vậy, nhưng nàng vẫn đi qua tiếp nhận cây kéo. Vừa kéo tay áo lên liền mạnh mẽ dùng sức. Kéo rắc một tiếng ….. gãy ngang.