Một lát sau ,Lục Bắc Nghiêu bước ra.
Hắn mặc quần jean , phác họa ra tới đôi chân thẳng tắp thon dài. Mái tóc ngắn khiến cho ngũ quan của hắn càng trở nên lạnh lùng. So với thuở còn thiếu niên , hiện tại trên người hắn có một phần hương vị thành thục của người đàn ông trưởng thành.
Váy ngủ màu hồng nhạt được đặt trên bộ đồ ngủ màu xanh đậm của hắn .Hắn đi tới đặt chiếc váy ngủ bên cạnh mép giường, nói với cô một cách nhẹ nhàng, "Thay quần áo của anh đi , anh đi tắm."
"Tôi đã không nói giỡn với anh, tôi cũng không có ý nghĩ muốn cùng anh gây chuyện " Chu Tây đặt điện thoại dưới gối, nói một cách trịnh trọng, "Tôi thực sự là muốn cùng anh chia tay ."
Lục Bắc Nghiêu nâng cổ tay lên, những ngón tay thon dài rõ ràng của hắn nhu ấn giữa hai hàng lông mày mình, "Ngày mai lại nói chuyện này , bây giờ thay quần áo."
Nói xong hắn không nhìn Chu Tây nữa, bước chân dài đi về phía phòng tắm.
Cửa phòng tắm bị hắn đóng lại một cách mạnh bạo.
Phát giận với ai vậy hả ? Người đàn ông này?
Chu Tây cũng ngại quần áo cô đang mặc trên người thật kinh tởm nên cố gắng ngồi dậy và thay váy ngủ. Ném quần áo bẩn vào thùng rác ,cô lại một lần nữa cầm lấy điện thoại . Trước khi video lúc nãy không xuất hiện lần nữa, cô nhanh chóng rời khỏi Weibo.
Không có gì phải coi cả , bây giờ nó cũng đã không liên quan gì đến cô .
Đặt điện thoại di động trở lại đầu giường , cô nằm quay mình và bắt đầu suy nghĩ về mọi thứ. Một số điều không thể nhớ ra, cảm giác phi thường khó chịu.
Hồi lâu , cửa phòng tắm mở ra, những bước chân nặng nề của người đàn ông ngày càng gần hơn. Chu Tây nhắm chặt hai mắt lại, nhưng thần kinh của của cô lại căng chặt, đặt biệt thanh tĩnh .
Nệm ở phía bên kia khẽ lún xuống , mùi thơm của chai sữa tắm màu cam quýt trên người đàn ông bao trùm lại gần cô , quấn trong khí nóng của nhà tắm. Chu Tây mở mắt ra , quay đầu qua đi xem.
Ánh đèn hắc lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông . Hắn mặc một bộ đồ ngủ màu xanh biển , các nút áo thắt chỉnh chỉnh tề tề . Từ hàm dưới đến cổ, các đường cong lạnh lẽo mịn màng , dưới ánh đèn như phát sáng.
Hắn cầm chiếc điện thoại màu đen lên , trượt những ngón tay trên màn hình di động . Sau khi điều chỉnh xong báo thức trên điện thoại di động liền đặt điện thoại tới trên tủ đầu giường . Đưa tay ra tắt đèn ,hắn quay đầu đột nhiên không kịp phòng ngừa cùng Chu Tây đối diện tầm mắt.
Bốn mắt nhìn nhau.
Chu Tây không quậy phá thời điểm thập phần vô hại , giống như một con vật nhỏ. Đôi mắt to như lúc nào cũng chứa nước, nhu nhược động lòng , chọc người thương yêu .
Lục Bắc Nghiêu nằm xuống ,lại muốn tắt đèn đầu giường một lần nữa. Chu Tây mở miệng nói, "Chúng ta sắp phải chia tay , ngủ cùng nhau thích hợp sao?"
Lục Bắc Nghiêu không muốn nhìn thấy cô , tắt đi đèn ngủ. Căn phòng chìm vào bóng tối, hắn nhắm mắt lại.
" Anh hẳn nên ngủ trong phòng cách vách bên cạnh."
Lục Bắc Nghiêu bỗng nhiên đứng dậy, cúi người áp sát xuống, Chu Tây kêu rên ra tiếng vì đυ.ng phải miệng vết thương của cô. Đầu ngón tay của Lục Bắc Nghiêu cọ phải vệt ẩm ướt trên mặt cô , dừng động tác lại , chống ở phía trên cô.
Căn phòng tối không thể nhìn thấy rõ các chi tiết một cách cụ thể, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Sau một khoảng dừng ngắn ngủi, Lục Bắc Nghiêu buông tay và nằm trở lại
"Ngủ đi."
"Tôi sẽ chuyển đi vào ngày mai." Chu Tây nói.