Dư Quyên vì sợ người ngoài biết nàng ta biết chữ, bèn tìm một cái cớ nào đó. Tình cờ quan hệ của nàng ta với Lâm Tử Du không tồi, cho nên nàng ta tới đây, để có lý do chính đáng cho việc biết chữ sau này.
Lâm Tử Du không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy Dư Quyên hắn ta đều có cảm giác mới mẻ. Từ trước tới nay hắn ta chưa bao giờ có cảm giác này. Một cô bé như Dư Quyên lại hiểu biết nhiều như vậy, trong đầu lại có nhiều suy nghĩ kỳ quái hiếm có như vậy. Ở bên cạnh Dư Quyên, hắn ta vô cùng thoải mái vui vẻ. Nghe Dư Quyên nói những lời xa lạ như vậy, trong lòng hắn ta nhen nhóm khó chịu: “Muội còn khách sáo với ta làm gì. Mau ăn đi, ăn xong chúng ta bắt đầu học chữ.”
Dư Quyên cười tủm tỉm gắp một miếng bỏ vào việng, cắn xuống, giòn giòn mềm mềm, có chút vị thịt, rất ngon. Xem ra chi thứ ba ra ở riêng cũng có nguyên do. Nếu nhà mình cũng ra riêng luôn thì tốt, nàng ta sẽ đi bán đồ ăn gì đó, không chừng sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.
Nhưng hiện tại nàng ta vẫn chưa tới trấn Thảo Phố bao giờ?
Dư Dung ở nhà học nấu ăn. Trương thị thấy con gái cũng khá chăm chỉ, nhưng so với bà thì vẫn có sự chênh lệch nhất định. Trương thị an ủi: “Quen tay hay việc, con làm nhiều sẽ biết thôi.”
Trương thị chuẩn bị ra chợ ở trấn Ngự Kiều, muốn thử nghiệm trước. Ông ba Dư cũng hết sức nhiệt tình. Hôm sau khi trời còn chưa sáng, hai vợ chồng Trương thị đã rời giường bắt đầu xay đậu nành. Dư Dung thì thái hành, Dư Tùng bên cạnh thì băm thịt làm nhân. Dư Thụ đi qua xay đậu nành cùng ông ba Dư. Trương thị gói bánh, bà định giá không quá cao: “Một đồng ba cái, nhìn thì nhiều, nhưng thực ra rất lời.”
Cả nhà nhanh chóng cất đồ lên xe ba gác, ông ba Dư và Dư Tùng kéo xe lên phía trước. Trương thị cùng Dư Dung và Dư Thụ đi phía sau. Dư Dung đột nhiên nhớ ra mình không mang mứt lê: “Tiêu rồi, quên không bảo Tiểu Thụ uống mứt lê trước.”
“Không sau đâu, tối về rồi uống!” Trương thị xoa xoa đầu Dư Thụ: “Ta đã nói với con rồi, con phụ mọi người ở sạp cũng là để tích trữ học phí. Con xem các ca ca tỷ tỷ của con vất vả thế nào, duy chỉ mình con có cơ hội như vậy. Phúc khí của con là lớn nhất đấy.”
Trong mắt người làng quê, biết chữ là một chuyện rất cao xa. Nếu không nhờ con gái lấy tiền về thì làm sao họ có can đảm dám ra ở riêng, có khi ngày nào cũng phải chịu sự quản thúc của chi trưởng.