Tôi bảo tôi sẽ làm một đôi cánh mới cho Hải có nhưng rất may lời hứa đó không bao giờ trở thành hiện thực.
Bởi vì sau lần đó, Hải cò không nhắc gì đến chuyện tập bay nữa. Nó không bắt tôi giữ lời hứa, điều hoàn toàn trái với tính cách của nó. Tôi nghĩ là nó cố tình quên. Nó không muốn gãy nốt tay kia.
Nhưng trẻ con không trèo lên nóc nhà để làm những chuyện dại dột thì kể cũng chán.
Trong thời gian đó, Hải cò được nghỉ học nằm nhà dưỡng thương. Tôi, con Tủn và con Tí sún thay nhau chép bài giùm nó. Bọn tôi chép bài giùm Hải cò vì bọn tôi là bạn bè. Nghĩa vụ của bạn bè là giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn, nhất là cơn hoạn nạn của Hải cò có phần góp sức nhiệt tình của ba đứa tôi.
So với con Tủn, sự áy náy trong lòng tôi và con Tí sún - những người trực tiếp chế tạo đôi cánh tai họa kia - dĩ nhiên lớn hơn, do vậy mà hai đứa tôi vô cùng sốt sắng trong việc chép bài giùm cho Hải cò.
Hải cò không chỉ sai bọn tôi chép bài cho nó. Ỷ là bệnh nhân (lẫn nạn nhân), nó sai bọn tôi đủ thứ việc, những việc mà tôi nghĩ một đứa như nó hoàn toàn có thể tự làm được: rót nước, lấy một cái khăn trên dây phơi hay một cuốn sách trong ngăn bàn, đóng cửa sổ và mở cửa sổ (khi thì nó bảo sợ gió, lúc thì nó bảo trong phòng thiếu sáng).
Nó què tay chứ đâu có què chân! Mà ngay cả khi một chân bị băng bột, nếu muốn nó vẫn có thể nhảy lò cò quanh thị trấn, thậm chí lên tới tận mặt trăng (mà không cần đôi cánh!).
Nhưng bọn tôi vẫn nhẫn nhịn trước những đòi hỏi quá đáng của Hải cò, vì những lý do tôi đã nêu ra trên kia. Những ngày tiếp theo tôi vẫn làm theo lời nó nhưng đã bắt đầu làu bàu. Và đến khi Hải cò kêu tôi gãi lưng cho nó thì tôi không làm thinh được nữa.
Tôi nghiến răng trèo trẹo, mặt đỏ gay:
- Mày đâu phải là cha tạo!
- Nhưng tao là bạn mày.
- Không có đứa bạn nào bắt một đứa bạn khác gãi lưng cho mình cả! - Tôi gầm gừ.
- Cu Mùi nói đúng đó! - Con Tủn cười hí hí - Chỉ có vua mới bắt thần dân gãi lưng cho mình được thôi!
- Vua á? - Hải cò nheo mắt nhìn con Tủn.
- Ờ, mình nghĩ vậy.
Hải cò quên phắt con Tủn là đứa cách đây mấy ngày đã tỉnh bơ tuyên bố "nếu có đôi cánh mình sẽ bay được” và chính câu nói chắc như đinh đóng cột đó đáng lẽ đưa Hải cò lên mây đã đưa nó xuống mặt đất theo cách không thể nào thảm hại hơn. Thế nhưng Hải cò vẫn một mực tin tưởng con Tủn, cứ như thể đã từng chơi trò vợ chồng với nhau thì đứa con trai dứt khoát phải răm rắp nghe lời đứa con gái.
Hải cò hớn hở:
- Vậy tụi mình chơi trò làm vua đi!
Con Tí sún ngơ ngác:
- Trò làm vua là trò gì?
- Giống như trò vợ chồng vậy đó. Tụi mình giả làm vua, hoàng hậu, công chúa, cận thần.
Tôi gục gặc đầu:
- Tao biết làm vua là thế nào. Giống như các ông vua trong truyện cổ tích và trong phim hoạt hình chứ gì!
Tôi được làm vua trước.
Tôi chỉ tay vào con Tủn:
- Trẫm phong cho khanh làm hoàng hậu.
Tôi thích con Tủn từ lâu nhưng mỗi khi chơi trò vợ chồng nó và thằng Hải cò luôn là một cặp khiến tôi chỉ còn cách buồn bã cưới con Tí sún. Đó là nỗi đau thầm kín của tôi. Chỉ là trò chơi thôi nhưng oái oăm thay cảm xúc là có thật. Nên vừa lên ngôi vua là tôi tranh thủ xả ấm ức ngay.
Trong khi con Tí sún xịu mặt xuống thì con Tủn lắc đầu quầy quậy:
- Mình không làm hoàng hậu đâu!
Thằng Hải có cũng giấy dùng dùng, quên cả cánh tay đau:
- Ê. không được! Con Tủn lâu nay là vợ tao mà! Sao mày cưới vợ tao?
Mặt tôi đỏ bầm. Tôi tức Hải có một phần nhưng tức con Tủn tới mười phần.
Bạn thử tưởng tượng đi, còn gì nhục nhã cho bằng khi bạn tỏ tình với một đứa con gái ở chốn đông người và bị đứa con gái (không biết điều) đó từ chối thẳng vào mặt. Cái cách con Tủn lắc đầu giống như nó đang ghè đá vào đầu tôi, tệ hơn nữa là ghè đá vào đầu một thứ ruồi nhặng bẩn thỉu nào đó.
Máu nóng dồn hết lên đầu nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để trừng trị Hải cò trước.
Tôi cắm mắt vào mặt Hải cò như người ta cắm dao, dằn mạnh từng tiếng, quai hàm bạnh ra:
- Nghe đây! Dám xưng hô "mày-tao" với trẫm, tội đã đáng bêu đầu! Khanh còn dám chống lệnh vua, tội tăng lên gấp mười. Khanh có muốn bị tru di tam tộc không hả?
Tôi quay qua con Tí sún:
- Tísún, tạo phong cho mày, à quên, trẫm phong cho khanh làm ngự lâm quân. Kẻ nào kháng chỉ, khanh cứ chém bay đầu cho trẫm!
Người ta bảo chơi với vua như chơi với cọp, có thể bị xơi tái bất cứ lúc nào. Nhìn cặp mắt đang long sòng sọc của tôi, Hải cò sợ xanh mặt. Nghe tôi ra lệnh cho con Tí sún, nó lập tức chuyển qua xanh toàn thân. Chắc nó tưởng tôi là vua thật và con Tí sún là ngự lâm quân thật
Hải có cúi đầu, rúm ró:
- Dạ, thần biết tội rồi ạ!
Tôi hả hệ:
- Biết tội rồi thì đứng xe qua một bên!
Ánh mắt tôi lữ lừ đi qua con Tủn:
- Còn khanh
Tôi chưa kịp nói hết câu, con Tủn đã nhanh nhẩu:
- Tâu bệ hạ, thϊếp đồng ý làm hoàng hậu ạ.
Hóa ra con Tủn ngông cuồng này cũng sợ phép vua không kém gì chồng nó.
Lòng tự ái được thỏa mãn, tôi nhanh chóng tuyên bố bãi triều.
Tới lượt thằng Hải cò làm vua. Tôi đinh ninh nó sẽ cưới vợ tôi, tức con Tí sún, để trả thù. Cũng có thể nó phong con Tủn làm hoàng hậu để chọc tức tôi.
Nào ngờ vừa đặt đít lên ngai vàng, nó đã phán một câu khiến tôi sửng sốt:
- Cu Mùi, lại đây gãi lưng cho trẫm!
- Tao đập mày nghe, Hải cò! - Tôi gầm lên - Hóa ra mày rủ chơi trò này để bắt tao gãi lưng cho mày hả?
-Nghe đây, tên phạm thượng kia! - Hải cò nhếch mép, mặt đầy gian xảo - Dám xưng hô "mày-tao” với trẫm, tội đã đáng bêu đầu! Khanh còn dám chống lệnh vua, tội tăng lên gấp mười. Khanh có muốn bị tru di tam tộc không hả?
Nó đánh mắt về phía con Tủn:
- Tủn, trẫm phong cho khanh làm ngự lâm quân. Kẻ nào kháng chỉ, khanh cứ chém bay đầu cho trẫm!
Mặt mày nhơn nhơn, Hải cò khoái trá lặp lại những câu nói của tôi lúc nãy. Biết rơi vào bẫy thì đã muộn, tôi đành phải cúi đầu, bụng tức sôi:
- Tâu bệ hạ, xin bệ hạ vén áo lên và quay lưng lại đây!
Tự nhiên lại đi gãi lưng nó, tôi hậm hực nhủ bụng vừa cào tay lên da Hải cò, ước gì có thể đâm thủng được lưng nó vài cái lỗ cho hả tức.
Tiếng cười khúc khích của con Tí sún và con Tủn xát vào tai càng khiến lòng tôi thêm ê chề!
Ôi, trên đời có một ông vua như thế sao?
Con Tí sún như đọc được ý nghĩ trong đầu tôi.
Vừa lên ngôi, nó đã phê bình ngay. Nó nói, y như phim:
- Làm vua một nước phải nghĩ đến sơn hà xã tắc. Vua gì mà một ông vừa đăng quang đã chăm chăm cưới vợ. Ông kia thì chiếu chỉ đầu tiên ban ra là bắt thần dân gãi lưng cho mình. Thật là thất vọng quá!
Tôi tưởng con Tí sún chỉ phê phán mỗi Hải cò, nào ngờ nó lôi cả tôi vào. Chắc nó tức tôi chuyện tôi hí hửng phong con Tủn làm hoàng hậu và cố tình phớt lờ nó.
Bị ghép tội chung với Hải cò, tôi đâm cáu:
- Mày làm vua thì lo làm vua đi! Chuyện của tao mày không cần phải lo!
Giọng của tôi đúng là giọng bất cần đời. Nếu phải tay thằng Hải cò, nó đã kêu ngự lâm quân chém đầu tôi rồi. Nhưng con Tí sún là vị vua nhân từ - đúng với bản tính hiền lành của nó. Nó không thèm chấp tội khi quân phạm thượng của tôi, chỉ nói - hết sức rộng lượng:
Trẫm nghĩ khanh rất hợp với vai trung thần can vua đó. Chỉ cần khanh thay đổi cách xưng hô là được!
Được khen là trung thần, tôi khoái quá, cơn hờn giận bay vèo đâu mất. Tôi nhớ đến vai trung thần mặt đỏ trong các tuồng hát bội, cảm động tâu:
- Tâu bệ hạ, thần xin hết lòng phò tá bệ hạ.
Có trung thần ắt phải có nịnh thần! Tôi nghĩ trong đầu và định xúi con Tí sún bắt thằng Hải cò đóng vai nịnh thần để trả thù chuyện nó kêu tôi gãi lưng lúc nãy.
Con Tí sún quả là đứa con gái tuyệt vời. Khi làm vợ, nó là một người vợ hiền thảo không ai bì. Khi làm vua, nó là vị vua không những nhân từ mà còn rất đỗi anh minh.
Tôi chưa kịp xúi, nó đã chỉ tay vào Hải cò, phân công:
- Còn khanh là nịnh thần.
Hải cò giật nảy:
- Tao mà là nịnh thần á?
Có lẽ sợ chồng mình bị chém vì tội kháng chỉ, con Tủn khẽ giật tay áo Hải cò:
- Trò chơi thì phải có vai này vai khác chứ! Đối với Hải cò, lời con Tủn chẳng khác nào lệnh vua. Nó lật đật quay về phía con Tí sún, vòng tay cung kính:
- Thần tuân chỉ!
Con Tí sún hất hàm theo kiểu vua:
- Khanh có biết làm nịnh thần là làm gì không hả?
Dạ biết, tàu bệ hạ! Thần xem phim, xem kịch trên ti-vi, thấy nịnh thần là đứa chuyên xúi vua làm bậy!
Con Tí sún nheo mắt:
- Vậy bây giờ khanh muốn xúi trẫm làm gì?
- Tâu bệ hạ, lấy tiền trong kho xây đền đài cung điện thật nguy nga ạ.
Tuần trước, dài truyền hình vừa chiếu phim Đắc Kỷ Trụ Vương. Tôi đoán Hải cò muốn xúi con Tí sún noi gương ông vua hôn âm này.
Không thể để nịnh thần Hải có lộng hành được, tôi ứng tiếng:
- Tâu bệ hạ, tiền trong kho đã gần cạn rồi a. Chúng ta không thể xây cung điện trong lúc này.
- Tiền cạn thì cắt giảm các khoản chi cho đê điều, trường học, bệnh viện. Rồi bệ hạ lập tức ban thêm các thứ thuế để vét sạch tiền của bọn dân đen. - Hải cò tuôn một tràng, trông nó thật có khiếu làm nịnh thần.
Rất may là khi lớn lên, Hải có chỉ làm giám đốc một công ty tư nhân. Nó mà làm quan to, chắc cả nước lăn ra ốm với nó.
Hải cò chỉ vờ làm nịnh thần thôi mà đã khiến tôi phát run. Tôi vội vàng can vua:
- Lãnh thổ ta nhỏ bé, để đất cho dân cày cấy làm ăn còn không đủ, lấy đâu ra chỗ xây cung điện, xin bệ hạ nghĩ lại!
Hải cò cười khảy:
- Đã là vua thì muốn xây cung điện chỗ nào chẳng được! Cứ sai quân lính đuổi hết dân đi!
- Ngươi nói bậy! - Con Tí sún nghiêm giọng nạt - Nhiệm vụ của quân lính là đuổi giặc chứ đâu phải đuổi dân! Đuổi hết dân thì trẫm làm vua với ai.
Con Tí sún từ bé đã có đức độ và phong thái của một bậc minh quân. Rất tiếc lớn lên nó đi lấy chồng rồi mải mê sinh con, chả ham gì vua chúa.
Mà ngay từ hồi đó nó cũng đã không thích làm vua rồi.Ngồi trên ngai vàng có chút xíu nó đã nhấp nhổm leo xuống
- Thôi, trẫm nhường ngôi lại cho bạn Tủn! Làm vua nhức đầu quá, trẫm không làm nữa đâu!
Nói xong, không cần biết con Tủn có đồng ý hay không, nó nhảy xuống khỏi ghế co giò chạy tuốt ra sau nhà, mặc cho tôi và Hải cò ngơ ngác ngó theo.
- Thánh thượng đi đâu vậy, cu Mùi? - Hải cò giơ cánh tay lành lặn gãi cằm, nhíu mày hỏi.
Con Tủn cười hí hí:
- Nó đi toa lét đó.