Hoa Khai

Chương 10: Chương 10

Một đường bôn ba, Thượng Quan Vũ Nguyệt dùng thời gian ngắn nhất từ kinh thành trở lại Giang Nam.

Đi kinh thành, là muốn trình lên hỉ phục của lục vương gia, quay về Giang Nam, là hi vọng sớm ngày trở về với tiểu nương tử đang hoài thai thứ hai.

Quy tâm tựa tiễn (muốn về nhà phóng như tên á =_=), ước chừng sớm năm ngày so với dự định.

Nhưng khi tiến vào tơ hồ trang, lại không thấy không khí vui vẻ như năm trước, không có không khí náo nhiệt, ngược lại lộ ra chút trầm tĩnh, những hạ nhân thường ngày đối với hắn thập phần úy kị, hiện liếc nhìn một cái cũng không dám.

“Thiếu gia, thiếu gia, ngài đã trở về.” Vĩnh bá từ xa nhìn thấy hắn, một đường chạy thẳng đến đây, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ vui mừng, “Ngài trở về là tốt rồi.”

“Vĩnh bá, chuyện trong nhà là thế nào.”

“Ai, thiếu gia, chuyện này nói rất dài a, muốn nói từ đầu, ai nha, này thật là, sao lại trở thành việc lớn đến như vậy...”

Thượng Quan Vũ Nguyệt biết tật xấu nói chuyện không bắt được trọng điểm của Vĩnh bá, vội vàng ngắt lời hắn, “Gọi Vĩnh Tề đến thư phòng gặp ta.”

Sau khi bước vào thư phòng, nha đầu vội dâng trà nóng lên.

“Đi nói với thiếu phu nhân ta đã trở về.”

“Thiếu, thiếu phu nhân...”

Thượng Quan Vũ Nguyệt nhướng mày, “Thế nào, không nhận ra thiếu phu nhân, hay là không biết thiếu gia đã thú thân?”

Nha đầu sợ đến mức lập tức quỳ xuống, “Thiếu, thiếu gia thứ tội, thiếu phu nhân.... Thiếu phu nhân... Không không không ở đây.”

Không ở đây?

“Đi đâu?”

Nha đầu kia lầm bầm nói: “Tỳ, tỳ nữ không dám hỏi.”

Tiểu nương tử thế nào lại rời đi?

Thật là kì lạ, sắp tới năm mới, trong nhà một chút không khí vui mừng cũng không có, mỗi người đều cẩn thận giống như sợ sẽ có chuyện gì phát sinh.

Thấy nha đầu kia không dám nói, Thượng Quan không nhịn được phất phất tay, ý bảo lui ra ngoài, nha đầu kia cứ như được đại xá, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi.

Đúng lúc Thượng Quan Vũ Nguyệt đang phiền não, Vĩnh Tề tới.

Lại thấy câu nói đầy tiên của hắn giống hệt Vĩnh bá, “Ngươi trở về là tốt rồi.”

“Trong nhà có việc gì?”

“Xảy ra rất nhiều việc, ngươi phải bình tĩnh.” Vĩnh Tề hít sâu một hơi, “Chuyện thứ nhất, lão phu nhân đã đuổi thiếu phu nhân ra ngoài.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt không tin nổi nhướng mày, bà nội đuổi tiểu nương tử ra ngoài?!

Bà nội rõ ràng rất thích nàng, tiểu nương tử lại luôn nhu thuận cẩn thận, cho dù làm sai chuyện gì, nói nàng vài câu là được, sao lại nghiêm trọng tới mức đuổi nàng ra ngoài?

Bên ngoài đã là mùa đông, tuyết rơi đầy đường, nàng một thân một mình lại đang có bầu, lại đi thế nào?

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Ngươi lên kinh không bao lâu, bà vυ' của thiếu phu nhân tới tìm nàng, hai người nói cái gì ta cũng không rõ lắm, tóm lại, bị một nha đầu nhiều chuyện nghe trộm, nha đầu kia tham thưởng, báo cáo lại cho lão phu nhân, nói Hà tiểu thư kia vốn đã cùng trưởng công (nv dài hạn) bỏ trốn, thiếu phu nhân trong phủ kì thật là nha đầu Hà gia, còn tiểu thư đã bỏ trốn kia, dần đây đã tìm thấy, đang ở trong phủ nghỉ ngơi.”

“Lão phu nhân nghe được lập tức tìm thiếu phu nhân hỏi xem có thật hay không, thiếu phu nhân thiếu phu nhân thừa nhận, lão phu nhân giận dữ vô cùng, liền nói muốn báo quan, bắt Hà gia tú phường trả giá, nói, rõ ràng là kết hôn với tiểu thư, sao có thể cho nha đầu tới thay là xong việc?”

“Cho nên nãi nãi... liền... liền đuổi nàng ra khỏi nhà?”

“Lão phu nhân muốn thiếu phu nhân... cút về Hà gia.”

Vĩnh Tề quan sát sắc mặt Thượng Quan Vũ Nguyệt, hoàn toàn không có vẻ kinh ngạc, cảm thấy kỳ quái, “Ngươi... Chẳng lẽ đã sớm biết chuyện này?”

“Ta đã biết từ mấy tháng trước.”

Khi ấy Trường Cổ nói với hắn, hắn còn tưởng là nói đùa, tận đến khi hắn đêm danh sách hạ nhân ra, bên trên ghi rõ ràng là “Kim Hoa Khai, xuất thân: Tân Tập thôn.” mà lúc trước tiểu nương tử cố tình, đau khổ cầu xin muốn tới thôn này.

Nghĩ lại, có rất nhiều chuyện cũng được giải thích

Chuyện nàng không giống trong bức họa, chuyện nàng không thông cầm kỳ thi họa, nàng hầu hạ hắn còn nhanh nhẹn hơn so với nha đầu, phu thê Hà Đại Phương đối với nữ nhi không nghe không hỏi, mười tám tuổi nhưng thoạt nhìn lại không giống, còn có, nàng rất khỏe có thể tự mình bê chậu mước lớn lên.”

Nàng biết bắt cá, lấy được ngọc trai lớn...

Lúc đầu đương nhiên cũng cảm thấy bị đả kích, nhưng nghĩ lại, Hà gia tú phường đã thấm vào đâu, gia nghiệp của hắn vốn lớn, có Hà gia tú phường chẳng qua chỉ là trên gấm thêm hoa, đối với hắn căn bản không ảnh hưởng.

Kim Hoa Khai thì Kim Hoa Khai đi, dù sao hắn cũng thật thích nàng.

Nếu nàng đã giấu hắn, nhất định có chỗbất đắc dĩ, trước khi nàng thẳng thắn với hắn, hắn cứ để một mình biết thôi, cứ xem nàng là Hà Thược Ước, tránh cho nàng bị bại lộ mà không an lòng.

Bạ nội lại vì vậy mà đuổi nàng ra ngoài – may là đuổi nàng về Hà gia, ít nhất sẽ không chết đối chết rét, chờ hắn nói rõ với bà nội, sẽ tới đón nàng về.

“Còn chuyện gì nữa sao?”

“Đại ca của Tú nhi tới tìm nàng.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt gật đầu, “Đây là chuyện tốt.”

“Không tốt chút nào.” Thần sắc của Vĩnh Tề rất là khó coi, “Đại ca của Tú nhi là thân thích bên nội, mấy năm trước trùng hợp cứu được một quan văn gặp nạn, quan văn dưới gối không có con cái, lại thấy hắn thân thủ bất phàm, liền thu hắn làm nghĩa tử, còn đề cử hắn vào cung, hiện là tiểu đội trưởng của ngự lâm quân, cưới nữ nhi của thượng thư làm vợ, nghe nói có giao tình với một số quan viên ở kinh thành, tìm được Tú nhi vốn rất vui mừng, nhưng biết muội muội ở tại quý phủ vẫn chưa có hôn phối, lập tức sắc mặt không tốt, tưởng Thượng Quan gia cố tình hà khắc với Tú nhi.”

“Không ai nói với hắn là Tú nhi không muốn gả sao?”

“Chúng ta nói thế nào cũng vô dụng, trọng điểm là do Tú nhi khóc tố, lão phu nhân không cho nàng gả, ca ca của nàng hiện vẫn đang ở trong phủ nói phải đợi thiếu gia về bàn bạc, lão phu nhân không biết nghĩ cái gì, máy ngày trước lại đề nghị với ca ca nàng, nói không bằng để ngươi thú Tú nhi đi.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt một trận đau đầu.

Mặc dù hắn rất tôn kình bà nội, nhưng lúc này đối với bà, hắn vẫn không thể nào đồng ý.

Ví dụ như, bởi phát hiện tiểu nương tử không phải là thiên kim tiểu thư, mà đuổi nàng hồi phủ,

Lại như, bởi biết ca ca của Tú nhi là tiểu đội trưởng Ngự Lâm quân, lại cưới nữ nhi thượng thư, thế là liền hi vọng hắn thú Tú nhi, kết làm thông gia.

“Ngoại trừ hai chuyện này, còn chyện gì khác sao?”

“Còn một chuyện – thiếu phu nhân mang tiểu công tử theo rồi.”

Chờ đã, tiểu nương tử mang Phông Thịnh theo?”

Sao bà nội không ngăn cản? Cho dù không cần tức phụ này, cũng không thể không cần tằng tôn, sao có thể cho tiểu nương tử ôm đi?

Theo tính cách của bà mà nói, tuyệt đối không cho phép, trừ phi... trừ phi tiểu nương tử không trở về Hà gia.

Vừa nghĩ tới khả năng này, Thượng Quan Vũ Nguyệt lập tức cảm thấy không thể bình tĩnh nổi.

Bông nhiên nhanh chóng đứng lên, đi ra phía ngoài.

******

Đông đi xuân tới, vạn vật phục hồi.

Trong một gian nhà nhỏ trong Tân Tập thôn dọc bờ Hoàng Hà, trước nhà có vài ba bồn hoa, cài con thỏ ở bên trong nhảy qua nhảy lại, một thiếu phụ mang thai chừng năm sáu tháng đang thêu thùa, thêu được vài mũi, liền quay đầu sang nhìn nhi tử ở bên cạnh.

“Kim ~~ Phồn Thịnh.”

“Nương” Âm thanh thanh thúy của trẻ con thập phần đáng yêu.

“Lại kêu một tiếng.”

“Nương.”

“Ngoan quá, ngoan quá.” Hoa Khai vuốt vuốt khuôn mặt của nhi tử, tỏ ra cực kì hài lòng.

Gần đây Phồn Thịnh đã biết nói chuyện, mặc dù cũng chỉ nói được nương, cơm cơm, ngủ ngủ, gột rửa mấy câu, nhưng nàng nghe cũng mười phần thỏa mãn.

Lúc đó nghe bà nội muốn đuổi nàng đi, trong lòng thật sự hoảng, cầu tình vô dụng, bà nội chỉ cho nàng thời gian một tuần trà thu thập quần áo.

Nàng không nghĩ ngợi gì, lập tức bế Phồn Thịnh đi.

Nàng đã mất đi phu quân, tuyệt không thể lại mất đi Phồn Thịnh.

Mà nếu muốn ở cùng một chỗ với nhi tử, tuyệt đối không thể quay về Hà gia, Hoa Khai nghĩ vậy, liền tiến thẳng tới miếu vũ các nàng thường tiến hương.

Tiếp đãi nàng chính là nữ ni cô trước kia nàng nói chuyện.

Nữ ni cô đương nhiên nhận ra nàng.

Hoa Khai cần giúp đỡ, không dám giấu diếm, thành thực nói tất cả sự việc qua một lần, nữ ni cô liền an trí hai mẹ con ở sài phòng không người ở.

Vốn là chỗ ở của “huynh muội họ Uông”

Nói lại cũng thật kỳ lạ, nàng vốn lấy vòng ngọc là muốn mua thêm cho tiểu thư và Uông đại ca chút y bị, không ngờ những thứ này cư nhiên lại để cho nàng và con trai dùng đến.

Hoa Khai ở trong miếu vượt qua mùa đông, thẳng đến khi tuyết tan, sau khi bái tạ nữ ni cô, liền đem con lên Bắc,

Bụng mang thai, lại dẫn theo một đứa trẻ, dọc đường vất vả không tả nổi, may mà trước khi nàng rời tơ hồ trang, ngoại trừ nhi tử, cũng đêm theo không ít kim ngân châu sai, một đường tiến thẳng, cuối cùng đến Tân Tập thôn,

Thôn trưởng mở tiệm vãi vẫn khỏe mạnh như trước, sau khi biết nàng là tam nha đầu (con gái thứ 3) của lão Kim, không nói hai lời liền giúp đỡ.

Trước cho nàng chỗ ở, biết nàng thích thêu thùa, lại cho nàng gửi đồ thêu ở tiệm vải bán, cũng không thu chiết khấu, bởi vậy thu nhập cũng không tệ, lo cho cuộc sống của hai mẹ con cũng không thành vấn đề,

Còn một chiếc vòng ngọc, nàng tính lưu lại, chờ tương lai đứa nhỏ lớn lên, muốn đưa hắn đi học đọc sách.

Hi vọng Phồn Thịnh thành người tài, sau này... sau này nếu có dịp, cho hắn quay về Thượng Quan gia tìm phụ thân.

Bất luận thế nào, cũng phải cho hắn biết mình họ Thượng Quan, không phải họ Kim.

Ai

Thêu xong mũi cuối cùng, Hoa Khai cắt chỉ, xếp tất cả kim chỉ khung thêu vào một cái giỏ con, tiểu Phông Thịnh ở bên cạnh đã hưng phấn không thôi – mặc dù mới được một tuổi, nhưng đã biết, sau khi mẹ thu hết các đồ vật vào giỏ, sẽ chơi đùa cới hắn, rồi mới tắm rửa, ăn cơm chiều, tồi mới dỗ hắn đi ngủ.

Hoa Khai kéo tay tiểu Phồn Thịnh, “Hắc u.”

Phồn Thịnh đá chân, nói theo, “Hắc u.”

“Tiểu bảo bối là ai?”

“Ta.”

“Ta là ai?”

“Ta, Kim Phồn Thịnh.”

Bên ngoài tiểu viện, vọng vào âm thanh trầm ổn của một nam tử nhưng nghe có vẻ không hài lòng:” Kim Phồn Thịnh là ai?”

Hoa Khai ngẩn người, thanh âm này... thanh âm này...

Tiểu Phồn Thịnh lập tức chạy lại gần nam nhân kia, sốt sắng vươn tay, chân nhỏ không ngừng đạp đạp, “Bế bế.”

Nam nhân một phen ôm lấy nhi tử, thấy con nhớ mình, cũng có vài phần vui sướиɠ, nhưng sau khi nhớ tới chính mình cư nhiên không biết con trai biết nói chuyện từ lúc nào, lại cảm thấy có chút tức giận.

Đầu sỏ ngây ngốc ngồi trên ghế nhìn hắn, có chút kinh hách, lại có chút ngốc trệ.

Đi tới bên người nàng, thấy bụng nàng đã nhô rõ, mặc dù trong bụng nóng nảy, nhưng vẫn động tác vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi nâng nàng dậy.

Tiểu nương tử dùng tay sờ sờ lông mày, lại sờ đến cái mũi của hắn, trong mắt nhanh chóng đầy nước, “Chàng sao lại tới đây?”

“Ta còn chưa hỏi nàng rốt cuộc đã đi đâu.”

“Nãi nãi đuổi ta đi...”

Thanh âm ủy khuất hề hề, Thượng Quan Vũ Nguyệt liền mềm lòng.

Nghĩ tới nàng một tiểu nữ tử, dẫn đứa nhỏ một đường từ Giang Nam đến Hoàng Hà, cũng chịu không ít khổ cực, mấy tháng nay tìm nàng mặc dù vô cùng sốt ruột, nhưng cũng không nhẫn tâm mắng nàng.

Vươn tay, lau nước mắt cho nàng, “Đừng khóc.”

“Xin lỗi, ta không phải cố ý lừa chàng.”

“Chuyện ấy sau này hẵng nói.” Một tay ôm con, một tay dắt nàng, “Đi thôi.”

Hoa Khai khóc thút thít ngẹn ngào hỏi:” Đi đâu?”

“Quay về trong trang a, bằng không cứ sống ở đâu sao?”

“Nhưng nãi nãi...”

Bà nội khi ấy rất giận, nàng bị đánh mấy cái, xin lỗi rồi lại xin lỗi, bà nội vẫn kêu nàng cút về Hà gia.

Nhưng nàng không quay về Hà gia, lại dẫn tằng tôn của bà chạy trốn, chỉ sợ bà càng không tha thứ cho nàng.

Hoa Khai biết hắn hiếu thuận với bà đến mức nào, có thể nói chuyện gì cũng theo ý bà, nàng đương nhiên không nghĩ mình có thể khiến hắn ngoại lệ.

“Nàng không cần quan tâm đến nãi nãi, ta đã nói rõ với bà rồi.”

“Nói rõ ràng?”

Hoa Khai có chút hoài nghi, dáng vẻ của bà nội, có thể nói rõ ràng sao?

“Nàng không cần xen vào, chỉ cần nàng nhớ kĩ, nàng vẫn là thê tử của Thượng Quan Vũ Nguyệt ta, là thiếu phu nhân của Giang Nam tơ hồ trang, như vậy là được rồi.”

“Chàng làm sao thuyết phục được nãi nãi?”

“Có gì phải thuyết phục, ta nói ta đã đáp ứng người ta, một vợ một chồng, tuyệt đối không lấy người khác, tôn tức phụ này mặc dù không phải danh môn thiên kim hào môn chi nữ, nhưng cũng là một, xem ngài thích có tôn tức phụ ngư gia, hay là không có tôn tức phụ.”

Hoa Khai mở to mắt, “Chàng... chàng cư nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ nãi nãi?”

Thượng Quan Vũ Nguyệt trừng mắt nhìn nàng một cái, nàng lập tức im miệng.

Mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng trong lòng lại mơ hồ có cảm giác vui vẻ – nàng đến giờ vẫn chưa từng nghĩ, mình quan trong với hắn đến như vậy, quan trọng tới mức hắn lần đầu tiên phản đối quyết định của bà.

Làm sao bây giờ, nàng thật vui vẻ, cảm thấy chính mình hình như sắp cười.

******

Sau khi cảm ơn khắp hàng xóm láng giềng, Thượng Quan Vũ Nguyệt dẫn tiểu nương tử cùng con trai tới khách điếm, hai người cùng nhau tắm rửa cho con, sau khi cùng dỗ hắn ngủ, cuối cùng cũng có thời gian ở riêng.

“Quãng thời gian này nàng đã đi đâu?”

Kể từ khi đoán được nàng không quay về Hà gia, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là Tân Tập thôn, cùng với mười mấy người đi giữa trời tuyết, ngày đêm không nhỉ lên bắc, tìm kiếm hết trong ngoài thôn đến mấy lần, nhưng không ai nhìn thấy Kim Hoa Khai, lại mạc danh kì diệu (ko hiểu được) ở thôn qua năm mới, sau thật không tìm thấy, đành quay về Giang Nam.

Có điều hắn không bỏ cuộc, để mấy người ở đây chờ.

Mấy người kia cũng thông minh, sau khi phát hiện thiếu phu nhân liền cho người về báo, hắn thu được tin tức, liền bỏ qua hết công việc ở xưởng nhuộm liền lên bắc.

Không ngờ vừa đến trước cửa tiểu viện đã nghe thấy cái gì: “Kim Phồn Thịnh.”

Con trai của hắn từ lúc nào sửa họ Kim?

“Sau khi rời đi, thời tiết rất lạnh, ta không có nơi nào để đi, đột nhiên nhớ tới mỗi tháng đều đến miếu dâng hương, liền tới đó ở nhờ, cho tới mùa xuân mới rời khỏi.”

Khó trách.

Lúc hắn tới Tân Tập thôn, nàng vẫn ở Giang Nam, chờ hắn trở lại Giang Nam, nàng lại chậm rãi tiến về phương bắc.

“Nàng không nghĩ để lại thư cho ta sao?”

“Có, nhưng mà... ta sợ thư chưa tới được tay chàng, nãi nãi đã xem trước, đến lúc đó không gặp được chàng, lại không có nhi tử.”

“Nãi nãi sẽ không tới xưởng nhuộm.”

“Nãi nãi không tới, nhưng hạ nhân sẽ đi.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt nghĩ lại cũng đúng, sở dĩ chuyện này bị phát hiện, không phải là do nha đầu lắm miệng tham thưởng hay sao?

Ngày thường hắn sự vụ bận rộn, không có cách nào lo hết mọi việc, muốn chặn thư tín của hắn cũng không khó.

Thật sự là... không ngờ đi kinh thành một chuyến, trong nhà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Trừ bỏ tìm người, chuyện của Tú nhi cũng phí một phen công phu.

Nếu không phải nhị nương làm chứng nói, không phải cố ý bỏ mặc Tú nhi, là Tú nhi tự mình không muốn gả, thật không biết cái tiểu đội trưởng ngự lâm quân này còn gây ra bao nhiêu rắc rối.

Nói tốt nói xấu, cuối cùng cũng đem hắn tiễn bước, Tú nhi cũng theo về kinh thành, cuối cùng cũng hiểu rõ sự tình.

Còn Hà gia thiên kim kia, sau khi về bệnh nặng một trận, khiến cho cha mẹ mềm lòng, đồng ý cho nữ nhi thành thân với trường công kia, điều kiện là trường công kia phải ở rể, con trai đầu phải theo họ Hà.

Hiện tiểu nương tử cũng tìm được rồi, trừ bỏ mấy tháng phiền toái, có chút mệt mỏi, Thượng Quan Vũ Nguyệt cảm thấy tất cả đều còn may.

Nguyên lai gia nghiệp lớn cũng không quan trọng, một nhà hòa thuận mới là tốt nhất.

Kéo tiểu nương tử lại gần, “Nàng cho ta biết, tên nàng là gì.”

“Kim... Kim Hoa Khai.”

“Bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay mười bảy, cha mẹ đã qua đời, trong nhà có bốn tỷ muội, tên là Cát Tường, Như Ý, Hoa Khai, Phú Quý.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt nhướng mày, Cát Tường, Như ý, Hoa Khai, Phú Quý, không phải tên của mấy con thỏ kia sao?

“Tám, chín năm trước bán mình chôn cất cha mẹ, hiện giờ lưu lạc ở đâu không rõ.”

Thấy tiểu nương tử rơi lệ, Thượng Quan Vũ Nguyệt lại thấy không nỡ – chỉ mất đi tin tức của mẹ con hai người có mấy tháng, hắn đã kinh hoảng đến vậy, huống gì gần mười năm vô thanh vô tức.

“Yên tâm đi, có ta đây.” Nhẹ nhàng ôm lấy thê tử, “Sau này ta sẽ giúp nàng cũng tìm, mặc kệ tốn bao nhiêu năm ta cũng giúp nàng tìm người.”

Hoa Khai ra sức gật đầu, “Vâng.”

Thật đáng yêu.

Bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên bụng tiểu nường tử, “Ta còn chưa được sờ hắn đâu.”

“Hiện giờ vẫn còn nhỏ.”

“Đủ lớn.” Lần trước sờ bụng nàng, hoàn toàn bằng phẳng, hiện giờ đã lộ cả ra, sờ giống như cái gối nhỏ, trong tròn, sờ rất thích.

Hai người im lặng, đột nhiên, hắn đột ngột nhớ đến một việc, “Ta hiện giờ... vẫn là canh ô thảo sao?”

Nàng trước kia từng so sánh người mình thích với canh đậu đỏ, người không thích với canh hạnh nhân, mà hắn, lại bị nói là canh ô thảo.

Trung thực mà nói, sống lâu tới vậy. Hắn chưa bao giờ nghe qua đến thứ canh ô thảo này.

Cho đến lần trước bởi vì tìm người ở Tân Tập thôn mừng năm mới, hắn mới biết được, canh ô thảo vốn là loại đồ ngọt khó có được, bởi vì khó lấy khó làm, giá cả cực cao, không phải thứ người bình thường có thể ăn.

Đơn giản mà nói, là thứ người bình thường sẽ không động tới.

Hoa Khai giật mình, không ngờ hắn vẫn nhớ kĩ sự so sánh này, nhịn không được nở nụ cười, “Đã sớm không phải là canh ô thảo.”

“Là canh đậu đỏ sao?”

Nàng nhìn hắn thoải mái cười, “Là canh tuyết nhung.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt nhướng mày, vất vả lắm mới biết rõ canh ô thảo, lại nhảy ra một cái canh tuyết nhung, canh tuyết nhung là cái quỷ gì?

Quên đi, ngày mai kêu điếm tiểu nhị ra hỏi, thuận tiện bảo hắn làm một chén đem lại đây, nếu đã bị ví thành canh tuyết nhung, tốt xấu cũng phải biết đó là cái dạng gì.

Còn hiện tại, hắn cái gì cũng không muốn nghĩ tới, hảo hảo ôm ấp thê tử xa nhà nhiều tháng của hắn.

Hắn hứa cả một đời này, một vợ một chồng với tiểu thê tử.

Chương cuối

Hoàng Hà quanh co khúc khuỷu trải qua Đô thành chầm chậm chảy về phía đông Tân Tập thôn, mặt nước tĩnh lặng như con Hoàng Kim cự long (rồng vàng khổng lồ) bị thuần phục, hàng xóm chung quanh nhanh chóng xuất hiện, lau sậy bao quanh thôn đều bị vây vào trong một thạch đê trùng điệp, con đê còn có cửa thoát nước, những lúc khô hạn có thể thoát nước ra tưới tiêu hoa màu.

Con đường trong thôn là náo nhiệt nhất, lúc này tiếng pháo nổ vang dội, Tân Tập thôn gần hai mươi năm qua không có vui mừng như vậy, nạn lụt nhiều năm liên tục khiến cho thôn dân khổ không thể tả, mười năm trước, Thượng Quan gia ở Hồ trang Giang Nam có giao tình với Lục vương gia đương triều nói về tình hình của thôn dân, tâu lên Thánh Thượng, lúc này mới khiến quan địa phương giúp sức, cùng nhau xây dựng thạch đê này.

Bởi vì đặc thù địa chất, xây dựng thạch đê không dễ, chỉ là xử lý nguồn gốc vấn đề đã hao phí sáu, bảy năm, rốt cuộc năm nay mới làm xong trước kì nước lên.

Làm cho thôn dân vui mừng khôn xiết không chỉ việc tốt này, Cát Tường tiền trang nổi danh khắp nơi cũng mở phân hào ở Tân Tập thôn này, ngày hôm nay khai trương thuận lợi, một chuỗi pháo lớn dài chính là bọn họ đốt, cửa tiệm vừa mới mở đă xếp dài một hàng người, người người che lỗ tai lại cười đến miệng cũng không ngậm lại được, bởi vì tiền trang mấy ngày trước đă tuyên bố, chỉ cần ngày khai trương còn tồn bạc, sẽ đưa vào bao tiền lì xì.

Một khách điếm cũ gần đây cũng đổi chủ hiệu, đổi tên là “Tiệm Phú Quý”, kim chủ vốn là một phù hoa sơn trang, nghe nói đương gia chủ mẫu vô cùng yêu thích món cá dấm đường của bọn họ, cùng với cá muối nhập vào từ thành Lâm An từ mấy năm trước, năm lần bảy lượt thích thì chạy tới thăm, sau này trang chủ ngại khách điếm cũ kỹ, dứt khoát mua lại của Trịnh lăo bản sửa chữa, cũng không quan tâm trong thôn có mấy người dám tới khách điếm xa hoa như vậy, nghe khẩu khí trang chủ, coi như mua để nuôi muỗi cũng không hề gì.

Bất quá, mấy ngày nay bởi vì thạch đê làm xong cùng việc khai trương Cát Tường tiền trang, trong cửa hiệu cũng không ít khách quý bước vào, Huyện thái gia cũng mời phu thê Thượng Quan ăn bữa cơm trưa.

“Ai, Ai, Ngọc ca ca, chàng xem đằng trước có rất nhiều người xếp hàng? Có phải có cái gì ngon ăn không?”

Trong đám người, một thiếu phụ có gương mặt tròn tròn cười híp mắt, kéo vị hôn phu bên cạnh muốn cùng xem cảnh tượng náo nhiệt.

Nam tử tuấn mỹ bất đắc dĩ nhìn về phía thê tử, “Không phải khi năy mới ăn cá dấm đường rồi mới ra ngoài sao? Giờ lại muốn ăn, bao tử của nàng không phải giống tiểu trư thì là cái gì? Gọi là động không đáy cũng chẳng sai.” Tiểu nương tử cười cười chỉ vào bụng mình, “Không phải là động gì, là tiểu trư thứ ba của chúng ta!”

Hắn vội vàng kéo thê tử, “Cái gì? Nàng lại có? Sao bây giờ mới nói, đi, chúng ta nhanh đi về, ở đây nhiều người, vạn nhất có sơ suất thì làm sao bây giờ...”

Lời vừa nói ra, có vài đứa nhóc đuổi nhau chạy về hướng bọn họ, một người trong đám tiểu hài tử đó không cẩn thận va vào tiểu nương tử, thật may là nam nhân nhanh tay lẹ mắt, kịp thời giữ lấy nàng.

Đứa trẻ không có đứng vững, ngã xuống, nắm giấy trong tay bay đến dưới chân tiểu nương tử.

Ca ca hắn chạy phía trước liền quay lại, “Bùi Minh, ngươi thật ngốc, chạy chậm nhất còn có thể ngã.”

“Nhị ca, huynh trước cứ mặc kệ ta, huynh mau trở về nói với nương, chúng ta tìm được di mẫu Như Ý.”

Tiểu nương tử nghe thấy cái tên này liền kinh ngạc, khóe mắt vô ý lại liếc đến tờ giấy vẽ hình trên mặt đất, nhất thời cả người chấn động.”Ngọc ca ca, chàng, chàng xem, đây là!”

Đó là tín vật giống với viên đá màu trắng trên cổ nàng, chỉ khác là, bên trên viết hai chữ “Như ý”.

Hai vợ chồng lập tức nhìn Bùi Quân, Bùi Minh. “Hai vị tiểu huynh đệ, di mẫu Như Ý các ngươi vừa nhắc tới có phải họ Kim không?” Hai huynh đệ nhìn nhau một cái, Bùi Quân cơ trí hỏi: “Ngài biết di mẫu Như Ý của chúng ta sao? Nương của ta tìm di mẫu đã lâu rồi, ngài biết tung tích của nàng sao?” Tiểu nương tử vội vàng lắc đầu, “Ta không biết:... Đúng rồi, nương của ngươi... Mẹ ngươi muốn tìm Như Ý, nương của các ngươi là...”

Hai huynh đệ cùng kêu lên: “Mẹ ta là Kim Cát Tường.”

Khóe mắt nàng trong nháy mắt rơi lệ, này... chuyện này có thể sao? Thật là tỷ muội thất lạc nhiều năm của nàng sao?

Âu Dương Linh Ngọc nắm chặt tay thê tử, thúc giục hai huynh đệ Bùi gia, “Nhanh lên, mau dẫn chúng ta đi tìm nương của các ngươi!”

Trong khách điếm Phú Quý, Huyện thái gia đang mời tiệc phu thê Thượng Quan Vũ Nguyệt, trên bàn chất đầy món ngon của Tân Tập thôn, bao gồm cá dấm đường, canh tuyết nhung, thấy thế vành mắt Hoa Khai đỏ lên.

Thượng Quan Vũ Nguyệt biết thê tử nhớ nhà, chủ động gắp một miếng cá muối đậu hủ cho nàng, muốn giúp nàng thay đổi tâm tình. “Vừa nãy Ngô đại nhân nói, đây là cá muối mấy năm qua này được hoan nghênh nhất trong quán, nàng nếm thử một chút.” Dù sao mùi vị sẽ không để cho nàng lại nhớ đến các tỷ tỷ muội muội. Hoa Khai ôn thuận gắp một miếng nếm thử, không nghĩ tới thịt cá mới vừa vào miệng, sắc mặt nàng liền thay đổi, “Đây là... Đúng rồi..” Hương vị của nương! Đây chính là hương vị cá muối của mẫu thân! Chưởng quỹ vừa lúc dẫn tiểu nhị lại đưa món ăn, nàng vội vàng hỏi: “Xin hỏi, món ăn này là người nào làm?”

Tiểu nhị bị hỏi đến có chút không giải thích được, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Là đầu bếp Hứa Bá đã làm ở chỗ chúng ta hai mươi năm! Phu nhân, có vấn đề gì không?”

Hứa Bá? Nam nhân sao? Nàng sững sốt, nước mắt cũng mau rơi xuống, làm sao có thể lại là đàn ông làm đây? Hương vị như vậy, rõràng chỉ có nương biết làm, Đại tỷ, Nhị tỷ từng giúp làm qua, khi đó nàng còn nhỏ, cũng muốn giúp một tay, nhưng nương nói với nàng, đợi nàng sang năm thêm một tuổi hăy nói...

Giỏi quan sát sắc mặt mà nói chuyện, chưởng quỹ nhìn thấy Thượng Quan phu nhân vị này trong miệng lẩm bẩm nhớ tới cái gì “Hương vị giống”, đang muốn mở miệng hỏi thăm, mắt lại liếc về phu thê Triển gia vừa mới vào cửa, thân thiện chủ động nói ―

“Thượng Quan phu nhân, cá muối đậu hủ bảo này là dùng cá muối, là bí truyền của Thiếu phu nhân Triển gia, ngài thích mùi vị này, không bằng ta vì ngài giới thiệu một chút, thế nào?”

Thấy nàng vội vàng gật đầu, hắn lập tức lui ra, đi tới cửa mời phu thê Triển gia.

Cầm trên tay một truyền đơn có hình tín vật, Như Ý, vẻ mặt đau khổ nói với trượng phu: “Chàng nói xem, biện pháp này thật sự có hiệu quả sao? Mấy năm qua này, nhiều người cầm truyền đơn cùng tín vật giả tới lừa bịp như vậy, chúng ta thật có thể tìm được tỷ tỷ, muội muội các nàng sao?”

Triển Hồng Tề an ủi nàng, “Nàng đừng nóng lòng, có lẽ đợi lát nữa sẽ có người tới nói cho nàng tung tích của các nàng!”

Lời hắn còn chưa nói hết, liền bị bộ mặt cười cười của chưởng quỹ cắt đứt. “Triển thiếu gia, Triển phu nhân, có mấy vị khách quý muốn biết nhị vị, bọn họ vô cùng yêu thích cá muối của Triển phu nhân.”

“A? Là người nào?” Triển Hồng Tề không hứng thú hỏi.

“Huyện thái gia mở tiệc mời khách, phu thê Thượng Quan ở tơ hồ trang Giang Nam.”

“Qua nói chuyện một chút được không?” Hắn hỏi thê tử, thấy nàng nhu thuận gật đầu, mới theo chưởng quỹ đi trước.

Cũng không biết là có phải đúng lúc như vậy, phu thê Bùi Thanh bởi vì hôm nay Cát Tường tiền trang khai mạc ở tiểu thôn này, cũng đến ngủ trọ tại tiệm Phú Quý, nghe người làm nói đến Huyện thái gia ở chỗ này mời khách, nói muốn tới đây lên tiếng chào hỏi.

Phu thê bọn họ cơ hồ vừa bước chân vào, đi vào trong phòng thì liền nghe đến hai nữ nhân đồng thời kinh hô!

“Nhị tỷ!”

“Hoa Khai!”

Thân thể Cát Tường vô cùng rung động, cái tên này, nàng... Có nghe lầm không? Nước mắt trong suốt làm mờ tầm mắt nàng, nhưng nàng vẫn cố gắng mở to mắt, mặc cho nước mắt tràn ngập, hai phụ nhân ôm nhau trước mắt, thật sự là Hoa Khai và... Như Ý sao? Nhìn ngũ quan các nàng, so với bộ dạng lúc nhỏ không khác bao nhiêu, ôi, là có chút quý khí, thành thục hơn...

“Cát Tường, tại sao nàng khóc?” Bùi Thanh phát hiện thê tử khác thường, kinh hăi hỏi.

Như Ý, Hoa Khai vừa nghe cái tên”Cát Tường”này, vội vàng quay đầu nhìn lại, không dám tin vừa khóc vừa cười, “Nàng, nàng là... Đại tỷ...”

“Ô, Đại tỷ, Nhị tỷ, ta thật là nhớ mọi người...” Hoa Khai căn bản không quan tâm còn có hai đại nam nhân ở đó, khóc như một đứa trẻ.

“Các ngươi tại sao lại ở nơi này đây... Không không, điểm này cũng không quan trọng, thật tốt quá, ta rốt cuộc tìm được các ngươi...” Cát Tường cũng khóc khóc đến không thành tiếng, hai cái tay bận rộn sờ sờ cái này, lại sờ sờ cái kia.

Chưởng quỹ cùng Huyện thái gia thấy không hiểu ra sao, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mà còn lại trượng phu ba nữ nhân là hiểu rõ mọi chuyện, liếc mắt nhìn nhau; bọn họ còn không biết nhau là ai, nhưng đă có chung tiếng lòng! Thật tốt quá, nguyện ước của thê tử nhiều năm qua cuối cùng cũng thực hiện.

Chẳng qua là... Dường như còn thiếu một người...

“Nương, nương, người ở nơi nào? Chúng ta tìm được di mẫu Như Ý!” Lão Đại Bùi gia Bùi Tích chạy nhanh thở gấp, ba huynh đệ bọn họ ra đường du ngoạn, thấy người ta phát truyền đơn này, vừa nhìn thấy, vội vàng trở về nhà trọ, chính là muốn nói cho nương cái tin tức tốt này, vậy mà nương cùng cha đều không ở trong phòng, là tiểu nhị ca nói bọn họ tới nơi này.

Hắn muốn đi tới thì thấy hai đệ đệ dẫn một đôi vợ chồng, Bùi Quân nói, bọn họ cũng phải tìm di mẫu Như Ý, còn phải tìm nương.

Chuyện quá khẩn cấp, hắn không còn kịp biết rõ chuyện gì xảy ra nữa, tóm lại, trước tiên đưa mọi người tới hăy nói, cũng không kịp lễ nghĩa, gấp đến độ hô to gọi nhỏ.

Chỉ thấy, dáng dấp tiểu nương tử tròn tròn ào ào chạy vào, nhìn mọi người trước mắt, ngây ngốc vừa khóc vừa hỏi: “Các nàng... Vị nào là Như Ý, ta là Phú Quý, ta, ta... Ta quên bộ dáng các nàng...”

“A, trong quyển sách nhỏ này viết cái gì?”Lý đại thẩm đi tới Cát Tường tiền trang gửi bạc, thuận tay từ quầy cầm lên một quyển sách nhỏ, không biết chữ, nàng hỏi chưởng quỹ trong quầy. Chưởng quỹ say sưa nói chuyện: “Bà chưa nghe nói a, bốn tỷ muội Kim gia bán mình chôn cất...”

“A, cái đó, ta làm sao có thể không nghe nói, một năm trước bốn tỷ muội đại đoàn viên đă kinh động đến Tân Tập thôn chúng ta, thật không nghĩ tới bốn nha đầu kia phúc khí tốt như vậy, từ nha hoàn trở thành đương gia chủ mẫu, rất giỏi, thật là bốn nguồn sáng của Tân Tập thôn chúng ta.” Lý đại thẩm thuộc như lòng bàn tay nói.

“Đúng vậy, Đại đương gia trước kia của ta đem chuyện tỷ muội phu nhân in thành sách nhỏ, đặt ở trong tiền trang lưu truyền rộng răi, để giúp nàng tìm kiếm tung tích các vị tỷ muội khác, hiện tại người tìm rồi, liền đem kết quả này thu lại, cám ơn thiện tâm nhân sĩ trợ giúp khắp nơi.”

“Đó, chưởng quỹ, ngươi nói ngược lại cho lão bà ta, kết cục này là như thế nào?” Nàng tò mò hỏi.

“Kết cục... Đương nhiên là tất cả đều vui vẻ, chúng ta có “bản bổ sung” đây, còn có quá trình bốn tỷ muội Kim gia từ nha hoàn làm phu nhân như thế nào đây!”

“Ai da, ta đây ngược lại không có nghe nói, ngươi là người tốt, mau mau kể cho bà già ta nghe!”Chưởng quỹ thanh thanh cổ họng, “Chuyện này, sẽ phải nói đến từ trận lũ lụt bất ngờ kéo đến Tân Tập thôn năm ấy. Năm ấy, Cát Tường mười tuổi, Như Ý chín tuổi, Hoa Khai, Phú Quý cũng mới bảy, tám tuổi...”