Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng

Chương 12

Giữa trưa ngày thứ hai, các thiếu niên nghiện net dần dần rời giường. Đội viên của R. H vừa mới phục bàn xong trận đấu hôm qua, nhìn thấy Thời Độ đi xuống liền rủ cậu cùng nhau ăn cơm trưa.

Cơm trưa gọi thức ăn ngoài, bởi vì có khách ở đây, lão Đàm liền gọi hai phần pizza. Bàn ăn không lớn, đám nam sinh túm tụm cùng nhau ăn cơm, chỉ có vị trí bên cạnh Ngu Chiếu Hàn là không có ai ngồi.

Thời Độ cầm miếng pizza, ngồi xuống bên người Ngu Chiếu Hàn, “Shine, ngày hôm qua có chút chuyện ngoài ý muốn.”

Ngu Chiếu Hàn vô cùng bình tĩnh: “Tôi biết.”

“Anh biết?”

Lão Đàm nói: “Bỉ Ngạn nói cho bọn anh. Không có chuyện gì, việc rất nhỏ, bọn anh cũng đã quen rồi.”

Thời Độ có chút mê man: “Các anh cũng đã quen rồi?”

Tề Hiến mặt mày cong cong mà thưởng thức vẻ đẹp tuyệt diệu của đội trưởng dưới ánh nắng chiều, “Ai bảo bọn anh có một đội trưởng xinh đẹp chứ, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là fans lại điên một lần. Năm ngoái lúc đến Quảng Châu thi đấu, lúc Phô Mai xuống xe bị trượt chân, đội trưởng tiện tay giúp em ấy một chút, ở góc độ nào đó thì tư thế có chút mập mờ. Bức ảnh kia bị chụp lại rồi phát tán trên mạng, fans cũng gào chừng mấy ngày.”

Mỗi lần Phô Mai nhớ đến chuyện này đều tức giận: “Bọn họ còn nói sắc đẹp của anh không xứng với đội trưởng.”

Thời Độ nhớ lại bình luận ngày hôm qua, thành thực thông báo: “Hình như không ai nói với em như vật.”

Phô Mai nghẹn, ánh mắt tràn đầy oán giận: “Không ai hỏi em, cảm ơn.”

Thời Độ nở nụ cười: “May là em không phải là người đầu tiên.”

Lão Đàm ung dung nói: “Khẳng định cũng không phải người cuối cùng.”

Đề tài càng lúc càng lệch, Ngu Chiếu Hàn lấy ra uy nhiêm của phụ huynh: “Lúc ăn cơm không cần nói quá nhiều.”

Muốn làm sáng tỏ cũng rất đơn giản, ai cũng biết R. H cùng IPL có quan hệ tốt, tuyển thủ đến thăm lẫn nhau là bình thường. Huống hồ lần này không chỉ có một mình Thời Độ tới căn cứ của R. H, Xu cũng ở đây. Lão Đàm nhân dịp mọi người đang ăn cơm liền chụp một tấm, đăng lên weibo kèm theo lời bình: 【Hoan nghênh IPL-Timeless, IPL-Xu đến R. H làm khách giao lưu! Timeless đừng quên trả lại sạc điện thoại cho đội trưởng bọn anh nha

Thời Độ ở căn cứ R. H trải nhiệm sinh hoạt một ngày. Ngày hôm sau, tất cả thành viên của R. H cùng Xu đi tế bái Dạ Phong, cậu cũng đi theo.

Thượng Hải hợp với tình hình mà đổ xuống một trận mưa nhỏ. Bọn họ tổng cộng có bảy người, đi xe của Ngu Chiếu Hàn vừa đủ. Xe của Ngu Chiếu Hàn là một con SUV bảy chỗ, màu đen thui cổ điển, trầm tĩnh và tao nhã, giống như chính bản thân anh vậy.

Bởi vì chân quá dài nên Thời Độ ngồi ở vị trí phó lái. Cậu cài dây an toàn, nói: “Shine, năm nay anh bao nhiêu tuổi.”

Phô Mai ngồi ở phía sau cướp lời, “Đội trưởng bằng tuổi anh, năm nay mười chín nha.”

“Vậy sao lại mua một chiếc xe thương nghiệp như này, giống như của ba em vậy.”

Một câu nói vạch trần vết thương cũ của thanh niên Ngu Chiếu Hàn. Thật ra lúc mua xe anh không thích chiếc xe này, lúc trả tiền thật giống như đi đăng ký kết hôn với người mình không thích vậy. Anh vô cùng đồng ý với cách nói của Thời Độ, lái chiếc xe này làm cho anh lập tức già đi hai mươi tuổi, nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận đâu.

Ngu Chiếu Hàn không chút biểu cảm khởi động xe: “Cậu quản nhiều rồi, Timeless.”

Phô Mai nói: “Ai? Nhưng anh cảm thấy chiếc xe này rất hợp với khí chất của đội trưởng mà.”

Thời Độ nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn.

Ngu Chiếu Hàn nhìn thẳng về phía trước, bàn tay bình thường gõ bàn phím, nắm con chuột bây giờ đang cầm tay lái, là một vẻ đẹp vui tai vui mắt khác. Mưa rơi tí tách, trượt từ trên xuống dưới cửa kính ô tô. Trong hoàn cảnh không tính là sáng sủa, góc nghiêng của anh ấy càng lộ ra vẻ lạnh lùng ảm đạm.

Vào giờ hành chính nghĩa trang vắng ngắt. Xuống xe, hai người bọn họ một cái ô, lướt qua tầng tầng lớp lóp bia mộ đen trắng. Ngu Chiếu Hàn cùng Lục Hữu Sơn đi đầu tiên. Ngu Chiếu Hàn cầm một cái ô màu đen, Lục Hữu Sơn cầm một bó hoa bách hợp trắng.

Thời Độ cùng Xu đi ở cuối cùng. Thời Độ hỏi: “Dạ Phong là người như thế nào?”

Xu gãi đầu một cái, nói: “Thời điểm anh vào R. H, Dạ Phong đã bị bệnh, anh cũng không tiếp xúc nhiều với anh ấy, nhưng mỗi lần gặp nhau, trông anh ấy rất vui vẻ. Anh nghĩ, anh ấy hẳn là một người sinh ra vì thể thao điện tử. Anh ấy phí hết tâm huyết thành lập chiến đội R. H, ngay cả tiền của mình cũng đều đập vào. Anh nghe lão Đàm nói, Dạ Phong vốn không muốn điều trị, muốn để tiền lại cho câu lạc bộ, say đó bị lão Đàm cùng huấn luyện viên Lục hung hăng mắng một trận…”

Đi hai mươi phút, Lục Hữu Sơn mới dừng bước lại: “Đến rồi.”

Thời Độ nhìn sang, trên bia mộ là một bức ảnh của một người đàn ông còn trẻ. Tấm hình này hẳn là được chụp lúc Dạ Phong còn khỏe mạnh, khuôn mặt mũm mĩm, đường nét bình thường, khi cười để lộ ra hàm răng trắng, khiến cho người khác có cảm giác thân thiết như đã từng quen biết.

Hai bên bức ảnh là năm sinh năm mất của Dạ Phong, cùng với một câu nói: 【 Vυ' em có hồi sinh không? Không có thì thôi 】

Thời điểm Dạ Phong chết chỉ có hai mươi lăm tuổi.

Nhóm thanh niên bình thường cười vui vẻ chơi đùa ồn ào lúc này đều im lặng. Bọn họ đều mặc đồng phục thống nhất của R. H, đứng thành một hàng trước bia mộ. Lục Hữu Sơn dâng bó bách hợp lên, lão Đàm dọn dẹp lá rụng xung quanh, còn không ngừng cằn nhằn: “Năm nay có rất nhiều người rời R. H, cũng thay đổi căn cứ. Đoàn đội huấn luyện viên chỉ còn lại một mình lão Lục, chúng ta chỉ lấy được top8. Wings cũng đi rồi. Nhưng mà cậu ta sẽ nhanh chóng lên chức ba, đây là một chuyện tốt…”

Người trong hình vẫn cười tươi như trước, dường như đang muốn nói cho bọn họ biết: Dù chuyện lớn đến đâu rồi cũng sẽ qua thôi.

Ngu Chiếu Hàn tưởng tượng ra giọng điệu năm xưa của đội trưởng, không hiểu sao lại có chút muốn cười.

Không có gì khó chịu cả. Hai năm trước bọn họ đã khó chịu như vậy, hiện tại Dạ Phong càng muốn nhìn thấy bọn họ cười hơn.

“Đội trưởng, ” Phô Mai nhỏ giọng kêu một tiếng, “Cậu xem.”

Cách đó không xa không biết từ bao giờ đã xuất hiện thêm một cái dù, dưới dù là một nam sinh cầm một bó hoa, mặc quần áo kiểu Mỹ —— là đồng đội trước của bọn họ, bây giờ là tay bắn tỉa của Lawman, Triều Tịch.

Tất cả mọi người thấy được Triều Tịch, không có ai hé răng, chỉ có Tề Hiến cười híp mắt chào hỏi với Triều Tịch: “Hi Triều Tịch, cậu quay về sao.”

Triều Tịch cầm một bó hoa tươi, nụ cười mang theo chút lưu manh: “Tề Hiến, anh vẫn như cũ.”

Tề Hiến nhìn Triều Tịch từ trên xuống dưới một lượt: “Hình như cậu có gầy hơn so với trận chung kết, đồ ăn ở Los Angeles ăn không quen sao?”

“Cậu còn có mặt mũi tới nơi này, ” Lục Hữu Sơn cắn răng nói, “R. H không chào đón cậu.”

“Tại sao em không thể tới?” Triều Tịch chậm rãi nói, “Dạ Phong cũng từng là đội trưởng của em.”

“Cậu —— “

Lão Đàm ngăn Lục Hữu Sơn: “Thôi lão Lục, nghĩa trang cũng không phải là do nhà cậu mở, tại sao Triều Tịch không thể tới được.”

Lục Hữu Sơn chỉ vào Triều Tịch, hai mắt đỏ chót: “Anh cảm thấy Dạ Phong sẽ muốn nhìn thấy cậu ta sao?”

Tình huống giằng co, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Ngu Chiếu Hàn, chờ anh lên tiếng. Ngu Chiếu Hàn nói: “Sẽ.”

Triều Tịch nhếch khóe miệng, thả bó hoa xuống trước bia mộ, đứng dậy nhìn thẳng Ngu Chiếu Hàn, ánh mắt không rõ ý tứ: “Hôm nay đội trưởng cũng rất đẹp.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Bây giờ tôi không còn là đội trưởng của anh nữa.”

“Ok, Shine.” Triểu Tịch sửa lời nói, “Tí nữa có rảnh không? Anh muốn cùng cậu solo một trận. Giống như trước đây, đánh lén 1v1.”

Ngu Chiếu Hàn nhìn chằm chằm kiểu tóc của Triều Tịch, chỉ cảm thấy thật là xấu, nhưng có lẽ Triều Tịch lại cảm thấy mình rất đẹp trai.”Có thể, ” Ngu Chiếu Hàn nói, “Tìm một quán net đi.”

Lúc này, một người ngoài cuộc nào đó bỗng nhiên mở miệng: “Có thể không đi quán net được không? Đến căn cứ của mình không tốt hơn hả.”

Ngu Chiếu Hàn nhíu mày lại: “Nơi này có chuyện của cậu sao?”

Thời Độ tỏ vẻ vô tội: “Vậy em thì làm sao đây Shine, người chưa thành niên không thể vào quán net.”

Ngu Chiếu Hàn: “…”

Thật là phiền mà, thời điểm nghiêm túc thế này mà còn chọc cười anh! Anh thiếu chút nữa đã không nhịn được rồi! Nếu như bởi vì cái này mà phá vỡ thiết lập tính cách rồi chết, biến thành quỷ anh nhất định sẽ tìm Thời Độ lấy mạng đầu tiên.

Cuối cùng bọn họ đến một quán net hay đi, thuê một phòng riêng. Em trai vị thành niên bị “bỏ rơi” một cách tàn nhẫn ở trong quán nước, chỉ có thể xem phát sóng trực tiếp qua điện thoại của Xu.

Đánh lén là hình thức solo phổ biến nhất giữa những người chơi xạ thủ. Trên bản đồ chỉ có hai xạ thủ với nhau, chỉ có bắn bể đầu mới tạo thành thương tổn cho đối phương. 1 trận 3 phút, ai lấy được nhiều đầu người nhất thì thắng.

Solo bắt đầu. Triều Tịch bước ra từ điểm hồi sinh, tung một chiêu móc câu trước tiên. Móc câu sắc bén đâm vào vách tường, xạ thủ mượn lực nhảy lấy đà, trong nháy mắt tầm nhìn liền trở nên trống trải. Anh ta thấy được thân ảnh của Ngu Chiếu Hàn, Ngu Chiếu Hàn đang ở cửa của điểm hồi sinh. Anh ở trên cao nhìn xuống, có ưu thế tuyệt đối.

Triều Tịch không chút do dự kéo cò súng giữa không trung.

Keng ——

【R. H-Shine đánh bại Lawman-Tide 】

Triều Tịch đột nhiên mở to hai mắt, hình anh hùng của mình rơi từ trên cao xuống, màn hình cũng trở nên xám xịt.

Lục Hữu Sơn không khách khí chút nào phát ra một tiếng châm biếm.

Ngu Chiếu Hàn thay đổi băng đạn, bình tĩnh nói: “Thói quen vừa ra khỏi cửa đã dùng lưỡi câu lên cao của anh vẫn không thay đổi.”

Solo tiếp tục. Ngu Chiếu Hàn không có kiên nhẫn vòng tới vòng tui trên bản đồ với Triều Tịch, chủ động để lộ vị trí của mình. Anh nhảy xuống từ trên đài cao, Triều Tịch nghe thấy tiếng bước chân rơi xuống đất của anh, đột nhiên xoay người, nhắm bắn. Lần này, anh ta ra tay trước Ngu Chiếu Hàn,

Ầm ——

Triều Tịch bắn trúng thân thể của Ngu Chiếu Hàn, không nằm trong phạm vi bắn bể đầu, thương tổn không có tác dụng. Sau đó Ngu Chiếu Hàn kéo cò súng ——

【R. H-Shine đánh bại Lawman-Tide 】

Trên trán Triều Tịch chảy mồ hôi. Rõ ràng anh ta đã đánh thắng R.H trong vòng loại 8 đội tiến vào tứ kết, rõ ràng anh ta đã lấy được quán quân năm nay, nhưng thời điểm một mình đối mặt với Ngu Chiếu Hàn, anh vẫn giống như lúc mới tham gia thi đấu chuyên nghiệp, bị đè ép đến không thở nổi. Giống như là có vô số con mắt đang núp trong bóng tối, nhìn anh chằm chằm, tìm kiếm cơ hội một đòn kết liễu anh.

Triều Tịch lau mồ hôi, khó khăn phun ra hai chữ: “Làm lại.”

Lục Hữu Sơn lắc đầu một cái, đã không cần thiết.

Vị trí xạ thủ còn thử thách tâm lý hơn những vị trí khác, tâm lý đã không ổn định thì cảm giác sẽ không tốt. Triều Tịch đã thua.

Trong đúng 3 phút, Triều Tịch chỉ thành công đúng một lần, điểm số cuối cùng là 7:1, trận đấu kết thúc. Phô Mai nhỏ giọng nói: “Tui là một vυ' em, lúc đối đầu với đội trưởng cũng có thể may mắn được một lần đó.”

Sắc mặt của Triều Tịch trắng bệch, ngực kịch liệt phập phồng vì không cam lòng. Anh nhìn chằm chằm vào ID trên màn hình, trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện những bóng chồng lên nhau.

Giọng nói của Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng vang lên: “Anh không tập trung.”

Đây là gì, an ủi bố thí sao?

Triều Tịch bỗng nhiên đứng lên, sải bước ra ngoài.

Thấy bầu không khí trong phòng không tốt, Tề Hiến cười nói: “Xu, chúng ta solo một trận đi?”

“Các anh chơi đi.” Ngu Chiếu Hàn nhường vị trí lại cho Tề Hiến, “Em đi mua nước.”

Ngu Chiếu Hàn đến máy mua nước, nhìn thấy Triều Tịch đang uống từng ngụm từng ngụm lớn, giống như sắp chết khát vậy. Anh làm bộ như không nhìn thấy, từ từ đi qua người Triều Tịch.

“Đội trưởng.” Triều Tịch bỗng nhiên hô một tiếng, chai nước đã uống hết bị anh ta bóp méo đến thay đổi hình dạng, “Chuyện chuyển nhượng đến Lawman, là anh có lỗi với cậu.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Tôi chưa từng trách anh, không cần xin lỗi tôi.”

“Cậu không trách tôi?” Triều Tịch châm biếm một tiếng, “Vậy sao cậu lại muốn… Đối với anh như vậy.”

Ngu Chiếu Hàn có chút kỳ quái: “Tôi đối với ai cũng như vậy, không phải sao.”

Triều Tịch lập tức nghẹn lời. Đúng vậy, Ngu Chiếu Hàn vẫn luôn như vậy, người đẹp súng chuẩn, kiêu ngạo lạnh nhạt. Dù là lão Đàm có quan hệ tốt nhất, một ngày cũng không nói được mấy câu.

Nhưng anh có thể rõ ràng cảm nhận được, từ khi anh chủ động liên hệ với Lawman, thành công chuyển nhượng, thái độ của Ngu Chiếu Hàn đối với anh đã có sự thay đổi.

Anh một thân một mình, xa nhà đến Mỹ, trở thành thành viên Trung Quốc duy nhất trong Lawman. Anh không thể nói tiếng trung, bị đồng đội người Hàn Quốc châm biếm, trào phúng, thi đấu giành được chiến thắng còn bị một bộ phận người chơi trong nước thăm hỏi cả gia đình. Anh không có bất kỳ người bạn nào, huấn luyện cùng thi đấu chính là tất cả những gì anh có.

Anh không hối hận, anh muốn thắng, anh muốn đoạt quán quân, anh muốn đứng trên đỉnh thế giới. Những thứ này, R. H không thể cho anh được.

Nhưng có những lúc anh sẽ cảm thấy cô đơn. Anh không nhịn được mà nghĩ, nếu như Shine cũng chuyển nhượng đến Lawman, nếu như anh không chỉ có một mình, nếu như Shine đứng ở phía bên anh…

“Cậu tới Lawman đi, Shine.” Ánh mắt Triều Tịch khóa lại trên mặt Ngu Chiếu Hàn, “Hiện tại R. H đã không xứng với cậu, Lawman vẫn luôn muốn có cậu. Lần này anh về nước cũng là do giám đốc muốn thăm dò ý tứ của cậu. Anh biết cậu vẫn để tâm đ ến Dạ Phong. Có thể Dạ Phong đã dẫn cậu vào nghề, bồi dưỡng cậu, hi vọng cậu nâng được cúp vô địch. Còn có phải R. H đạt được quán quân hay không, có quan trong không?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Đối với anh không quan trọng, với tôi, có.”

“Anh không hiểu.” Triều Tịch khó nén kích động, “Thi đấu điện tử thắng mới là quan trọng nhất, chẳng lẽ cậu không muốn thắng?”

Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói: “Muốn. Nhưng tôi càng muốn thắng cùng đồng đội hơn, khó hiểu lắm sao?”

Triều Tịch bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

“Tôi tôn trọng sự lựa chọn của anh, anh cũng không hề có lỗi với R. H. Thi đấu cho tốt, không nên nghĩ quá nhiều.” Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói, “Thời gian hoàng kim của tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ có mấy năm, chúng ta đều phải quý trọng.”

Ánh mắt Triều Tịch lóe lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Triều Tịch đi rồi, Ngu Chiếu Hàn đến trước máy mua nước, vừa mới giơ tay lên liền nghe thấy một tiếng: “Đánh xong?”

Tay Ngu Chiếu Hàn dừng lại, ấn xuống nút chọn Americano, quay người nhìn thấy Thời Độ cầm một cốc trà sữa đã sắp thấy đáy, không nhịn được hỏi: “Cậu thích uống trà sữa sao?”

“Đúng vậy, ” Thời Độ thoải mái thừa nhận, “Em thích uống đồ ngọt.”

Đáng ghét, anh cũng thích.”Vừa nãy, cậu đều nghe được?”

Thời Độ giơ tay gãi gãi đầu: “Hình như là vậy.”

Ngu Chiếu Hàn cười lạnh nói: “Nghe được thì nghe được, “Hình như” là cái gì.”

Thời Độ không tỏ rõ ý kiến. Hai người dựa vào tường, một người uống trà sữa, một người uống cà phê. Bởi vì bề ngoài hai người quá mức xuất chúng, mặc dù ánh sáng trong quán net không tốt, lại đội mũ bóng chày nhưng vẫn khiến cho người đi ngang qua không nhịn được mà liếc mắt nhìn.

“Shine, ” Giọng điệu của Thời Độ giống như là tùy ý nói chuyện phiếm, “Anh cùng Dạ Phong có quan hệ rất tốt sao?”

Ngu Chiếu Hàn nắm chặt cốc nước trong tay: “Dạ Phong… Giống như là sư phụ của tôi.”

Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt. Thiếu niên nghiện net liên tiếp đứng đầu bảng xếp hạng trong nước nên được các câu lạc bộ chuyên nghiệp chú ý, trở thành thực tập sinh của R. H. Giống như rất nhiều người, ba mẹ làm giáo sư kia của anh không coi trọng con đường nghề nghiệp này, nhiều lần muốn lôi anh về anh. Đội trưởng của anh là Dạ Phong chỉ nói với anh một câu: “Cá nhỏ, em thật sự muốn chơi chuyên nghiệp sao?’

Ngu Chiếu Hàn nhỡ rõ câu trả lời khi đó của mình: “Em muốn đánh! Em thích nghe tiếng leng keng bể đầu, em cảm thấy rất sảng khoái, em cảm thấy em có thể đánh cả đời! Đội trưởng đội trưởng, anh giúp em đi…”

Dạ Phong nghe vậy nở nụ cười. Anh cũng không biết Dạ Phong thuyết phục ba mẹ mình kiểu gì, nói chung sau đó anh ở lại R. H một thời gian rất dài, học tập cùng Dạ Phong làm sao để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính. Sau đó Dạ Phong bị bệnh, anh chỉ có thể tự mình học, học làm sao để có thể trở thành một đội trưởng tốt.

“Trước khi đi, Dạ Phong đã giao R. H lại cho tôi.” Đáy mắt Ngu Chiếu Hàn ẩn giấu một chút mê man, “Anh ấy nói, tôi sẽ trở thành một trưởng tốt hơn anh ấy.”

Nhưng mà, anh thật sự biết sao?

Anh còn trẻ như vậy, dù là đến bây giờ thì vẫn là một thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội, ngay cả Phô Mai cũng lớn hơn anh hai tháng. Lúc gặm móng giò anh còn bị dính dầu lên quần áo, lúc đeo tai nghe còn bị đập vào mũi. Anh thích được người khác gọi là Cá Cá cùng anh ơi, thích ăn đồ ngọt, thích ôm người khác. Lúc bị ấm ức không chịu được anh còn gọi cho mẹ mình, lúc xem phim máu chó ngược luyến tình thâm còn khóc đến sưng mắt.

Anh như vậy, thật sự có thể khiến cho toàn bộ thành viên của R. H tâm phục khẩu phục, trở thành đội trưởng tốt hơn Dạ Phong sao.

Chính anh cũng không tin tưởng vào bản thân mình lắm.

Thời Độ suy nghĩ một chút, nói: “Các anh đã không muốn rời R. H, tại sao không cho ông chủ hiện tại của R. H rời đi?”

Ngu Chiếu Hàn phát ra một tiếng cười nhạo. Em trai thối chưa từng bị xã hội vùi dập nói quá thoải mái. Anh có độ nổi tiếng cao, tỉ lệ bể đầu số một toàn liên minh, nhưng mà trước mặt tư bản, anh vẫn không là cái thá gì.

“Em cảm thấy, nói không chừng em có thể giúp các anh—— em muốn giúp các anh.” Thời Độ nghiêng mặt sang bên, dưới vành mũ nở một nụ cười sáng lạn, “Cho em cơ hội nhé?”

Ngu Chiếu Hàn hơi sững sờ, đối diện Thời Độ hai giây, sau đó rũ mắt xuống, không tiếng động mà uống một ngụm cà phê.

Xong đời, lần này không tìm được kẽ hở—— hình như là bị em trai nhỏ thuyết phục rồi.

“Cậu muốn làm thế nào.” Ngu Chiếu Hàn hỏi.

Thời Độ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Nói như vậy, anh đồng ý rồi. Trước tiên cụng một cái, chúc mừng hợp tác?”

Thời Độ nói, giơ trà sữa trong tay lên.

Ngu Chiếu Hàn giễu cợt nói “Ấu trĩ”, nhưng vẫn giơ cà phê trong tay lên. Thời điểm hai người cụng ly, đầu ngón tay hai người không cẩn thận chạm vào nhau, Thời Độ bỗng nhiên bày ra bộ dáng thẹn thùng lại tự trách: “Đờ mờ đội trưởng Ngu, em vừa chạm vào tay của anh.”

Ngu Chiếu Hàn: “Cho nên?”

Khóe miệng Thời Độ nhếch lên, mạng theo chút tinh nghịch khi thực hiện trò đùa dai: “Không phải đội trưởng Ngu có tính ở sạch nghiêm trọng sao? Bị em chạm vào, có phải sẽ lập tức rửa tay ba lần?”

“Năm lần.” Ngu Chiếu Hàn lạnh lùng nói, “Bị cậu đυ.ng vào tôi muốn rửa tay năm lần.”