Tuyết Mịch bị ba ánh mắt nóng rực nhìn chăm chăm như muốn nhai nuốt lấy y, y hoảng sợ theo bản năng hóa nguyên hình, khều móng vuốt ngắn nho nhỏ bay về nơi của Thời Uyên.
Nhóc rồng còn chưa chính thức bắt đầu tu hành, tuy rằng bản năng của họ là bay lượn, nhưng Thập Thất vẫn căng thẳng giang hai tay đuổi theo ở phía sau: "Bé con chậm lại một chút kẻo ngã!"
Long Thập Thất càng đuổi theo, Tuyết Mịch càng loạng choạng bay nhanh hơn.
Cổ Khê thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ có Yêu Hoàng là bình tĩnh vững vàng đứng tại chỗ, gọi Lạc Linh vừa hành lễ đứng lên mới nhấc chân đi theo sau, chẳng qua bước chân đi tới Trần Hư Cung lại nhanh hơn rất nhiều.
Sau khi hay tin, Thiên Đế và chúng tiên quan đều chạy tới cửa cung để tiếp giá, thiên binh vội nói: "Yêu Hoàng bệ hạ đuổi theo Tiểu Long Quân đến Trần Hư Cung rồi."
Thiên Đế cũng không quá bận tâm đến chuyện này, trên dưới tam giới không ai là không biết Long tộc có bao nhiêu ao ước với ấu tể, vì thế cũng chỉ cười nói: "Thôi được rồi, đợi Yêu Hoàng xử lý xong việc nhà của Long tộc đi."
Chúng thần tiên hộ tống ở Thiên Cung tới để tiếp giá cũng chỉ có thể hùa theo.
Yêu Hoàng và Thiên Đế không giống nhau, bàn về thực lực thì sức mạnh của Yêu Hoàng luôn vượt xa Thiên Đế.
Sức mạnh này không phải chỉ có thần lực của bản thân mà còn tính cả khả năng nắm lấy thế lực trong tay.
Cho dù Thiên Đế chưởng quản tam giới giống như hắn ta đang nắm trong tay thực quyền to lớn, thực tế bất cứ chuyện gì hắn ta cũng phải chú trọng sự cân bằng. Tuy rằng thế lực của Thiên Giới là do một tay hắn ta đề bạt nhưng Thiên Đế lệnh giả được Thiên Đạo lựa chọn chắc chắn không phải là một người tùy tiện muốn làm gì thì làm.
Còn một điều nữa là người có thể phi thăng thành tiên giả có ai mà không phải là người nghịch thiên, đã từng ở nhân gian cũng đều là thiên chi kiêu tử giữa bầy long phượng. Con đường tu hành đầy chông gai sát phạt, có thể đắc đạo thì đương nhiên trong lòng hoàng quyền sẽ không thể lớn hơn trời được.
Vậy nên nếu một ngày nào đó Thiên Đế đưa ra quyết định bất công ảnh hưởng đến lợi ích của chúng tiên Thượng giới thì việc bọn họ có tiếp tục nghe theo lệnh của Thiên Đế hay không thì cũng không biết được.
Nhưng Yêu Hoàng lại không giống như vậy. Yêu tộc trọng huyết mạch, trong thiên tính mang theo sự kính sợ đối với giai cấp huyết mạch và hoàng quyền, con đường tu hành suôn sẻ hơn nhiều so với Nhân tộc, hơn nữa công pháp tu hành vốn là thuận theo tính trời, vậy nên lại càng khuếch đại thiên tính hơn.
Bởi thế nếu Yêu Hoàng hạ lệnh, mặc kệ mệnh lệnh ấy có quá đáng đi chăng nữa thì chúng Yêu tộc cũng chỉ biết sống chết nghe theo.
Hai bên đối lập nhau, hai người đều là Hoàng nhưng Thiên Đế lại không bì được với Yêu Hoàng. Vậy nên khi Yêu Hoàng đến, ngay cả Thiên Đế cũng phải tôn trọng nghênh đón.
Ở bên kia, Tuyết Mịch trắc trở bay về Trần Hư Cung, sau khi tìm được mùi hương của Thời Uyên liền cuộn thân rồng của mình quấn quanh người hắn. Đuôi rồng không nhịn được lay quần áo của Thời Uyên hận không thể giấu mình gọn vào trong y phục của Thời Uyên.
Thời Uyên nhẹ nhàng vỗ về nhóc rồng non mềm, một tay xoa nhẹ đầu rồng đang cuộn tròn quanh cổ mình, trấn an nói: "Không được vô lễ như vậy, xuống nào."
Tuyết Mịch không chịu nghe theo, y cảm thấy nếu y xuống khỏi người của Thời Uyên thì ba người ban nãy mà y nhìn thấy sẽ ăn tươi nuốt sống y mất, vậy nên trốn ở trên người Thời Uyên vẫn là an toàn nhất.
Long Thập Thất đuổi tới nơi, thủ vệ canh giữ trước cửa Trần Hư Cung vẫn chưa nhận được mệnh lệnh của Thần Quân nên cũng không dám ngăn vị Long Quân này lại, đành phải cho hắn ta qua.
May là Long Thập Thất cũng hơi sợ Thời Uyên nên vừa nhìn thấy hắn thì cũng không dám lỗ mãng. Chỉ có điều hắn ta nhìn thấy bé con nhà mình đang bám dính lấy Thời Uyên như vậy thì trong lòng không kiềm được sự hâm mộ và ghen tị, ánh mắt thèm muốn không thôi. Nếu ngày đó hắn ta không rời đi mà vẫn ở lại chờ trứng rồng nở thì bây giờ người mà bé con bám dính là hắn ta rồi.