Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 11.2: Nhóc con của ta!!! 2

Cảnh Hoán mệt mỏi nằm tựa lên ghế ngủ, Tùng Khê nặng nề tâm sự, một tay chống đầu, ngồi bên cạnh bàn nhìn Tuyết Mịch viết chữ.

Từng hàng chữ lần lượt viết phỏng theo, nhìn một lúc, dường như chúng đã xoa dịu đi sự xao động của hắn ta không ít, ngay cả nét sắc bén trên mặt mày cũng dịu hẳn đi.

Tuyết Mịch lại viết xong một tờ nữa, y cẩn thận đặt sang bên cạnh rồi lại lấy thêm một tờ giấy trắng khác. Vừa đếm, vẫn còn thừa bốn tờ nữa, y đã viết được hơn một nửa, có lẽ tới hừng đông là có thể viết xong hết.

Tuyết Mịch cảm thấy nhẹ nhõm không ít, y chú ý tới Tùng Khê bên cạnh còn chưa ngủ bèn buông bút, đi bưng một đĩa Thanh Dương Quả, sau đó bò lên ghế dựa khoanh chân lại, đặt đĩa quả lên đùi mình: "Đây là Thanh Dương Quả, Nhân tộc các ngươi có ăn được không?"

Y còn nhớ trước kia Lạc Linh đã nói, đồ Yêu tộc ăn được thì chưa chắc Nhân tộc đã ăn được, nếu tu vi không đủ mạnh thì sẽ không thể tiêu hóa linh lực quá mức lớn.

Tùng Khê gật đầu: "Có thể."

Thanh Dương Quả còn lâu mới quý báu như Bích Linh Quả, ở Hạ Tiên giới có thể dùng linh châu để mua. Lúc còn rất nhỏ, hắn ta đã từng ăn, khi đó cha mẹ vẫn còn, cuộc sống chưa khổ như sau này. Lúc cha mẹ không còn nữa, hắn ta đã rất lâu chưa được ăn thứ gì tốt.

Tuyết Mịch nhét một quả vào trong tay hắn ta, bản thân cũng cầm một quả, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói: "Chuyện đại ca ca nhà ngươi trước đừng gấp, chờ ta viết phạt xong sẽ dỗ Uyên Uyên vui, sau đó sẽ xin hai Bích Linh Quả đưa cho các ngươi cầm đi."

Tùng Khê nghe vậy bèn cười tự giễu: "Sợ là không có cơ hội."

Tuyết Mịch vẫn chưa trải qua loại chuyện này, càng không có kinh nghiệm, cũng không biết hình phạt của hai người họ là gì. Vậy nên y có muốn an ủi cũng không biết nói sao, chỉ đành nhét trái cây vào trong tay Tùng Khê để hắn ta ăn nhiều thêm chút. Ăn được thì những chuyện không vui có khi sẽ không còn tệ như trước nữa.

Tùng Khê lại thả Thanh Dương Quả thừa ra trong tay về lại đĩa: "Túi Càn Khôn của ta hỏng rồi, ngươi cho ta mấy thứ này, ta không ăn hết mà cũng không cất được, tự ngươi giữ lại mà ăn."

Tuyết Mịch nghe vậy bèn bò xuống khỏi ghế, sau đó ôm một hộp báu vật có trận pháp phòng ngự được nạm linh thạch có giá trị xa xỉ tới. Vừa mở ra, bên trong đều là các loại pháp khí không gian có tạo hình khác nhau, có nhẫn, có vòng tay, có vòng cổ, có dây đeo ở thắt lưng. Từ pháp khí bình thường tới thượng phẩm linh khí, cái gì cần có đều có đủ, lấy bừa một cái cũng mạnh hơn cái túi rách kia của Tùng Khê vô số lần.

Tuyết Mịch hào phóng nói: "Ngươi nhìn xem có thích cái nào không."

Tùng Khê đóng hộp lại, đẩy về phía Tuyết Mịch: "Những đồ quý giá như thế mà ngươi cứ thản nhiên lấy ra, tuy Long tộc các ngươi giàu có thật, nhưng ngươi không thể phung phí như vậy, tùy tiện đã tặng bảo vật cho người khác."

Tuyết Mịch tự mở hộp ra chọn lựa, y chọn hai cái vòng cổ, một cái hình hồ ly, một cái là con thỏ. Hắn cảm thấy hồ ly khá phù hợp với Tùng Khê, con thỏ thì hợp với Cảnh Hoán: "Lấy hai cái này đi, những cái đó cũng không phải bảo bối gì. Uyên Uyên không cần, Lạc Linh nói những cái đó là nhiều năm trước Uyên Uyên rèn luyện ở ngoài lấy được, đó là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Lúc ta phát hiện ra chúng ở nhà kho, mấy thứ này bị ném ở trong góc, ta mới lấy ra chơi."

Tiện tay lấy ra đã là hai pháp khí trung phẩm, điều này đã khơi dậy sự căm ghét kẻ giàu có của Tùng Khê, nhưng nhìn vẻ ngây thơ thuần khiết của Tuyết Mịch, sự chán ghét kia lại giống như bọt biển, còn chưa kịp bay lên không trung đã "bụp" một cái mà vỡ nát. Thấy Tuyết Mịch kiên quyết phải đưa, Tùng Khê không nhịn được nói: "Không thì ngày mai ngươi hỏi Lạc Linh một chút rồi nói sau."

Tuyết Mịch nghiêng đầu: "Hỏi Lạc Linh làm gì, Lạc Linh cũng đâu có cần mấy thứ này."

Sau khi tạm nghỉ một lúc, Tuyết Mịch lại cầm bút, y thấy Tùng Khê không có dấu hiệu buồn ngủ bèn bảo hắn ta kể chuyện ở Hạ Tiên giới cho mình. Y vừa nghe kể chuyện vừa chép phạt, chờ viết xong mười tờ thì trời đã sắp sáng.

Tuyết Mịch mới duỗi người một cái đã thấy Lạc Linh tới, nàng nói Thiên Đế bên kia đã phán quyết xong, muốn đưa Tùng Khê và Cảnh Hoán đi.

Sắc mặt hồng nhuận do được nghỉ ngơi một đêm của hai người lại trắng bệch, mắt thấy Tuyết Mịch cũng bối rối theo, Lạc Linh lập tức an ủi: "Chỉ là phạt bọn họ về Hạ Tiên giới, không phạt thêm gì nữa."

Mắt Tuyết Mịch sáng lên: "Thật ư? Không cần bị đánh ở cái đài kia sao?"