Cảnh Hoán nhìn về phía Tuyết Mịch: “Ngươi muốn một quả sao?”
Tùng Khê trực tiếp ngắt lời hắn ta: “Thôi bỏ đi, y ngốc nghếch như thế, cầm cái này sợ là sẽ gây ra chuyện, Tuyết Mịch, chuyện hôm nay tốt nhất ngươi đều quên hết đi, đừng nhắc chuyện này với bất kỳ ai, nếu không chúng ta trở về Hạ Tiên giới rồi thì không sao, còn ngươi thì không chắc.”
Tuyết Mịch chỉ chú ý vế trước của hắn ta, không nhịn được phản bác: “Ta không có ngốc, Lạc Linh nói ta rất thông minh.”
Lười nói mấy lời vô nghĩa tên ngốc này, Tùng Khê dắt tay hai người chuẩn bị rời đi.
Nhưng không nghĩ vào đúng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ, hai người bước vào trước đó không biết chạy từ đâu ra, hô to ba tên trộm, rồi dùng trường kiếm chặn đường bọn họ.
Cùng lúc đó, một đạo kiếm khí đánh tới phía họ, vừa vặn đánh vào người Tuyết Mịch, nhưng chưa chạm tới tóc y, thì chuông Hồng Mông trên cổ tay chợt phát sáng, đạo kiếm khí kia đã bị phản ngược về, khiến một người bên đó liên tục bị lùi về phía sau.
Nếu không phải hắn ta mặc đồ phòng ngự của cung, thì e rằng đòn phản công vừa rồi đã khiến hắn ta bị thương nặng.
Ngay sau đó vài tia sáng hiện lên, tia sáng vừa chạm xuống đất, thì mấy người mặc áo giáp bạc như thiên binh xuất hiện.
Không đợi mấy người Tuyết Mịch nói chuyện, hai người kia đã lập tức cáo trạng: “Các vị thiên binh, hai người chúng ta là đệ tử ở Lạc Hà Cung, hôm nay tới đường Ngọc Lâm Viên, phát hiện ba tên trộm này lại có thể ngó lơ kết giới mà vào được Ngọc Lâm Viên, hai người chúng ta vội vàng đuổi theo, một đường đuổi đến tận đây, phát hiện ba tên trộm này đang vặt trộm Bích Linh Quả!”
Tùng Khê tái mặt, Cảnh Hoán đã sợ tới mức run bần bật nắm chặt tay Tùng Khê, ngược lại chỉ có mình Tuyết Mịch là có lá gan lớn nhất, chỉ vào kia hai người kia nói: “Các ngươi gạt người! Rõ ràng là chúng ta đi theo các ngươi vào đây!”
Thiên binh đứng đầu thần sắc lạnh lùng: “Tự tiện xông vào Quỳnh Bích Ngọc Lâm Viên, lén trộm Bích Linh Quả, không phải do các ngươi nguỵ biện! Theo ta đi tới Chiêu Hình đài tiếp nhận hình phạt!”
Tùng Khê đẩy Tuyết Mịch và Cảnh Hoán ra, sau đó nhìn về phía thiên binh: “Bích Linh Quả là do ta trộm, không liên quan tới bọn họ, hai người này ở Trần Hư Cung, các ngươi đưa bọn họ về Trần Hư Cung đi, ta theo các ngươi tới Chiêu Hình đài.”
Cảnh Hoán vừa định mở miệng, thì bị Tùng Khê hung hăng trừng mắt nhìn.
Hắn ta biết đây là do Tùng Khê định để một người chịu tội bảo vệ hắn ta, nhưng mà thế này sao được, bọn họ là cùng nhau tới, hoặc là cùng nhau đi, hoặc là cùng nhau chết: “Không phải, ta không phải người Trần Hư Cung!”
Cảnh Hoán nói rồi chỉ Tuyết Mịch: “Chỉ có một mình y là người Trần Hư Cung, chuyện này không liên quan tới y, lỗi sai là do hai người bọn ta phạm phải, muốn phạt thì hai chúng ta cùng chịu.”
Tuyết Mịch nhìn trái nhìn phải, tức giận nói: “Rõ ràng là bọn họ nói dối, là bọn họ vào trước, sao lại chỉ phạt bọn ta!”
Thiên binh lần này cũng không biết nên làm thế nào cho phải, một bên là Lạc Hà Cung, một bên là người thẻ bài đeo hông của cung phục rất rõ ràng, thậm chí khi ba đứa trẻ này, nói là ở Trần Hư Cung, nhưng ba đứa có ba cách ăn mặc khác nhau, cũng không phải đồ của Trần Hư Cung, càng không có thẻ bài đeo hông.
Nhưng trong đó có một đứa mặc đồ tơ tằm, chân đi đôi ủng da thú Thiên Giai, eo thì thắt chuông Long Ngâm, dây cột tóc trên đầu còn là dệt gấm hoa, vơ đại món đồ nào cũng đều đắt giá, đứa bé này ăn mặc bất phàm không có khả năng là đệ tử của cung nào đó, thân phận chắc chắn rất cao quý.
Chuyện này nếu không xử lý tốt, cũng không phải là chuyện mà đám thiên binh nhỏ như họ có thể giải quyết, vì thế bèn vung tay lên, tất cả đều được đưa tới trước mặt Thiên Đế để Thiên Đế xử lý.