Mỗi lần kết thúc vận động ở trên giường, Thang Niên và Thẩm Dục cùng nhau đi tắm, sau khi tắm xong, cả hai quay về làm việc.
Thẩm Dục thật sự rất bận, Thang Niên cũng có nhiều việc cần phải làm.
Phương án kia cô mới làm được một nửa, sáng nay đi làm, Tiểu Dương nói việc trong tay cô ấy vẫn chưa làm xong, hỏi cô có thể tự viết hay không.
Nghĩ đến chuyện ở văn phòng, Thang Niên thở dài.
Cô giống như lời bà Mạnh nói, tính tình quá tốt, cho nên là cái túi trút giận, những công việc được giao, những người khác ra sức từ chối, đến cuối cùng cô luôn là người làm nhiều nhất.
Nhưng chỗ tốt duy nhất chính là công ty bọn họ còn có nhân tính, biết ai làm việc nhiều cho nên mỗi lần chia tiền thưởng, cô luôn là người được nhận nhiều nhất.
Cho nên cô mới ở công ty làm việc đến bây giờ.
Trả giá sẽ luôn có thu hoạch.
Đang nghĩ đến nhiệm vụ trong nhóm, Tiểu Dương gửi tin nhắn tới: “Chị Thang Niên, hai ngày nay em rất bận, nhà em có việc, công việc trưởng phòng giao em vẫn chưa làm xong, chị có thể tự hoàn thành bản kế hoạch được không ạ? Nếu sau này chị cần giúp đỡ, em sẽ bớt thời gian xem có thể giúp gì cho chị không.”
Tên đầy đủ của Tiểu Dương là Dương Thiên Thanh, học cùng trường cấp ba với cô, cũng là đàn em ở đại học, cả hai đều học ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, theo lý thuyết cả hai sẽ làm một công việc, nhưng họ hoàn toàn trái ngược nhau.
Dương Thiên Thang hướng ngoại, có kỹ năng xã hội tốt, có thể nói chuyện với mọi người, cho nên sau khi đi làm, chức vị cao hơn cô, nhưng làm kế hoạch lại cực kỳ kém.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà Tiểu Dương luôn đùn đẩy công việc cho cô, dù sao bọn họ cũng biết bản thân chỉ nhận được một ít tiền hoa hồng, tốt nhất không nên làm nhiều, viết tên lên đó là được.
Một lần còn không tính, nhưng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, Thang Niên cảm thấy có chút bực mình.
Cô thở dài một hơi.
Thẩm Dục nghe thấy, quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
“Người cùng bộ phận, bọn em viết phương án với nhau, lần này lại muốn đẩy hết việc sang cho em. Lần nào cũng vậy, em không biết phải từ chối như thế nào.”
Làm người hiền lành thật sự chuốc họa vào thân mà.
Thẩm Dục thấy mắt cô đặt lên màn hình điện thoại: “Cô ấy vừa mới nhắn tin cho em?”
Thang Niên gật đầu.
Thẩm Dục vươn tay: “Đưa điện thoại cho anh.”
Nhất thời Thang Niên không phản ứng lại: “Có chuyện gì à?”
“Từ chối giúp em.”
Thang Niên sững sờ, đưa điện thoại cho anh, nhìn anh gõ nhanh mấy chữ, lúc cầm lại điện thoại thì nhìn thấy dòng chữ—— việc của mình thì nên tự hoàn thành, ai cũng bận rộn cả.
Thẩm Dục nói: “Bà xã, ở chỗ làm việc em không thể quá hiền lành được, có đôi khi làm một người nóng nảy sẽ có ít phiền phức hơn.”
Nói tới đây, anh xoa đầu cô: “Nơi làm việc không phải trường học, cho dù em giúp người ta thì chưa chắc người ta đã cảm kích.”
Ngay cả khi ở trường, không phải lúc nào cũng hiểu rõ việc người ta làm.
Lúc học cấp ba, cô rất tốt bụng, thích giúp đỡ mọi người, luôn lao đầu vào làm mọi thứ, nhưng khi mọi người nhìn thấy thì lại không phải cô.
Dương Thiên Thanh không trả lời ngay, Thang Niên cũng không vì chuyện Thẩm Dục từ chối giúp mình mà nối giận.
Cô biết tính cách của mình mềm mỏng, sẽ không từ chối người khác, hiện tại có Thẩm Dục từ chối giúp mình, khiến cô cảm thấy thoải mái hơn không ít.
“Nhớ kỹ một câu, học cách từ chối còn thể tránh được nhiều phiền phức.” Thẩm Dục sợ cô khổ, anh không muốn nhìn thấy vợ của mình phải làm việc vất vả.
“Em biết rồi.” Thang Niên nói.
Một lúc lâu sâu, Dương Thiên Thanh mới trả lời lại: “Được rồi.”
Giọng điệu miễn cưỡng.
Thang Niên thấy vậy thì cảm giác áy náy cũng hạ xuống rất nhiều.
Thẩm Dục nói đúng, cô phải học cách từ chối.
Có chồng thật tốt.
Cô dựa vào tay Thẩm Dục, làm nũng với anh: “Ông xã, sau này anh thấy em làm sai chuyện gì thì cứ chỉ dạy, em sẽ sửa lại.”
Thẩm Dục cười, anh hôn lên trán cô: “Vợ của anh ngoại trừ quá xinh đẹp ra thì cái gì cũng tốt.”