Đám Cưới Vàng

Chương 22: Mông lung yêu thầm

Tình yêu năm cấp ba rất mơ hồ và nhạy cảm, sau khi Thang Niên phát hiện mình thích Thẩm Dục thì luôn không tự chủ được mà nhìn lén anh, trong lớp thường xuyên mất tập trung.

Cô cẩn thận quan sát từng cử chỉ của Thẩm Dục, nhưng sợ anh phát hiện nên giả vờ như không có chuyện gì, mỗi lần ngồi vào chỗ đều cố coi anh như không khí.

Nhưng càng muốn phớt lờ thì lại càng muốn tiếp xúc.

Cô muốn nói chuyện với Thẩm Dục vô số lần, nhưng trước sau vẫn không có dũng khí, có rất nhiều bạn trong lớp đến hỏi bài Thẩm Dục, đặc biệt là các bạn nữ, Thẩm Dục sẽ giải đáp khi rảnh.

Thang Niên không làm nhiều câu, khoảng cách gần hơn nhưng cô vẫn không thể đi một bước kia, cứ mỗi lần muốn mở miệng thì lời nói đều lặng lẽ rút lại vào trong bụng.

Cô như một con thỏ bị mắc kẹt, không bao giờ dám vượt qua ranh giới đó.

Cô biết mình rất nhát gan.

Nửa tháng trước khi thi cuối kỳ, lớp phó học tập đến hỏi bài Thẩm Dục, đây là một cô gái xinh đẹp, cao ráo, dáng người đẹp, quan trọng là đứng trong top đầu của lớp, kỳ thi nào cũng nằm trong top 10.

Thẩm Dục tiếp xúc với lớp phó học tập nhiều nhất, có khi họ đi vào trường cùng nhau, nhiều người trong lớp đoán họ đang yêu nhau.

Dường như Thang Niên không quan tâm, nhưng mỗi lần thấy hai người nói chuyện với nhau, cô sẽ dựng tai lên nghe trộm bọn họ nói cái gì, ngoại trừ học tập thì rất ít khi nói đến chuyện khác.

Tiết tự học buổi tối hôm nọ, cô phát hiện bút mình hết mực, còn hộp bút mới mua thì cô để ở nhà, cô do dự nhìn Thẩm Dục một lúc lâu, không biết có nên hỏi mượn anh hay không.

Nhìn lâu đến mức khiến Thẩm Dục cũng chú ý đến, anh bỗng nhiên quay đầu sang, bốn mắt nhìn nhau, mặt Thang Niên ửng hồng, nhanh chóng cúi đầu xuống.

“Sao vậy?” Đây là câu đầu tiên Thẩm Dục nói với cô.

Đầu Thang Niên nổ tung, lời nói đến bên miệng rồi nhưng lại giống như có thứ gì đó chặn lại, không phát ra được.

“Tớ…Tớ muốn…”

“Thẩm Dục, cậu có rảnh không? Câu này phải làm như thế nào vậy? Tớ nghiên cứu nửa tiết rồi mà vẫn chưa nghĩ ra.”

Lớp phó học tập ngắt ngang lời Thang Niên, cô lập tức quay mặt đi, không dám nói tiếp, cảm nhận được mặt mình lúc này rất nóng, cô cúi đầu xuống thấp hơn, gần như chạm đến mặt giấy.

“Thang Niên, Thang Niên…”

Một giọng nói cứ không ngừng văng vẳng bên tai, Thang Niên bừng tỉnh, mở to mắt, là một đồng nghiệp trong phòng kế hoạch đang gọi cô: “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, mau đi thôi.”

Thang Niên nhìn lướt qua, tất cả đồng nghiệp cầm sổ ghi chép và giấy tờ rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.

Thang Niên nhìn bàn làm việc, mới phát hiện vừa rồi mình nằm mơ, khung cảnh chân thật năm lớp 10 lại đi vào giấc mơ của cô một lần nữa.

Cô vội vàng lấy sổ ghi chép cùng điện thoại, đi theo các đồng nghiệp đến phòng họp.

Mọi người đã đến đông đủ, chỉ thiếu trưởng phòng, tất cả mọi người đều cúi đầu chơi điện thoại.

Thang Niên nhìn thời gian, 10 giờ 30 phút sáng, tổ của bọn họ thường họp vào thời gian này mỗi tuần, vừa rồi cô mới ngủ nửa tiếng.

Mở Wechat ra, bên trong có một tin nhắn của mẹ cô, bảo cô về ăn cơm tối, lướt xuống, tin nhắn Thẩm Dục gửi đến trước khi cô ngủ: “Buổi tối anh đi đón em.”

Ngủ bù không lâu lắm nhưng lại giống như đã trôi qua nửa thế kỉ, đầu Thang Niên choáng váng, cô xoa mắt, Thẩm Dục vẫn có tên trong danh sách.

Hiện tại là hiện thực, Thẩm Dục trở thành chồng của cô.

Nhớ tới giấc mơ vừa rồi, Thang Niên có hơi hoảng hốt, dường như nghi ngờ chuyện xảy ra năm lớp 10 chỉ là một giấc mơ không có thật, cô hỏi Thẩm Dục một câu: “Anh có nhớ chuyện năm lớp 10 không?”

Có lẽ Thẩm Dục đang bận nên không trả lời.

Trưởng phòng đi vào: “Mọi người đến đủ rồi à.”

Thang Niên đặt điện thoại xuống, lấy sổ và bút ra, chuẩn bị báo cáo công việc tuần trước.

Như thường lệ, trưởng phòng nói vài câu với mọi người, sau đó bắt đầu gọi người để báo cáo, Thang Niên là người đầu tiên.

Sau khi mọi người báo cáo xong, trưởng phòng bắt đầu khen Thang Niên: “Mọi người hãy học tập Thang Niên, bản kế hoạch của cô ấy làm rất tốt, đối tác cực kỳ hài lòng. Hạng mục quảng cáo của chúng ta với công ty mới hợp tác lần này, đối phương còn nêu rõ Thang Niên sẽ lên kế hoạch.”

Các đồng nghiệp nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Lúc cuộc họp kết thúc, trưởng phòng gọi Thang Niên lại: “Một lát nữa đến văn phòng của tôi.”

Thang Niên gật đầu, không hỏi có chuyện gì, chờ mọi người đi hết, tắt đèn phòng hợp, đóng cửa lại, cô liền đi đến văn phòng của trưởng phòng.

“Ngồi đi, đừng khách sáo.”

“Trưởng phòng, có chuyện gì vậy ạ?” Thang Niên ngồi xuống, đợi cô ấy nói.

Trưởng phòng nhìn cô, mỉm cười: “Quan hệ của cô với đồng nghiệp như thế nào?”

“Khá tốt.”

Trưởng phòng đi thẳng vào vấn đề: “Thang Niên, cô nghĩ đến chuyện thăng chức chưa? Cô là người có năng lực nổi bật nhất trong bộ phận của chúng ta, kế hoạch quảng cáo cô đưa ra luôn được đối tác yêu thích, có hiệu quả, và đạt lợi ích cao. Cô ở công ty ngây người bốn năm, đáng lẽ đã sớm được thăng chức, nhưng quan hệ của cô với các đồng nghiệp…Không phải tôi nói quan hệ giữa cô và đồng nghiệp không tốt, mọi người đều đánh giá cô rất tốt, nhưng tiếp xúc quá ít, khiến người ta không thấy được năng lực lãnh đạo. Cô có hiểu ý của tôi không?”

Đương nhiên Thang Niên hiểu, nhưng cô rất thích cuộc sống hiện tại, không có ý định bò lên trên. Làm lãnh đạo khó khăn hơn nhiều việc cô viết kế hoạch, còn phải phân chia công việc, điều hòa quan hệ với đồng nghiệp, tiếp đón khách hàng, xử lý đủ mọi chuyện ngổn ngang.

Cô là một người hướng nội, rất khó để trở thành một người hướng ngoại.

Bản thân cô còn không thể vượt qua chính mình.

Cô thẳng thắn nói: “Tổ trưởng, tôi cảm thấy cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt.”

Tổ trưởng hận sắt không thành thép: “Cô sắp 28 tuổi rồi, khả năng viết kế hoạch của Tiểu Dương, người vào sau không bằng cô, nhưng bởi vì người ta hoạt bát, năng động mà năm ngoái đã được thăng chức rồi. Chẳng lẽ đến 40 tuổi cô vẫn muốn ngồi ở vị trí này? Phụ nữ cũng cần phải có chút sự nghiệp. Khả năng làm việc của cô mọi người đều biết rõ, chỉ là do cô không thích giao tiếp với người khác thôi. Bộ phận của chúng ta mới nhận hạng mục mới, cô sẽ là người phụ trách, lần này cô đảm đương chức vị nhóm trưởng, tôi sẽ để Tiểu Quý và Tiểu Dương cùng nhóm với cô. Rèn luyện một chút.”

“Trưởng phòng, tôi không thích hợp để làm nhóm trưởng.”

Trưởng phòng đã đưa ra quyết định, không cho cô cơ hội từ chối: “Sao lại không thích hợp? Cô phải học cách thử thách bản thân. Cứ quyết định như vậy đi, một lát nữa tôi sẽ gửi hợp đồng cho cô, cô xem xét phân chia công việc, thứ năm đưa phương án cho tôi xem.”

Thang Niên trở lại bàn làm việc của mình, âm thầm thở dài, cô biết trưởng phòng có ý tốt, nhưng cô thật sự không hứng thú với việc thăng chức, cô chỉ muốn yên tĩnh làm tốt công việc của mình, sau đó lãnh tiền lương.

Dù sao thì lương của công ty bọn họ cũng dựa theo dự án, cô khá hài lòng với mức lương hiện tại của mình.

Phải làm nhóm trưởng khiến Thang Niên rất sầu não, cô mở Wechat phàn nàn với Lý Hân Nguyệt, kết quả nhìn thấy tin nhắn Thẩm Dục gửi tới.

“Bà xã, em đang muốn hỏi anh chuyện năm lớp 10 em thích nằm ngủ trên bàn, hay chuyện luôn vẽ linh tinh lên bài kiểm tra?”

Thang Niên đỏ mặt.

Ai bảo năm lớp 10 cô thích ngủ?

Từ từ, sao Thẩm Dục lại biết cô thích vẽ linh tinh lên bài kiểm tra?