Về cơ bản, những món Thang Niên mua, Thẩm Dục đều nếm thử một lần.
Thang Niên nhìn dáng vẻ ăn uống của Thẩm Dục, có chút hoảng hốt, cô vốn dĩ chỉ thuận miệng nói, không ngờ Thẩm Dục lại tự nguyện ăn.
Uống thử trà sữa Thái trên tay, rất ngon.
Thẩm Dục nhìn cô: “Tớ có thể nếm thử không?”
A?
Thang Niên ngẩn ngơ, không có gì bất ngờ xảy ra, mặt lại đỏ lên.
Cô vẫn chưa thích ứng với việc mình là phụ nữ đã kết hôn, ngay cả quan hệ yêu đương bình thường, cũng có thể cùng nhau ăn, huống chi bọn họ còn là vợ chồng.
Lúc trước cô từng hẹn hò hai lần, một lần hồi cấp ba, một lần là lúc đi xem mắt, nhưng cô có thói ở sạch, không thể chấp nhận việc ăn cùng một thứ với người khác.
Trong lòng rối rắm, cuối cùng cô vẫn đưa trà sữa qua.
Thẩm Dục nhấp một ngụm: “Uống ngon lắm, có muốn nếm thử ly này của tớ không?”
Thang Niên liếc mắt nhìn, thành thật mà nói, cô rất muốn thử, hơn nữa Thẩm Mật đã uống ly của cô, lúc này cô từ chối có vẻ không tốt lắm. Cô cầm lấy ly trà sữa của anh, theo bản năng muốn dùng giấy lau ống hút, nhưng vì sợ hiểu lầm nên cô nhịn xuống, nhấp một ngụm, lần đầu tiên uống chung một ly trà sữa với người khác mà không buồn nôn.
Lúc đặt trà sữa xuống, Thang Niên nghĩ thầm, cô với Thẩm Dục xem như đang gián tiếp hôn môi đúng không?
Thang Niên vùi đầu uống trà sữa, cả buổi gần như không dám đối diện với Thẩm Dục.
Ăn xong, đi dạo một lúc, 11 giờ tối, Thẩm Dục đưa cô về nhà.
Lúc dừng xe, Thẩm Dục đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
“Sao…Sao vậy?” Chỗ đậu xe rất tối, Thang Niên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mặt anh, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Cô vô thức cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt của anh.
“Thang Niên, có thể nhìn tớ không?” Thẩm Dục hỏi, giọng nói còn khàn hơn so với trước.
Thang Niên chậm rãi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, liền nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Tớ có thể hôn cậu không?”
Đầu Thang Niên nổ tung, mặt đỏ bừng: “Tớ…Tớ…”
“Có thể không?” Anh nhìn không chớp mắt, giọng nói ở trong xe vô cùng rõ ràng.
Thang Niên tự hỏi mười mấy giây, nhẹ nhàng gật đầu.
Khi Thẩm Dục nghiêng người đến gần, cô cứng đờ, ngây ra như phỗng.
Lúc môi chạm vào nhau, mùi cơ thể nhàn nhạt xộc vào mũi, Thang Niên căng thẳng đến mức cơ thể run lên.
Cô nhắm hai mắt lại.
Trong bóng tối, cô dường như có thể nghe thấy nhịp tim của mình đập, sống mũi cao thẳng của Thẩm Dục áp lên trán cô, bờ môi của anh rất mềm, nóng bỏng, lướt nhẹ qua trán cô như chuồn chuồn đạp nước, sau đó đi xuống, áp vào môi cô.
Sau đó không có thêm hành động nào khác.
Khoảng vài giây sau, Thẩm Dục buông môi của cô ra, hơi thở nóng rực: “Thang Niên, đừng căng thẳng.”
Vừa dứt lời, anh dừng tay nâng mặt cô lên, dịu dàng cắn nhẹ môi cô, sau đó buông ra.
Đầu Thang Niên trống rỗng, cảm nhận được anh rời đi, cô khẽ mở mắt ra, kết quả nhìn thấy gương mặt của Thẩm Dục gần trong gang tấc, cách cô cùng lắm chỉ bằng nửa đốt ngón tay.
Mặt anh phản chiếu trong mắt cô, khuôn mặt của cô nóng hơn trước.
“Có thể hôn thêm một lần nữa không?” Anh nuốt nước miếng, giọng nói giống như bị lửa thiêu đốt: “Anh muốn hôn em, Thang Niên.”
Điều này…sao có thể hỏi một điều như vậy.
Thang Niên cắn môi, không nói gì.
Thẩm Dục cho rằng cô đồng ý, lại cúi đầu lấp kín môi cô, đầu tiên hôn cô cẩn thận, sau đó ngậm lấy cánh môi của cô nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ.
Thang Niên không còn cứng ngắc như vừa rồi, nhưng cô vẫn còn căng thẳng, hơi ngẩng đầu lên để Thẩm Dục hôn dễ dàng hơn.
Hơi thở nóng rực của Thẩm Dục không ngừng phả vào mặt cô, cô không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể bị động đáp lại nụ hôn của anh.
Một lúc sau, Thẩm Dục rõ ràng có chút bất mãn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, muốn tiến vào.
Thang Niên bỗng nhiên bừng tỉnh, cô đẩy anh ra rồi lui lại: “Không…Không được…”
Thẩm Dục sửng sốt: “Sao vậy?”
Mặt Thang Niên đỏ bừng: “Quá…Quá nhanh…”
Cô cắn môi, không dám nhìn vào mắt Thẩm Dục.
Không phải cảm thấy nhanh, mà là cô sợ Thẩm Dục nhìn thấy răng của mình.
Cô có một bí mật, không dám nói cho ai, đó chính là tự ti, lúc học cấp ba, răng của cô xiêu vẹo, không đẹp, cũng đã đeo niềng răng mấy năm rồi.
Cho dù bây giờ đã thẳng, nhưng vẫn không tự tin.
Hơn nữa vừa mới ăn khuya ở phố ăn vặt, trong miệng đầy mùi, nếu Thẩm Dục ngửi thấy mùi hôi thì sao?