Từ lúc cô đồng ý kết hôn với Thẩm Dục rồi đến Cục Dân Chính, khoảng cách chỉ là một đêm. Khi chụp ảnh, Thang Niên vô cùng lo lắng, nhất là khi Thẩm Dục đặt tay lên vai cô, mặt cô cứng đờ, ngay cả nụ cười giả tạo đơn giản nhất cũng phải thử nhiều lần mới miễn cưỡng cười ra được. Đến khi nhìn thấy ảnh trên giấy đăng kí, cô rất hối hận, bởi vì không hài lòng với thành phẩm.
Bà Mạnh đặt kỳ vọng rất cao vào cô, tương đối kiểm soát, từ nhỏ đến lớn, cô ở trong mắt người khác luôn là một đứa con gái ngoan ngoãn, không dám cãi lời cha mẹ, ngay cả việc lựa chọn trường đại học cũng là bà Mạnh chọn cho cô.
Đây là lần dũng cảm nhất của cô trong 28 năm qua, lừa người trong nhà, đăng ký kết hôn với người bạn cấp ba.
Nhiều năm không gặp, hai người thay đổi rất nhiều, cô không hiểu gì về Thẩm Dục, nhưng có lẽ cô đã cảm động trước những lời nói chân thành của anh, dũng cảm đi bước này.
Đem hạnh phúc sau này của bản thân giao cho một cuộc hôn nhân kỳ lạ.
Nhưng…Thang Niên nhìn sổ kết hôn, nghĩ thầm nếu mình không vội vàng như vậy thì tốt rồi. Lúc ấy cô và Thẩm Dục quen thuộc với nhau, khi chụp ảnh sẽ không cứng nhắc như vậy, chắc chắn sẽ có bức ảnh đẹp hơn, bây giờ thật sự nhìn giống như bị ép buộc.
May mắn duy nhất chính là buổi sáng cô có trang điểm, che đi những khuyết điểm trên mắt.
Thang Niên choáng váng, cùng Thẩm Dục quay lại xe, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện này, cảm giác như một giấc mơ.
Cô đã thực sự kết hôn, còn là với nam thần hồi cấp 3. Gặp lại nhau hai lần, kết hôn chóng vánh, nếu bạn thân của cô biết chỉ sợ bị dọa sợ chết khϊếp.
Thẩm Dục đột nhiên nghiêng người khiến Thang Niên sững sờ, trên người anh thoang thoảng mùi bạc hà, Thang Niên chú ý tới động tác của anh, cô hoảng sợ, theo bản năng trốn về phía cửa xe.
“Sao…Sao vậy?” Vừa dứt lời, cô nhanh chóng mím môi lại, cảm thấy vô cùng hối hận.
Làm sao bây giờ? Vẫn không có cách để tự nhiên trước mặt Thẩm Dục, vừa nói chuyện với anh sẽ lập tức nói lắp, anh sẽ không ghét cô chứ?
Thẩm Dục vươn tay kéo dây an toàn trên ghế, giúp cô thắt dây an toàn xong, mỉm cười: “Bạn học Thang Niên, từ hôm nay trở đi, cậu chính là bà Thẩm. Tớ cảm thấy việc đầu tiên chúng ta nên làm là phải làm quen với đối phương.”
Anh cách rất gần, hơi thở nóng rực vô tình phả vào mặt cô, Thang Niên càng thêm khẩn trương, tim cô đập nhanh hơn, cô cúi đầu không dám nhìn anh.
“Cậu sợ tớ?”
“Không…Không sợ…” Mặt Thang Niên giống như tôm bị luộc chín, lo lắng, tật nói lắp lại tái phát: “Tớ…Tớ cảm thấy chúng ta nên bắt đầu làm bạn bè bình thường trước, quen thuộc với tính cách và thói quen sinh hoạt, như vậy mới có thể ở chung một cách hài hòa, tự nhiên.”
Khoảng cách quá gần, cô không quen.
“Đừng lo lắng.” Thẩm Dục an ủi cô, lời nói có chút trêu chọc, “Tớ không phải người xấu, mà cho dù là người xấu, cậu cũng không được đổi ý.”
Tay Thang Niên đặt ở trên đùi, không biết phải đặt ở đâu.
Thẩm Dục nhìn phản ứng của cô, ngồi trở lại, cho cô không gian: “Đừng lo lắng về việc ở chung với tớ, cứ làm chính mình là được.”
Khi xe lái đi, cửa sổ mở ra một khe hở nhỏ, gió bên ngoài tràn vào, Thang Niên chậm rãi thả lỏng, hai tay đang nắm chặt buông lỏng.
Bộ dáng này của cô chắc là xấu lắm?
Kiểu người Thẩm Dục thích chắc chắn là cô gái phóng khoáng, nội trợ giỏi, cũng có thể mang đi để gặp gỡ mọi người, mà cô chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí còn không thể nói trôi chảy ở trước mặt anh.
“Cậu…” Thang Niên nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi, “Cậu kết hôn với tớ sẽ không hối hận chứ? Cậu có cơ hội gặp được nhiều cô gái xuất sắc hơn, những người đó giỏi hơn tớ, cũng có nhiều chủ đề để nói chuyện với cậu.”
Thẩm Dục hỏi lại: “Sao vậy, cậu hối hận?”
“Không.”
Thật ra đêm qua cô ngủ không ngon, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của Thẩm Dục, anh nói muốn đánh cược với cô, đánh cược ngày hôm sau cầm sổ hộ khẩu đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Lúc ấy cô cho rằng cuộc đánh cược này của Thẩm Dục thật sử rất lớn, cũng rất tự tin, cô chắc chắn bản thân sẽ không đi, nhưng không biết có phải bị Thẩm Dục tác động hay không, cô muốn dũng cảm một lần, cuối cùng vẫn đi đến Cục Dân Chính với anh.
Thang Niên nhìn về phía ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi.
Có lẽ cô đối với Thẩm Dục vẫn có sự khác biệt, bao năm qua cô chưa từng quên, ở đầu giường vẫn còn dán ảnh chụp của anh, cho nên cơ hội ngay trước mắt, cô cũng không suy xét sau này phải đối mặt với điều gì, dũng cảm tiến lên một bước.
Thẩm Dục nhìn vẻ mặt của cô trong gương chiếu hậu, nói: “Thang Niên, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ cảm thấy bản thân sẽ kết hôn với cậu. Cho nên cậu đừng nghĩ nhiều, trong lòng tớ, cậu mới là người thích hợp nhất. Cậu rất xuất sắc, tự tin vào bản thân một chút có được không? Bà Thẩm.”
Thang Niên kinh ngạc, tim lại đập nhanh hơn.
Sự long lắng và mọi suy đoán đều bị vài câu ngắn ngủi của Thẩm Dục trấn an.
Anh gọi cô, bà Thẩm.