Xuyên Thành Tiểu Tỷ Tỷ Vạn Năng Của Nam Phụ

Chương 15: Cháy

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

“Cháy rồi!!!”

Khúc Tiểu Tây đang rửa chân thì nghe được tiếng hét, một chân đá bay chậu nước. Cô hốt hoảng sai bảo: “Vãn Hà, cô mau đi cách vách nhìn xem Tri Thư, Tri Kỳ thế nào.”

Vãn Hà vội vàng chạy ra ngoài, Khúc Tiểu Tây cũng lanh lẹ lê giày chạy theo, vừa ra đã thấy không ít người hốt hoảng như cô.

Trong thời khắc mấu chốt như vậy, Khúc thị còn ôm một cái tráp, điển hình dù chết cũng không bỏ tiền bỏ của.

Khúc Tiểu Tây phục.

Một bên khác, mấy nha hoàn đỡ Bạch lão thái gia cùng lão phu nhân đi qua, bên người bọn họ còn có mấy cháu trai, cháu gái. Mỗi người đều lộ thần sắc lo lắng, hốt hoảng.

Khúc thị chạy nhanh vài bước đi lên đón, tiếp tay nha hoàn đỡ lấy Bạch lão phu nhân. Lão phu nhân chẳng thèm sự ân cần của mụ, lập tức hất tay Khúc thị ra, lão lạnh giọng chua ngoa nói: “Sao lại thế này?”

Khúc thị bị mất mặt vẫn cũng không đổi sắc, ngược lại còn cụp mi rũ mắt: “Mẹ, con đã sai người đi xem tình huống phía trước, còn chưa biết……”

“Ai u, chị dâu à, đây là thế nào vậy? Chị không hỏi rõ ràng xem chuyện như thế nào mà còn có thời gian nghĩ tới tài vật nữa này?” Một người phụ nữ khá đẹp từ ngoại viện tiến lại. Tới nơi ả còn ngọt giọng gọi: “Mẹ.”

Bà lão ban nãy còn chua ngoa đã thay đổi sang sắc mặc hiền lành dịu dàng với ả, mặt mày mang ý cười: “Mĩ Linh, mau tới chỗ mẹ này.”

Vị này chính là cô phu nhân Bạch gia, con gái thứ hai của Bạch lão thái gia cùng Bạch lão phu nhân, đồng thời là em gái ruột của Bạch lão gia. Lúc chạng vạng ả vừa về nên Khúc thị mới có thể mang theo nha hoàn đi ngoại viện.

Vị Bạch Mĩ Linh này đỡ mẹ già của mình, nói: “Mẹ à, bên ngoài không sao đâu, là thư phòng của anh đột nhiên cháy. Cũng may thời gian này mọi người đều còn chưa ngủ nên mới không tạo thành họa lớn đấy. Lửa đã dập tắt, chỉ tiếc mấy bức họa.”

Nói tới đây, ánh mắt ả lóe lóe, nói: “Anh trai còn ở phía trước, con đỡ người về nghỉ ngơi trước.”

Bạch Mĩ Linh làm như vậy còn có tư thế đương gia phu nhân hơn cả Khúc thị - lấy đại cục làm trọng.

Khúc Tiểu Tây nhìn về phía Khúc thị, thấy Khúc thị hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Mĩ Linh một cái, tiếp lời nói: “Không còn sớm, nếu không có việc gì, từng người đều trở về phòng đi.”

Khúc Tiểu Tây cũng không ở bên này lâu, cô vỗ vỗ bả vai anh em trai nhà mình, nói: “Được rồi, trở về ngủ cho ngon, không có việc gì.”

Hai nhóc cầm tay cùng nhau rời đi.

Nội viện bên này hơi rối loạn một chút liền khôi phục bình thường, thế nhưng ánh nến trong thư phòng ngoại viện vẫn luôn sáng tới tận bình minh.

Ngày hôm sau Khúc Tiểu Tây rời giường thần thái sáng láng, điều này hiển nhiên nha! Người khác thì lại không phải như vậy đâu.

Bà Liễu đã sớm chờ ở cửa, bẩm: “Biểu tiểu thư, lão gia và phu nhân mời ngài qua một chuyến.”

Khúc Tiểu Tây sửa sang lại quần áo một chút, nói: “Được.”

Cũng không biết phát hiện than do cô ném vào hay vì “kho báu” nữa?

Cô đã sớm biết lửa phát ra khẳng định không lớn, dù sao cũng không phải đốt lúc đêm khuya, hơn nữa Bạch gia còn có tuần tra ban đêm.

Làm như vậy chỉ muốn tạo động tĩnh nhỏ bằng một ngọn lửa, khiến tin cháy nhà truyền ra ngoài làm người bên ngoài chú ý đến mà thôi!

Đồng thời Khúc Tiểu Tây đã sớm nghĩ ra hai phương án ứng đối với người khác, thế nên cô một chút cũng không sợ. Cô bày ra gương mặt tươi cười mềm mại đi theo bà Liễu vào nhà chính. Nơi này là phòng Bạch lão gia cùng Khúc thị. Tuy nhiên đàn ông ấy mà, tóm lại vẫn luôn có mới nới cũ, trừ bỏ mùng một - mười lăm thì những lúc khác gã ta chẳng nghỉ bên này. Ai bảo gã ta còn có mấy dì nhỏ đều trẻ trung xinh đẹp như nụ hoa mới nở.

Nếu nói trắng ra thì gã ta không phải mấy năm nay mới ham nữ sắc, chẳng qua nếu dì nhỏ trong nhà tuổi lớn sẽ lập tức bị bán đi mà thôi.

Đúng vậy, bán đi!

Cho nên những dì nhỏ ở Bạch gia này cứ một ra một vào thay đổi người, miễn trẻ đẹp như nụ hoa là được. Lúc còn mới mẻ thì ngàn tốt vạn hay, gã sai vặt đều phải nịnh nọt; đợi đến khi nhan sắc suy tàn thì sẽ bị bán đi một giây chẳng lưu tình. Chính là một người ti tiện như vậy đấy.

Những chuyện dơ bẩn như vậy lúc đầu cô đều nghe được mọi người bàn luận khi vẫn còn ở phòng người làm tại ngoại viện. Cô bèn ghi nhớ trong lòng để thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, nhà này không có ai tốt cả.

Cô đi vào nhà chính liền thấy Khúc thị hôm nay vui sướиɠ bất thường, mặt so với ngày thường thoa trắng hơn vài phần, một cái sườn xám xẻ tà cao đến mức hận không thể cao luôn tới cổ, khi nhìn về phía Bạch lão gia ánh mắt ngọt như muốn hóa thành nước.

“Cô, dượng.” Khúc Tiểu Tây vừa vào cửa liền chào hỏi.

Khúc thị liếc mắt nhìn cô một cái, ai nha một tiếng che miệng cười, nói: “Cháu gái lớn tới đây! Bà Liễu, lấy cho con bé cái ghế.”

Khúc Tiểu Tây ngoan ngoãn ngồi xuống, không nhiều lời hỏi han.

Khúc thị vỗ vỗ tay nàng, nói: “Sáng sớm đã cho gọi cháu tới là bởi dượng cháu có chuyện này muốn hỏi.”

Khúc Tiểu Tây: “Dượng hỏi đi.” Khúc thị đi thẳng vào vấn đề, Khúc Tiểu Tây tự nhiên cũng chẳng quanh co.

Bạch lão gia nhìn kỹ Khúc Tiểu Tây rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ba mẹ cháu, bọn họ có hay không nói qua về việc từng bảo quản thứ gì đó thay người khác không?”

Khi hỏi, Bạch lão gia nhìn chằm chằm Khúc Tiểu Tây như muốn thấy rõ mỗi một biểu tình dù nhỏ nhất trên mặt cô, cô cùng hai anh em trai kia không giống nhau, con nhỏ này cực tinh ranh! Điểm này… Bạch lão gia dĩ nhiên biết.

Khúc Tiểu Tây không lập tức trả lời, ngược lại nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: “Lâu lắm rồi nên đều nhớ không được.”

Khúc Tiểu Tây không dừng lại mà hỏi thêm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Đôi mắt to của cô biểu lộ sự tò mò rất thật.