Trương Hiển Tông mặc thường phục, ôm Nhạc Khởi La giục ngựa chạy, men theo con đường đất ngoài thành huyện Văn chạy đến chỗ hoang vắng. Ngựa là ngựa trong quân, vừa khỏe lại thông minh, theo hắn từ rất lâu rồi, nhưng lúc này lại chạy không an ổn, cứ như sẵn sàng muốn đá hậu, hất văng hai người trên lưng.
Nhạc Khởi La biết nguyên nhân trong đó, cảm giác của súc vật thường nhạy bén hơn người, mà Trương Hiển Tông đã bị cô chế thành một cái xác sống không phải người cũng chẳng phải ma. Con ngựa đang sợ.
Trước mặt mặc dù có gió đêm, nhưng mùi tanh hôi vẫn lượn lờ không tiêu tan. Trương Hiển Tông không có thời điểm tốt, nếu đổi đến mùa đông, hắn sẽ không bị người khác nhìn ra sơ hở nhanh như vậy. Thời tiết nóng dần, hắn có thể che giấu mọi thứ, duy chỉ không giấu được mùi. Lời đồn trong nháy mắt bùng nổ —— lúc trước Đinh đầu to làm xác sống, đã khiến đám sĩ quan bộ hạ sinh nghi; lòng nghi ngờ tồn cho tới bây giờ, phát tác toàn bộ trên người hắn.
Từ khi bắt đầu nắm giữ quân quyền, hắn đã trở thành cây gai trong mắt vài lão già. Đội ngũ Đinh đầu to để lại, mắc mớ gì toàn bộ thuộc về hắn? Dù hắn còn sống, cũng có nguy hiểm bị người mưu sát; huống chi hắn hiện tại đã chết, lại càng không được đám kẻ thù cũ tha thứ. Quân đội đang giữa bầu không khí chia năm xẻ bảy một cách khủng bố và điên cuồng, hắn trở thành yêu ma quỷ quái trong mắt mọi người.
Nhà họ Đinh bị đốt thành biển lửa, xà nhà giá gỗ sụp đổ cháy lép bép trong lửa —— bọn họ muốn thiêu chết hắn và Nhạc Khởi La, mà Nhạc Khởi La bản lĩnh có lớn cách mấy, cũng chưa tới trình độ “rải đậu thành binh”, không thể đồng thời chống lại hàng trăm hàng ngàn nhân mã.
Cho nên, bọn họ phải trốn.
Trương Hiển Tông một tay ôm Nhạc Khởi La trong lòng, một tay nắm chặt dây cương. Ngón tay dính dớp chảy ra nước mủ, máu thịt của lòng bàn tay cọ lên dây cương thô ráp. Đầu ngón tay đã mài ra xương trắng, trong đêm xuân ấm áp hắn vυ't bay như tên bắn, vừa tìm cách sinh tồn, vừa thối rữa.
Cuối cùng, trên một cánh đồng hoang vu vô tận, Trương Hiển Tông ghì ngựa dừng lại.
Hắn tung người xuống ngựa, lại duỗi tay ôm Nhạc Khởi La xuống. Màn trời như một tấm vải nhung đen kìn kịt, trông vừa bao la lại vừa mềm mại. Ánh trăng bàng bạc rọi lên một thân cây giữa cánh đồng hoang vu, Nhạc Khởi La ngồi dưới tàng cây, tóc mái rối tung chải lên, lộ ra vầng trán như ngọc.
Trương Hiển Tông không tới gần cô, chỉ ngồi trên một gò đất nhỏ cách đó không xa, ngồi ở cuối gió, vì không muốn hun thối cô. Nghiêng tai lắng nghe tiếng hít thở mỏng manh của cô, hắn bỗng nhịn không được mở miệng: “Khởi La…”
Hắn đưa lưng về phía Nhạc Khởi La, hỏi bóng tối vô tận trước mặt: “Nếu anh không chết, nếu anh vẫn tốt với em, liệu em có… có thể yêu anh một chút không?”
Nhạc Khởi La giương mắt nhìn bóng lưng hắn, lập tức dời ánh mắt, cười lạnh một tiếng rõ ràng mà trầm trọng —— anh là cái thá gì, cũng xứng đàm luận yêu đương với tôi?
Nụ cười rất lạnh, lòng cũng rất lạnh. Động thân đứng lên, cô đi tới sau lưng Trương Hiển Tông. Khom người vỗ đỉnh đầu hắn, cô mở miệng nói: “Nhân lúc trời tối, chúng ta tiếp tục đi.”
Trương Hiển Tông hiện tại đã chẳng khác gì ma quỷ, ánh mặt trời sẽ làm hắn cảm thấy rất không thoải mái.
Bộ chỉ huy của Cố đại nhân thay đổi từng thôn trang theo từng ngày, nhích từng chút lên tiền tuyến. Lúc này gã cách huyện Văn chỉ có 40 dặm. Quân đội ở huyện Văn đã loạn như nồi cháo, đang liên lạc với gã muốn đầu hàng. Đầu hàng đương nhiên là có thể, Cố đại nhân yên tâm lớn mật mà cho kẻ địch thời gian, là chiến hay hàng theo ý họ hết. Hàng cũng chịu, chiến cũng chiều.
Nguyệt Nha đi theo quân đội, bất kể đi đến đâu đều phụ trách công việc thường ngày của cô. Một ngày không làm đủ ba bữa, cô cảm thấy trống vắng trong lòng, làm như mất thân phận và địa vị vậy. Vô Tâm đã đổi giày mới, cô lại chuẩn bị làm một đôi cho Cố đại nhân. Cố đại nhân chân to rất phí giày, mặc kệ là giày tốt cỡ nào chắn chắc bao nhiêu, cuối cùng đều bị gã mang thành hai con cá mặn thối vừa dài vừa dẹp. Cho nên Nguyệt Nha động tâm tư, muốn thêm mấy lớp ở mũi giày đế giày, đặc biệt để đối phó gót chân như cái giũa lớn và đầu ngón chân như mọc răng của Cố đại nhân.
Nguyệt Nha phí bao nhiêu là sức, mỗi ngày đóng đế giày đến nghiến răng nghiến lợi. Buổi tối trong phòng thắp đèn, Cố đại nhân cùng Vô Tâm ngồi trên giường đất chơi bài, cô không tham gia, hung tợn dùng cây kim lớn đâm vào đế giày, kéo dây thừng bằng sợi xoẹt xoẹt: “Thời gian làm một chiếc giày cho Cố đại nhân đủ cho em làm một đôi cho Vô Tâm rồi.”
Vết thương của Vô Tâm đã sớm lành, rất vui vẻ xòe bài nói: “Rách việc! Ban ngày bận bịu, buổi tối cũng không biết nghỉ một chút. Em không làm cho anh ấy, anh ấy sẽ đi chân trần chắc?”
Cố đại nhân gõ con bài lên đầu hắn: “Toàn mấy thứ không có mùi người! Thế nào? Vợ cậu làm giày cho tôi, cậu không vui?”
Nguyệt Nha thật sự là mệt đến đau cả tay, vì đoán là ngày mai chỉ sợ lại phải chuyển nhà, cho nên bò lên giường mở bọc hành lý, đem kim chỉ quấn quanh đế giày đặt trong bao quần áo. Bọc quần áo chẳng có thứ gì ra hồn, chỉ có vài bộ quần áo, cùng với hai túi tiền nhỏ. Trong túi tiền nhét bùa vàng, lúc trước là Cố đại nhân và Vô Tâm từng đeo, bây giờ không ai đeo nữa, bị cô nhét chung vào quần áo. Buộc chặt bao đồ thả lại chỗ cũ, cô duỗi chân xuống giường đi giày, đi ra sân.
Ngoài sân có hai tên lính gác đứng canh, Nguyệt Nha thấy vậy cảm giác rất an toàn. Góc sân dùng hàng rào và gạch vỡ xây một nhà xí nhỏ thối hoắc, cô đi vào cởϊ qυầи ngồi xổm xuống, bịt mũi định đi tiểu. Nhưng vừa mới rào rào mở cống, cô bỗng sinh ra một loại cảm giác bị nhìn trộm. Nhà xí chung quanh lộng gió, cô đột nhiên quay đầu, cũng không nhìn thấy dị thường.
Trong tay siết một nắm giấy súc, cô ngồi xổm lên hố lấy lại bình tĩnh, lưng vẫn phát lạnh nổi cả lông mao. Dư quang nơi khóe mắt bỗng liếc thấy bóng đen lóe qua, cô lập tức nhìn ra ngoài theo một khe hở, vẫn không thu hoạch được gì.
Nghĩ ngoài sân còn có lính canh, cô thêm can đảm, mắng nhỏ: “Đồ không biết xấu hổ, thứ thiếu đạo đức đầu mọc mủ chân lở loét, không sợ mù mắt chó mày, về mà nhìn mẹ mày ấy!”
Buộc chặt quần đi ra nhà xí, lính canh bên ngoài bỗng ồn ào, Nguyệt Nha đến nhìn, là hai con mèo hoang đang vượt nóc băng tường đánh nhau, lính canh sợ chúng quấy rầy thanh tĩnh của Lữ tọa, vì thế nhảy lên nhảy xuống đuổi mèo. Nguyệt Nha nhẹ thở phào, nghĩ bụng thì ra mình mắng mèo hoang.
Lúc trở về phòng, Cố đại nhân và Vô Tâm còn đang dở ván bài. Cô đứng trên đất xoa bụng nhỏ, người lạnh từng cơn, làm như chưa tiểu hết, còn muốn đi nhà xí. Xoay người bước một bước ra cửa, cô nhớ lại động tĩnh như có như không trong nhà xí, có hơi sợ.
“Vô Tâm.” Cô mở miệng: “Anh đi theo em xem thử. Bên ngoài mèo phá lạ lắm, em có hơi sợ.”
Vô Tâm đang tập trung xem bài, nghe lời của cô, mới dời ánh mắt khỏi lá bài. Giương mắt nhìn Nguyệt Nha, hắn thấy trên người Nguyệt Nha bao phủ lờ mờ một tầng hắc khí mang theo ánh sáng nhạt.
Mặt không biến sắc buông bài, hắn vừa duỗi chân xuống giường đất, vừa mở miệng nói: “Mèo hoang kêu xuân khó nghe quá, anh đi ra ngoài xem thử. Chờ anh đuổi hết mèo đi rồi em hãy ra.”
Nguyệt Nha đáp một tiếng, bụng nhỏ không thoải mái, không rõ mình rốt cuộc còn nướ© ŧıểυ không. Đợi Vô Tâm khoác áo ra cửa, Cố đại nhân cười hì hì duỗi tay dòm trộm bài của hắn, Nguyệt Nha thấy thế, tạm thời dời lực chú ý: “Còn nhìn lén nữa?”
Cố đại nhân dựng ngón tay “suỵt” một tiếng: “Đừng ồn, tôi chỉ xem một chút thôi.”
Vô Tâm cứ đinh ninh hoàn cảnh bên người rất sạch sẽ, nào ngờ Nguyệt Nha ngẫu nhiên mò mẫm đi ra ngoài một chuyến, lại bị vài sợi hồn phách quấn lên. Hồn phách vụn vặt vô tri vô thức, bình thường sẽ không quấn người, bây giờ quấn nhất định có duyên cớ trong đó.
Hắn đi vào sân ra vẻ muốn đuổi mèo, cúi người nhặt một cây gỗ thô to dựng dựa tường. Điềm nhiên như không đi ra ngoài, hắn phát hiện hồn phách lưu động mang theo phương hướng. Có người ở phụ cận đã khống chế chúng thành ám khí.
Vô Tâm sực nhớ tới nội chiến trong huyện Văn, nhớ tới Nhạc Khởi La và Trương Hiển Tông không rõ tung tích. Không biết thì thôi, nếu có điều cảm giác đối với hành tung của họ, là quyết không thể dễ dàng thả bọn họ. Bởi vì người nổ súng đả thương Trương Hiển Tông là Nguyệt Nha, mà hiện tại họ hai bàn tay trắng, chắc hẳn sẽ càng hung hãn tàn bạo.
Mùa xuân là lúc mèo động dục, dọc đường đi Vô Tâm đã chia rẽ rất nhiều đôi uyên ương mèo hoang, nhìn là đang đuổi mèo, thật ra là đang men theo hướng lưu động của hồn phách. Bỗng “xoẹt” một tiếng, hắn dừng bước cúi đầu xem, phát hiện là áo khoác của mình đã bị một bụi cây thấp quẹt rách.
Trong bóng đêm hắn cúi đầu khom lưng, tốn không ít sức mới kéo được góc áo trên bụi cây xuống. Đuổi theo một đám mèo hoang chạy thêm vài bước, hắn bỗng phát hiện hào quang của hồn phách trở nên thưa nhạt dần, manh mối bỗng đứt đoạn.
Hắn dừng bước, bởi vì nhất thời không hiểu nổi, vì thế cầm cây gậy xoay trở về. Nào ngờ không chờ hắn bước lên đường về, một bóng đen bỗng đâm nghiêng lao vụt tới, mang theo thế lôi đình dồn sức xông về phía hắn, đương trường đè hắn xuống đất. Không chờ hắn phản kháng, bóng đen đã khóa chéo hai tay hắn sau lưng, sức lực rất lớn, gần như vặn gãy các đốt ngón tay của hắn.
Hắn lập tức ngoan ngoãn bất động, cố gắng quay đầu xem người tới. Dưới ánh trăng sáng, hắn thấy được một khuôn mặt khủng bố —— hốc mắt cánh mũi đều rữa nát thành hai màu đỏ thẫm, một con ngươi lồi khỏi hốc mắt, con ngươi còn lại thì mọc đầy nấm trắng. Mùi hôi thối tanh tưởi từ thất khiếu tản ra, hầu kết của hắn đã lộ ra xương trắng lỗ đen, hắn là Trương Hiển Tông!
Một đôi giày thêu hoa dơ bẩn phủ đầy bụi chậm rãi đến gần, Vô Tâm chuyển con mắt về trước, ngẩng nhìn cặp mắt Nhạc Khởi La.
Nhạc Khởi La trông như một con búp bê vải dơ bẩn, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh. Đơn độc đứng giữa màn đêm, cô ta gật đầu với Vô Tâm, khóe miệng bỗng giật giật, là cười như không cười, lại giống khóc mà không khóc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thành ra dở khóc dở cười.
“Trương Hiển Tông.” Cô ta phát ra tiếng, giọng nói chán chường lại ngọt ngào, như một chén nước, bỏ thêm đường lại bỏ thêm băng: “Chặt bỏ tứ chi của hắn! Bằng không hắn chạy rất giỏi, sẽ không ai bắt được hắn!”
Trương Hiển Tông bấy giờ giằng một tay ra, từ bên hông rút ra một thanh quân đao. Mà Vô Tâm không giãy dụa, chỉ hỏi: “Vì sao cô muốn bắt tôi?”
Nhạc Khởi La đáp: “Không ai muốn bắt anh, tôi chỉ muốn mạng Nguyệt Nha.”
Trước khi Trương Hiển Tông vung trường đao, Vô Tâm cướp lời: “Đừng chặt, chúng ta làm giao dịch!” tức thì hắn cố gắng quay sang Trương Hiển Tông: “Có liên quan đến hắn!”
Nhạc Khởi La khoát tay, ngừng động tác của Trương Hiển Tông: “Giao dịch cái gì?”
Hai mắt Vô Tâm giấu trong bóng tối, trong đầu nhanh chóng lên kế hoạch. Vì sao phải gϊếŧ Nguyệt Nha? Bởi vì Nguyệt Nha gϊếŧ Trương Hiển Tông. Vì sao muốn chế Trương Hiển Tông thành xác sống, cho dù biến thành một cái xác thối rữa còn không vứt bỏ? Bởi vì đối với Nhạc Khởi La mà nói, Trương Hiển Tông không giống người thường, rất quan trọng.
Con ngươi đen sẫm âm thầm chuyển một vòng, Vô Tâm mở miệng nói: “Cô tha Nguyệt Nha một mạng, tôi sẽ nghĩ cách bảo trụ thân thể Trương Hiển Tông!”
Nhạc Khởi La nở nụ cười: “Thân thể, tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Vô Tâm không nói thêm, chỉ để cô suy nghĩ. Cô ta đích xác là có vô số biện pháp bố trí ổn thỏa cho hồn phách Trương Hiển Tông, nhưng thể xác của Trương Hiển Tông là độc nhất vô nhị, nếu thể xác thay đổi, hắn còn là hắn hoàn chỉnh hay sao?
Huống hồ thao túng thân thể người khác cũng không dễ, linh hồn của hắn, trời sinh cũng chỉ thích hợp với thân thể hắn.
Vô Tâm không nói lời nào, Trương Hiển Tông cũng không nói. Nhạc Khởi La trầm mặc một lúc lâu, mở miệng lại hỏi: “Anh có biện pháp nào?”
Nửa mặt Vô Tâm bị vùi trong bùn đất: “Tôi dẫn hai người lên núi Thanh Vân sơn.”
Nhạc Khởi La nghi hoặc nhìn hắn: “Núi Thanh Vân sơn?”
Vô Tâm hạ thấp giọng: “Trong núi Thanh Vân sơn có một cái hang bí ẩn, có thể bảo quản xác chết không thối rữa.”
Nhạc Khởi La khẽ gật đầu: “Tôi chỉ biết một thời gian trước đều loan tin trong núi Thanh Vân sơn có quái vật.”
Vô Tâm đáp: “Không phải quái vật, là xác sống. Xác chết trong hang không rữa, linh hồn không tiêu tan, bất ngờ bị quân đội kinh động, cô biết sẽ có hậu quả gì mà.”
Nhạc Khởi La như có suy nghĩ nhìn xuống hắn, muốn đem hắn cùng Trương Hiển Tông hợp làm một, nhưng làm không được.
Không phải không muốn làm, mà làm không được.