Pháp sự làm rất thành công.
Đội ngũ đóng quân ở dưới chân núi Thanh Vân, đại đội sắp thành hàng như mở đại hội, lặng ngắt như tờ mà đưa mắt chiêm ngưỡng Xuất Trần Tử trên đài cao. Trước đó đám sĩ quan các cấp đã tuyên dương thân phận cao quý “thần tiên sống” của Xuất Trần Tử cho cấp dưới, quốc vụ tổng thống thấy y còn phải cung kính.
Xuất Trần Tử mặc pháp bào thêu hoa, bởi vì ở chỗ cao, bên dưới nhìn không rõ hoa văn của pháp bào, chỉ thấy xanh vàng rực rỡ. Bản thân Xuất Trần Tử cũng thể diện, vai rộng dáng cao, đứng yên cũng hiển lộ uy nghi, xõa tóc để chân trần nhấc một thanh kiếm Thất Tinh lên múa, bên dưới yên lặng chỉ còn lại tiếng gió. Có một tên lính nhỏ nhịn không được ho một tiếng, bị tiểu đội trưởng sau lưng xáng một bạt tai.
Cố đại nhân và Nguyệt Nha đứng từ xa, cũng nghển cổ xem đến ngẩn người, hai người nhất thời say mê, quên béng mất Vô Tâm.
Vô Tâm nằm oặt trong phòng tối, đầu gối lên lưng quái vật. Vẫn là mệt, cần ngủ một ngày mới được. Quái vật cũng không chịu tấn công hắn, có lẽ căn bản không xem hắn là vật sống, nghĩ hắn là tảng đá không ăn được.
Trong góc phòng còn một con quái vật nằm úp sấp, đầu bị hắn chặt, cơ bản có thể xem như đã chết, nhưng do không có ánh sáng, cho nên da thịt vẫn chưa tan rã. Vô Tâm cắt một miếng thịt, cúi đầu ngửi, lại há mồm cắn một miếng. Thịt hơi tanh, giống như cá đông chưa nấu chín. Hắn đút thịt cho con còn sống ăn, con khác chỉ đóng cái miệng rộng, hiển nhiên hoàn toàn không có du͙© vọиɠ muốn ăn. Vì thế hắn nằm oặt xuống, gối lên quái vật tự mình ăn.
Giữa trưa hắn đi ra một chuyến, trong lòng ôm nửa đoạn thân thể con quái vật. Lính gác theo lời hắn bắt đến một ổ chó con. Vô Tâm xách một con chó lông trắng lên, dùng thứ nước đã tan chảy từ thịt quái vật bôi lên con chó. Đưa chó con đến trước mặt quái vật, con quái vật vẫn làm ngơ.
Thế là Vô Tâm lại ra cửa, chọn một con chó lông đốm, đổ nước dịch vào đầy miệng nó. Đợi chú chó uống no rồi, Vô Tâm bắt nó đưa đến trước mặt quái vật. Chú chó con lông đốm chưa kịp kêu một tiếng, đã bị con quái vật nhai sống “răng rắc”. Vô Tâm lập tức rụt tay về, suýt nữa bị răng quái vật đâm trúng tay.
Vô Tâm thăm dò tập tính của quái vật. Pháp sự còn chưa kết thúc, hắn đã đem con quái vật phơi nắng thành hai ấm nước dịch. Cho đến khi xong pháp sự, Cố đại nhân cùng Nguyệt Nha đến xem Vô Tâm, kết quả chỉ thấy cửa phòng mở to, mấy tên lính đang tháo dỡ chăn trên cửa sổ. Cố đại nhân mở miệng hỏi, biết được Vô Tâm đã đi đến suối.
Lúc này băng tuyết đã tan, xuân về hoa nở, trong núi không thiếu suối nhỏ. Bên cạnh một dòng suối nhỏ, Cố đại nhân và Nguyệt Nha tìm được Vô Tâm —— hắn ngồi xổm bên bờ suối, đang dùng bàn chải lông ngựa ra sức chải thứ gì đó.
Hai người rón rén lại gần, thò đầu nhìn, Nguyệt Nha sợ đến hô một tiếng, Cố đại nhân lại hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
Vô Tâm một tay cầm bàn chải, một tay đem một bộ răng trắng nhởn nhấn trong nước, ngửa đầu cười hỏi: “Cố đại nhân, anh xem nó được không? Tôi sắp chà xong rồi, đợi chà sạch sẽ tặng cho anh.”
Cố đại nhân lấy làm lạ nhìn Nguyệt Nha, sau đó hỏi: “Tặng cho tôi một bộ răng?”
Vô Tâm cúi đầu, tiếp tục dùng bàn chải liều mạng cọ rửa nước dãi màu máu giữa kẽ răng: “Tôi cảm thấy nó rất hung, có thể dùng để cho anh trấn trạch*.”
* Trấn trạch: canh giữ nhà cửa: chỉ việc sử dụng các phép thuật hoặc biểu tượng, đồ tạo tác để xua đuổi tà ma, là cách để đảm bảo cho nhà cửa được bảo hộ
Cố đại nhân không để ý đến hắn, trực tiếp nói với Nguyệt Nha: “Cô để mắt đến hắn một chút, biết hắn có lòng tốt đó, nhưng nếu để mặc hắn phát điên, biết đâu qua vài ngày nữa hắn lại nhặt xác người về nhà không chừng!”
Nguyệt Nha cũng cúi người vỗ lên lưng Vô Tâm: “Mau ném đi, anh thấy có đáng sợ không? Anh xem nhà nào dùng một bộ răng trấn trạch hử?”
Cố đại nhân cùng Nguyệt Nha cưỡng chế tịch thu bộ răng nhọn và bàn chải của Vô Tâm. Răng và bàn chải bị ném xuống suối, Cố đại nhân cùng Nguyệt Nha người trái người phải nắm tay Vô Tâm, tả hữu giáp công áp tải hắn về doanh trại. Đối với hành vi của hắn hai người họ đều ghét cay ghét đắng, Cố đại nhân buông lời đe dọa, nói Vô Tâm nếu còn dám làm ra hành vi tương tự, sẽ chặt hết tay hắn; Nguyệt Nha tức thì lên tiếng: “Anh cứ dọa ảnh!” Sau đó kéo tay Vô Tâm: “Nghe thấy chưa? Không bao giờ cho anh đem về nhà mấy thứ kỳ quái, nếu không em cào chết anh.”
Lòng tốt của Vô Tâm, kết quả chẳng những không được nửa lời khen, ngược lại còn bị vợ và bạn uy hϊếp một trận, không khỏi dở khóc dở cười, vừa gật đầu vừa đi: “Dạ, dạ, em không dám nữa!”
Sau khi Xuất Trần Tử làm pháp sự xong, không rời đi ngay. Ở trong doanh trại thay một bộ thường phục, y đuổi đồ đệ bên người, khoan khoái ngồi xuống bưng lên một chén trà nóng. Vừa tính nhấp một hớp, Vô Tâm im hơi lặng tiếng đi vào, đặt một ấm nước lên cái bàn nhỏ bên cạnh y.
Xuất Trần Tử khựng lại: “Làm gì? Lại đòi nướ© ŧıểυ à?”
Vô Tâm ngồi xuống một bên: “Không phải đòi, là cho. Chút quà mọn, có tác dụng phòng thân, mời đạo trưởng nhận lấy cho.”
Xuất Trần Tử nhẹ nhàng ngửi hương trà: “Quà? Là thứ gì?”
Vô Tâm đáp: “Là nước dịch của quái vật dưới đất hóa thành.”
Xuất Trần Tử phun một ngụm trà nóng, văng đầy mặt Vô Tâm. Vô Tâm nâng tay áo lau mặt, tiếp tục nói cho hết lời: “Đạo trưởng, nếu tương lai ông ngẫu nhiên gặp quái vật, chỉ cần lấy nước dịch này bôi lên người, hẳn là có thể thoát được một kiếp.”
Xuất Trần Tử quả thực không muốn đυ.ng vào ấm nước, vô cùng miễn cưỡng cảm ơn Vô Tâm. Sau đó gọi tới một gã tiểu đồ đệ không rõ chân tướng, bảo tiểu đồ đệ nhận ấm nước.
Đợi Xuất Trần Tử ngồi trên kiệu lớn trở về đạo quan, Cố đại nhân theo Vô Tâm trở về phòng ngủ. Trong doanh trại không có giường mà xây giường gạch. Nguyệt Nha ngồi trên giường, đang đóng đế giày cồm cộp, mà Vô Tâm và Cố đại nhân cũng lên giường. Vô Tâm nói với Cố đại nhân: “Đào mỏ thì có thể, nhưng rất nguy hiểm, tốt nhất là đừng đào.”
Cố đại nhân cầm một điếu thuốc, gõ nhẹ lên mép giường, cuối cùng gã ngậm điếu thuốc lên miệng, quẹt diêm “xoẹt” một tiếng. Ôm ngọn lửa nhóm thuốc, ánh mắt từ hàng mày rậm bắn về phía Vô Tâm: “Chỉ cần đừng đem cục diện rối rắm quẳng vào tay tôi, dù trong núi có rồng sống, tôi cũng mặc kệ!”
Vô Tâm xoay người kéo qua hộp điểm tâm đặt trên giường, từ bên trong nhón một viên mứt táo đưa đến bên miệng Nguyệt Nha. Đợi Nguyệt Nha ăn trước một cái, hắn mới nhón một cái ném vào miệng mình. Mà Cố đại nhân tiếp tục nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn đánh trận!”
Hai hàng khói trắng thở ra từ mũi gã, như hai con tiểu bạch long mang theo lực độ: “Nếu tạm thời rời khỏi núi Thanh Vân, con đường duy nhất chính là khai chiến. Tôi thà lên chiến trường, cũng không muốn dính dáng tới đám quái vật kia. Dù sao mỏ vàng tôi phát hiện rồi, tôi cũng giao cho Lão Soái; từ đây tôi bước lên đường lớn hướng đi xa, ai muốn đào mỏ thì đến đào. Ai chết ai sống, không quan hệ tới tôi! Mẹ nó ông đây là quân nhân, không phải thợ mỏ. Củ khoai lang nóng đừng ném vào tay ông, ông đếch tiếp!”
Cố đại nhân vừa nói chuyện, vừa nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung tợn, dáng vẻ xấu xí lộ ra hoàn toàn. Nguyệt Nha đang chăm chú xe chỉ luồn kim, Vô Tâm thì tựa người Nguyệt Nha, từ chối cho ý kiến mυ'ŧ mứt táo. Mυ'ŧ một hồi, hắn bị Nguyệt Nha đẩy một cái: “Anh tránh ra một chút đi, em đang thêu, kẻo đâm phải anh.”
Vô Tâm không thèm nhúc nhích, ngoẹo đầu cười tủm tỉm nhìn Nguyệt Nha. Nguyệt Nha quay đầu nhìn hắn, nhịn không được cũng cười: “Nhìn gì? Nói anh đó! Không sợ bị kim đâm à?”
Vô Tâm thò tay ôm eo cô, lắc đầu muốn ủn vào trong lòng cô. Nguyệt Nha vội giơ tay phải cầm kim lên cao, dùng đế giày chưa làm xong khẽ đánh ót hắn: “Phiền quá nha, anh còn muốn đi giày mới không hả?”
Chí khí hào hùng của Cố đại nhân, bỗng mất người nghe. Mắt thấy Nguyệt Nha “sấm to mưa nhỏ”, làm bộ đánh Vô Tâm, kỳ thật đánh một cái vỗ ba cái, sức nhẹ không bằng cả cơn gió. Bốn chân bò qua đoạt lấy đế giày, chỉ nghe cái “bốp”, gã nhè ngay ót Vô Tâm mà đánh: “Hai người làm gì đó? Tôi nói xong chưa? Tôi còn chưa nói xong, hai người đợi lát nữa hẵng chim chuột!”
Sau đó gã trở về chỗ cũ ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, điếu thuốc ngậm ở khóe miệng: “Thừa dịp tình thế chưa biến xấu, tôi phải mau thoát thân. Dầu gì sớm hay muộn đều phải khai chiến, tôi đi trước một bước! Sư phụ không thể đi, lưu lại hỗ trợ tôi; Nguyệt Nha cô thì sao? Nếu cô sợ, tôi sẽ đưa cô trở về Thiên Tân.”
Nguyệt Nha không cần nghĩ ngợi lắc đầu: “Tôi cũng không đi, Vô Tâm ở đâu tôi ở đó. Lúc các anh đánh trận, tôi liền tìm một chỗ nấp, lúc không đánh, tôi sẽ nấu cơm cho các anh. Yên tâm đi, gan tôi không nhỏ đâu. Ngày bé tôi còn cùng cậu vào núi săn cáo đấy.”
Cố đại nhân khoát tay: “Cô gan lớn tôi biết. Nếu không lớn gan, sớm đã bị hắn hù chết rồi.”
Vô Tâm lập tức liếc mắt ra hiệu Cố đại nhân, không cho Cố đại nhân nhiều lời, sợ khiến Nguyệt Nha nổi tâm sự, sẽ không cần hắn nữa. Cố đại nhân hiểu ý, cũng biết hắn tìm một người vợ không dễ dàng, cho nên lập tức ngậm miệng.
Cố đại nhân một khi đã hạ quyết tâm, là lập tức bắt đầu hành động. Huyện Trường An luôn thiên hạ thái bình, không phải mục tiêu của gã, mục tiêu của gã là huyện Văn —— bởi vì hắn bị đuổi khỏi từ huyện Văn!
Phái ra tiểu đội kɧıêυ ҡɧí©ɧ vài lần, quả nhiên như gã ước nguyện: Trương Hiển Tông khai hỏa. Chiến sự vừa nổ ra, Cố đại nhân tức khắc phát điện khẩn, cho đội quân chủ lực đóng quân ở ngoại thành Thiên Tân toàn bộ lên tiền tuyến. Lão Soái cũng không nhắc đến chuyện mỏ vàng, chỉ chặt chẽ chú ý tình hình chiến đấu.
Vô Tâm và Nguyệt Nha theo đội ngũ rời khỏi núi Thanh Vân, cùng đóng quân tại một thôn trang nhỏ cách huyện Văn khoảng 80 dặm. Hai người đều duy trì khoảng cách cùng đám quan binh, bởi vì bọn quan binh thấy phụ nữ, tuy rằng biết rõ không thể chạm vào, nhưng hai con mắt như mọc ra lưỡi câu. Vô Tâm sợ dọa đến Nguyệt Nha, hận không thể mọc hai cánh che chở cô. Nguyệt Nha ngoài Vô Tâm ra ai cũng chướng mắt, cho nên bình thường cũng không ra cửa, một lòng một dạ làm giày, mặt khác chính là ba bữa cơm sáng chiều.
Chiến sự rất nhanh tiến vào giai đoạn giằng co, Cố đại nhân có hậu thuẫn, lực lượng đầy đủ; Trương Hiển Tông lại chỉ có một chỗ đại bản doanh ở huyện Văn. Chuyện cướp quặng mỏ dĩ nhiên đã sớm không nghĩ đến, anh em Hữu Quang thấy tình thế không ổn, đã lủi mất dạng. Trương Hiển Tông một mình đứng trong Bộ tư lệnh, đối mặt với nửa bước bản đồ trên tường mà trầm ngâm suy nghĩ. Đầu xuân tháng ba, thời kì giáp hạt, nếu tiếp tục chống đỡ, trong thành sẽ mất mùa. Hắn không thể ngồi chờ chết —— vì Nhạc Khởi La, hắn cũng không thể bó tay chịu trói.
Cây roi chỉ huy nửa mềm nửa cứng điểm lên bản đồ, từ huyện Văn di chuyển thẳng đến bộ Tổng chỉ huy bộ của Cố Đại Nhân. Trương Hiển Tông mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Bộ tổng chỉ huy, đồng thời dùng roi chỉ huy đâm từng nhát.
Cuối cùng, điểm đen trên Bộ chỉ huy bị hắn đâm thành một cục đen nhạt toẹt. Bỗng nhiên ném roi chỉ huy ra sau, hắn xoay người sải bước đi ra ngoài.
Chạng vạng tối, Nhạc Khởi La giục ngựa đến, xuống ngựa đi một vòng từ trong ra ngoài, túm một gã sĩ quan hỏi: “Tham mưu trưởng đâu?”
Cô dáng người thấp, duỗi tay túm cổ áo tên lính. Tên sĩ quan cao hơn cô hai cái đầu, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi người, bởi vì cảm nhận được sự khủng bố vô hình: “Tham mưu trưởng đã đích thân dẫn binh đi ra ngoài ạ.”
Nhạc Khởi La dùng đôi mắt to trong suốt rõ ràng nhìn hắn: “Đi đâu?”
Tên sĩ quan che miệng, rỉ tai cô vài câu. Nhạc Khởi La gật đầu buông tay, trong lòng dần nổi lên lo lắng. Bỗng ngẩng đầu nhìn tên sĩ quan, cô mở miệng hỏi: “Đại quân xuất phát chưa?”
Tên sĩ quan đáp: “Lập tức xuất phát.”
Nhạc Khởi La nâng hai tay, ngón tay cắm vào mái tóc đen. Hai tay chậm rãi vuốt ra sau, sợi tóc đen bóng lướt qua kẽ tay, trở nên tán loạn. Cái đầu nhỏ cô trở thành một đóa hoa màu đen, thấm đẫm tâm sự.
Cuối cùng như hạ quyết tâm nào đó, cô bỗng nói: “Ta cũng đi!”