Pháp Sư Vô Tâm

Chương 57: Tiền đồ rộng mở

Chương 57: Tiền đồ rộng mở

Hai chữ tiền – quyền chính là ngọn đèn soi sáng trên con đường nhân sinh của Cố đại nhân, nay hay tin trong núi Thanh Vân có khả năng chứa mỏ vàng, gã nhất thời phấn khởi lòng rối bòng bong. Hận không thể lập tức chắp cánh bay đến núi Thanh Vân, chuyển cả tòa núi đến sân nhà mình.

Nhưng mà sau một đêm trằn trọc trở mình, đầu của gã dần hạ nhiệt độ, lý trí cũng lần nữa chiếm thượng phong. Dựa vào thế lực hiện nay của gã, đừng nói là phát hiện một mỏ vàng “có thể có có thể không”, cho dù trước mắt thực sự bày ra một tòa núi mỏ vàng, gã đơn thương độc mã, cũng không chiếm được. Nếu đã không độc chiếm được, vậy chia chác vài phần lợi cũng được, vì thế gã cất toàn bộ đá vàng mỏ vào trong túi tiền, nắm chặt túi chạy đến Soái Phủ.

Gã không giành được chỗ tốt, cũng sẽ không công cốc nhường cho kẻ khác. Gã muốn dâng món quà lớn này cho Lão Soái, một khi khiến nó thành chuyện quốc gia đại sự, đám tướng tôm tép ngo ngoe rục rịch sẽ không có cơ hội ngầm nuốt riêng. Mà chính gã theo sau mông Lão Soái, kiểu gì cũng vớt được chút vàng vụn?

Cố đại nhân bôn ba ngày đêm, đồng thời còn còn dẫn theo gã bạn béo Tô tiên sinh. Tô tiên sinh là kẻ có tri thức, ở trước mặt Lão Soái cũng là phụ tá rất có phân lượng. Mà Lão Soái vốn chuẩn bị đánh một trận với đám Quân đầu* tôm tép, nay vừa nghe núi Thanh Vân có mỏ vàng, lại càng trúng ý, nếu y chiếm đoạt mỏ vàng, không tránh khỏi sẽ xảy ra tranh chấp vũ trang, một khi xảy ra sự cố, Lão Soái liền có đủ cớ xuất binh. (*quân đầu: quan binh chỉ huy một chi bộ đội)

Vì thế không quá ba ngày, một nhánh quân trinh sát liền khởi hành đến núi Thanh Vân. Thành viên đội ngũ đều là du học sinh từng học chuyên ngành mỏ ở nước ngoài, nghe nói trình độ khá cao, chỉ cần đến thực địa là nhất định có thể đem kết quả về.

Cố đại nhân vì sự nghiệp mà không ngủ không nghỉ, nay mấy khi được rảnh rỗi, buổi chiều muốn về nhà ngủ, không ngờ vừa vào sân chợt nghe thấy Nguyệt Nha ở chái phòng tây khóc hu hu. Gã tưởng vợ chồng son đánh nhau, vội đến cửa sổ nhòm vào, kết quả chỉ thấy Nguyệt Nha tóc tai rối bù ngồi trên giường, mà Vô Tâm cúi người nâng một cái khăn mặt, đang vén tóc lau cho cô.

Vươn tay gõ lên cửa kính, Cố đại nhân lập tức đẩy cửa vào phòng: “Chuyện gì vậy? Nguyệt Nha, hắn đánh em hả?”

Nguyệt Nha đón lấy khăn phủ lên mặt, thút tha thút thít nói không nên lời; Vô Tâm cười khổ thẳng lưng, nhỏ giọng đáp: “Sáng nay dẫn em ấy đi ra ngoài uốn tóc, uốn xong về soi gương liền khóc.”

Cố đại nhân nhất thời cười ra tiếng, vừa cười vừa lui về sau một bước, cẩn thận quan sát kiểu tóc mới của Nguyệt Nha: “Như chó lông xù ý, bất quá cũng không đáng mà khóc a, bây giờ phụ nữ ngoài đường không phải đều để kiểu này sao? Nhìn quen là ổn ý mà.”

Nguyệt Nha dưới khăn mặt nghẹn ngào lên tiếng: “Anh thì biết cái gì?”

Đến chạng vạng, Nguyệt Nha theo thường lệ đi ra nấu cơm, Cố đại nhân mới phát hiện Nguyệt Nha đúng là khóc có lý. Cô vốn tóc dài, vừa đen vừa dày, giờ bị cắt ngắn không đến hai thước, lỏng lẻo rời rạc rũ trên vai, lọn tóc đều bị uốn nóng đến khô vàng. Không quấn thành búi được, tết bím cũng không được, hơn nữa có thể là do tóc quá dày, tóc quăn đầy đầu, xù ra như thể có hai cái đầu vậy.

Nguyệt Nha cảm giác bộ dạng mình bây giờ chẳng khác gì yêu quái, vừa hận mình lúc đó uốn xong đi ngay, cũng không nhìn kỹ, kết quả chẳng những bị hư tóc, còn tốn không ít tiền. Mặt như đưa đám hầm một nồi củ cải, cô cho Vô Tâm và Cố đại nhân ăn một bữa cơm chiều như cám heo.

Đêm xuống, cô than thở lên giường. Vô Tâm nói đủ lời an ủi, lúc này cạn hết lời, bèn nằm trong ổ chăn duỗi tay ôm cô, lại ló đầu muốn hôn cô. Nguyệt Nha chẳng còn lòng dạ nào, xoay đầu qua, thế là mặt Vô Tâm liền ngập trong mớ tóc xù của cô. Vô Tâm cọ cọ trong tóc cô, bỗng cảm giác mặt thực ấm áp, hơn nữa tất cả đều là mùi của Nguyệt Nha. Nằm yên ổn, hắn chúi đầu trong tóc Nguyệt Nha mà ngủ thϊếp đi.

Nguyệt Nha ban đầu không để ý, lại qua mấy đêm sau, mới phát hiện Vô Tâm có đam mê mới, chuyên đem mặt chui vào tóc của cô. Cô không ngờ kiểu tóc mới của mình cũng có thể dỗ cho Vô Tâm thoải mái, không khỏi dở khóc dở cười. Ban đêm hai người chui trong ổ chăn, cô nhỏ giọng cười hỏi Vô Tâm: “Anh không chê em xấu à?”

Vô Tâm duỗi một cánh tay để cô gối lên, nghe cô hỏi, hắn trầm mặc một lát, cuối cùng đáp: “Nguyệt Nha, em có biết, anh chỉ sợ em sẽ không cần anh nữa thôi.”

Sau đó hắn cúi đầu chôn mặt giữa ngực Nguyệt Nha. Mà Nguyệt Nha ngẫm nghĩ lại, bỗng hốc mắt nóng lên, Vô Tâm vừa là chồng của cô, cũng là con của cô. Chỉ cần cô còn sống, cô sẽ bầu bạn bên cạnh hắn, chăm sóc hắn.

Ngăn bản thân chìm trong nước mắt, cô vỗ mạnh lên lưng hắn: “Chẳng ra dáng đàn ông gì cả! Anh xem có ông chồng nào ngày ngày sợ vợ bỏ hử?”

Vô Tâm không trả lời, đem mặt chôn thật sâu trong ngực Nguyệt Nha. Nguyệt Nha ôm hắn, bỗng nhiên lại hận hắn, hận hắn không già không chết, hận mình rồi mất đi, tương lai hắn sẽ tìm người khác —— sẽ vô sỉ, sẽ đáng thương, sẽ lấy lòng khoe mã, sẽ sợ họ như sợ cô vậy, sợ những người vợ mới kia sẽ không cần hắn nữa.

Nguyệt Nha càng nghĩ càng không cam lòng, cuối cùng âm thầm véo mạnh lên cánh tay hắn, véo xong, hắn vẫn không nhúc nhích, cứ im lìm không lên tiếng.

Nguyệt Nha đợi nửa ngày, nhịn không được hỏi: “Có đau không?”

Vô Tâm giọng ồm ồm đáp: “Đau.”

“Đau sao không kêu?”

Vô Tâm ngẩng đầu lên, trong ánh trăng nhạt rọi vào từ cửa sổ hắn nhìn Nguyệt Nha, hai mắt không chớp lấy một cái: “Anh sợ em giận.”

Nguyệt Nha như một người chị vuốt chỏm tóc ngắn của hắn, trong lòng rất hối hận cái véo vừa rồi, đồng thời quyết định về sau sẽ không bao giờ bắt nạt hắn nữa.

Nguyệt Nha đa sầu đa cảm cảm suy tư một đêm, sáng sớm hôm sau rời giường, cứ cảm thấy hổ thẹn trong lòng, chẳng những bưng nước rửa mặt cho Vô Tâm, thậm chí đối với Cố đại nhân cũng dịu dàng hơn. Nữ chủ nhân trong nhà vừa lộ vẻ mặt hòa nhã, Vô Tâm và Cố đại nhân lập tức thở phào nhẹ nhõm, đều có cảm giác sau cơn mưa trời lại sáng. Cố đại nhân bưng một tô mì trộn, bắt đầu kén cá chọn canh: “Nguyệt Nha, nước sốt hơi nhạt nha!”

Nguyệt Nha múc một muỗng muối nhỏ, từ phòng bếp chạy thẳng lên nhà chính, rắc muối vào tô mì, còn nói: “Trộn lên.”

Cố đại nhân lè lưỡi liếʍ nước tương trên đũa mình, sau đó khẳng khái duỗi đũa trộn mì trong tô. Nguyệt Nha nhất thời ngăn không kịp, vừa xoay người đi vào bếp vừa lẩm bẩm: “Anh phải đổi đôi đũa mới đã chứ!”

Cố đại nhân không cho là đúng, bấy giờ phản bác: “Người một nhà, để ý chú trọng cái gì?” Sau đó quay đầu hỏi Vô Tâm: “Cậu có chê tôi không?”

Vô Tâm đói bụng, đang như hổ đói và mì sợi vào miệng. Phồng má nhìn Cố đại nhân, hắn miệng đầy dầu không tiện trả lời, chỉ lắc lắc đầu.

Cố đại nhân đắc ý dào dạt, lại nói: “Sư phụ, nói cho cậu biết a, phen này biết đâu Lão Soái sẽ cho tôi một chức lữ trưởng.”

Vô Tâm đặt cái bát không lên bàn, bởi vì thật sự không thể chia lưỡi ra mà nói, nên chỉ chắp tay với Cố đại nhân, tỏ vẻ chúc mừng. Không đợi nuốt xuống mì sợi trong miệng, hắn đứng dậy lại múc cho mình một bát đầy. Nguyệt Nha trở ra, vừa kịp nghe được đoạn cuối, song cũng thực lòng cao hứng: “Cố đại nhân, yeah, anh thăng quan hả?”

Cố đại nhân đắc chí cười: “Đó là đương nhiên. Đợi giấy ủy nhiệm ban xuống, tôi chính là quân tiên phong rồi!” Sau đó gã quay sang nói với Vô Tâm: “Lão Soái đã phái người đi điều tra, nói là thực sự có mỏ vàng, nhưng không lớn. Nếu muốn khai thác mỏ, không ảnh hưởng đến Thanh Vân quan, không sợ lão đạo trong quan can thiệp. Vàng bày ở trước mắt, thằng ngốc mới không cần. Cho nên Lão Soái muốn phái tôi đến núi Thanh Vân trước, cậu đi cùng tôi đi, dẫn luôn cả Nguyệt Nha. Yên tâm, tôi dẫn đại quân đi, hai người sẽ không chịu khổ! Nếu khai chiến thật, cũng có nơi bố trí ổn thỏa cho hai người.”

Có vài nội tình, Cố đại nhân và Vô Tâm biết, nhưng Nguyệt Nha không biết. Vô Tâm chần chờ, đoạn nói: “Anh tìm Xuất Trần Tử cũng được. Lần trước do y không kịp trở tay, nếu chuẩn bị đầy đủ trước, lại thêm các anh hỗ trợ, hẳn là không có vấn đề. Huống hồ đào khoét giữa ban ngày ban mặt, cho dù thực sự có thứ gì, cũng không gây ra đại họa được.”

Cố đại nhân vuốt cằm, có chút băn khoăn. Gần một năm đều cùng Vô Tâm vượt qua sóng gió, bỗng bảo gã một mình đi làm đại sự, trong lòng gã trống vắng không nỡ.

Vô Tâm nhìn ra tâm sự của gã, lại bồi thêm một câu: “Dù sao núi Thanh Vân cũng rất gần, anh dẫn binh đi trước, tôi và Nguyệt Nha ở lại chờ vài ngày. Nếu quả thực cần đến tôi, cứ đánh tin cho toi bất cứ lúc nào.”

Nguyệt Nha không hỏi nhiều, đoán ra thứ Cố đại nhân cố kỵ khẳng định là chút việc quỷ thần. Vô duyên vô cớ đào núi lớn, có thể không lo lắng cân nhắc ý tứ của lão thần núi sao?

Bảy ngày sau, Cố đại nhân tiếp nhận thư ủy nhiệm của Lão Soái phát xuống, đi nhậm chức trở thành Cố lữ trưởng, hoàn toàn khôi phục thân phận đại nhân khi xưa. Gã vui đến phát rồ, ở bên ngoài căng mặt cả một đường, sau khi về nhà đóng cửa viện, mới như bùng nổ cười ha hả.

Sau đó gọi Vô Tâm và Nguyệt Nha vào nhà chính. Sau khi hai người họ nhiệt liệt chúc mừng, gã còn chưa đã ngứa. Nhấc chân giẫm lên ghế, gã vỗ đùi bắt đầu dự báo tương lai triển vọng trước mặt hai vợ chồng, thuận tiện hứa hẹn rất nhiều ước muốn. Hoa tai kim cương của Nguyệt Nha cũng có tin tức, nói là đợi gã từ núi Thanh Vân trở về, nhất định sẽ mua cho cô.

Vô Tâm ngồi bên cạnh, cùi chỏ chống trên mặt bàn, nâng cằm cười mà không nói. Nguyệt Nha đứng ở một bên, vừa cắn hạt dưa vừa sắm vai thính giả. Cứ thế rộn ràng đến muộn giờ cơm, Cố đại nhân thật sự là đói bụng, mới tuyên bố tan họp.

Ba người ăn uống no say phấn khởi một đêm, sáng hôm sau, Cố đại nhân dẫn đầu đội ngũ, quả nhiên là xuất phát.