Buổi chiều Nguyệt Nha có mua hai con cá chép lớn ngoài đầu hẻm. Con cá chép đã đông lạnh còn thoi thóp, bị cô thảy lên thớt cạo vảy mổ bụng, sau khi rửa sạch ném vào nồi. Đợi khi nồi canh cá đã hầm nhừ, Cố đại nhân dùng giẻ lau lót quai nồi, bưng cái nồi lớn vào phòng tây đặt lên bếp lò nhỏ. Theo sát phía sau là Vô Tâm, Vô Tâm hai tay nâng một nắm rau thơm xanh mướt đã xắt nhỏ, Cố đại nhân vừa đặt nồi xuống là hắn sáp đến rắc hết rau thơm vào nồi canh cá đang sôi.
Nguyệt Nha đi sau cùng, mang cơm vào. Mạnh mẽ xới ba bát cơm lớn, ba người kẻ đứng kẻ ngồi, bu quanh nồi canh cá bắt đầu ăn uống.
Nhờ chút lửa trong lò, nồi canh cá luôn sôi ùng ục. Cố đại nhân ăn ngon lành đến mồ hôi đầy đầu đầy cổ. Vô Tâm lặng lẽ ngồi xổm bên bếp lò, với đôi đũa quơ dưới đáy nồi, vớt lên được một cái đuôi cá béo ngậy. Gắp cả canh và đuôi cá vào bát, hắn vươn đầu lưỡi, liếʍ sạch một lớp thịt.
Cố đại nhân thấy vậy, lập tức nói: “Nguyệt Nha, sau này có ngày chịu thiệt đó! Mẹ nó hắn chuyên ăn mảnh!”
Nguyệt Nha say sưa mυ'ŧ một cái đầu cá, chép miệng chậc chậc đáp: “Ôi dào, tôi còn có thể giành ăn lại ảnh sao?”
Vô Tâm mặt đỏ tía tai ngước lên cười với hai người, gương mặt biểu thị xấu hổ một cách chả hề thành ý, trên mặt còn dính xương cá.
Ba người ăn một bữa lớn, Cố đại nhân tuy thân thể cường tráng mà cũng no đến không nhúc nhích nổi, ngã lên giường đánh ợ liên tục. Vô Tâm vỗ cái bụng phình to, như có điều suy nghĩ dùng ngón tay vẽ vẽ lên giường. Nguyệt Nha từ phòng bếp trở ra, sau khi vào cửa bóc một viên kẹo trái cây ngậm vào miệng: “Còn thừa một nồi canh cá, ngày mai nặn ít mì bỏ vào, có thể nấu thành một nồi to.”
Nguyệt Nha tư tưởng khá đơn giản, nấu cơm giặt đồ là thiên chức của cô. Từ sáng đến tối làm việc nhà cả ngày, cô mệt thì mệt, nhưng mà lòng thoải mái, cảm thấy mỹ mãn; chỉ tiếc bây giờ chưa có một ngôi nhà nhỏ yên ổn, tương lai có nhà rồi, trong nhà cũng sẽ không có một đám con cái, có phần khác với cuộc sống lý tưởng mà cô luôn mơ tới.
Đối với viễn cảnh, trong lòng Nguyệt Nha rõ như gương, cho nên cũng không nghĩ nhiều nữa. Có nghĩ cũng bằng không, cô vắt khăn lông nóng, biết mình dù thế nào cũng không bỏ Vô Tâm được. Kéo Vô Tâm lại nhấn đầu xuống, cô lau sạch mồ hôi cho hắn. Vô Tâm cúi đầu xuôi hai tay, trông rất ngoan, kỳ thật dùng cái bụng bự không kiềm chế được mà đẩy về phía nguyệt Nha. Nguyệt Nha đứng không vững, lui ra sau tán hắn một cái, vừa tức vừa cười mắng: “Muốn ăn đòn à?”
Vô Tâm khom người, chẳng nói chẳng rằng nhào vào ngực Nguyệt Nha, mềm nhũn đứng không nổi đẩy không ra. Nguyệt Nha hết cách dùng mặt cọ cọ cái đầu trọc lóc của hắn: “Không biết xấu hổ, cứ dựa vào em!”
Cố đại nhân ở trên giường cười xùy, lúc sau cảm giác có chút buồn buồn: “Ây dà, chờ tôi phất lên, cũng nên lập gia đình rồi!”
Nguyệt Nha đẩy Vô Tâm không ra, kinh ngạc quay đầu nhìn Cố đại nhân: “Không phải anh có năm bà vợ bé đó sao?”
Cố đại nhân thở dài một tiếng: “Một trăm thì thế nào? Vừa thấy tôi thất thế, mẹ kiếp chạy bằng sạch!”
Cố đại nhân không muốn trở về phòng đông ngủ, nghĩ bụng ở lại phòng tây ngủ thích hơn. Lôi mấy lá bùa giấu trong tay áo bông cũ ra, gã và Vô Tâm lựa ra vài tờ, chuẩn bị ngày mai dùng để hàng yêu trừ ma. Vô Tâm tìm trong nhà chính một tờ giấy bút, dựa vào trí nhớ vẽ đầy hình thù cổ quái lên, lại quay sang hỏi Cố đại nhân: “Làm cách nào mới có thể gởi thư cho Xuất Trần Tử?”
Cố đại nhân đáp: “Xuất Trần Tử lại không ở trong thâm sơn cùng cốc, trực tiếp ra bưu điện gởi là được!”
Vô Tâm vỡ lẽ, sau đó gấp một tờ giấy đã vẽ xong: “Ngày mai anh ra cửa một chuyến, gởi đến Thanh Vân quan.”
Cố đại nhân giở ra xem: “Thứ gì đây?”
Vô Tâm cười nói: “Tôi cũng không biết là thứ gì, có lẽ Xuất Trần Tử biết một chút, để y nghiên cứu đi!”
Cố đại nhân lại nói: “Tối mai đến Soái phủ, cậu phải bày ra nhiều sức ra vẻ bận rộn vào, để Lão Soái biết cậu không dễ dàng, tiện thể cũng nhớ thêm chút công lao của tôi!”
Vô Tâm khinh thường ngẩng đầu, khoác áo bông ra cửa. Nguyệt Nha liếc hắn một cái, nghĩ hắn đi vệ sinh. Không ngờ đợi nửa ngày cũng không thấy hắn trở lại. Có phần lo lắng quay sang Cố đại nhân, cô mở miệng nói: “Anh ra xem thử, trời tối, liệu ảnh có rớt xuống hố xí không?”
Cố đại nhân dùng dằng đẩy cửa ra ngoài: “Mắt hắn còn rõ hơn mèo hoang, đi nhà xí còn có thể lọt hố sao?”
Sau một lát, Cố đại nhân cả người khí lạnh trở vào: “Nguyệt Nha, cô tự đến nhà bếp mà xem, thằng chồng cô đem canh cá còn thừa trộn với cơm thành một nồi, đang ăn kia kìa!”
Vô Tâm ăn liên tục bất kể ngày đêm, hôm sau lại ngủ nướng, mãi đến giữa trưa mới dậy. Sau khi xuống giường hắn bị Nguyệt Nha tóm lấy, Nguyệt Nha ước lượng dáng người hắn, phát hiện một đêm không để ý, hắn thế mà cao hơn nửa tấc, diện mạo cũng có biến hóa, chẳng những hai má phúng phính rất nhiều, đầu cũng mọc ra một lớp tóc đen cũn cỡn.
“Ý!” Nguyệt Nha rất vui vẻ sờ đầu hắn: “Tóc bên trên mọc hết rồi nè!”
Vô Tâm cúi người cởϊ qυầи: “Bên dưới cũng mọc cả rồi.”
Bấy giờ Nguyệt Nha nhẹ nhàng nhéo một cái giữa hai đùi hắn, Vô Tâm trốn thụt lại, ngay sau đó mà bắt đầu xấu hổ đẩy về phía Nguyệt Nha. Hai người lăn lộn trên giường hi hi ha ha, càng lăn càng thân thiết, càng thân thiết càng dính. Mà Cố đại nhân ngồi ở phòng đông, duỗi cái cổ ra dài như con ngỗng, đương mỏi mắt ngóng trông Nguyệt Nha kêu gã ăn cơm trưa.
Mùa đông ngày ngắn, bất tri bất giác trời đã tối sâm sẩm. Vô Tâm vừa thay áo cà sa khoác áo choàng vào, ngoài sân liền vang lên tiếng còi ô tô. Giấu lá bùa vào tay áo, Vô Tâm chỉnh lại sắc mặt, sau đó đi theo Cố đại nhân ra ngoài.
Xe hơi phóng thẳng một đường như điện chớp, loáng cái đã đến trước cổng Soái phủ. Lão Soái thay một bộ thường phục, theo thường lệ đích thân ra mặt nghênh đón pháp sư. Vô Tâm xuống xe đi tới trước mặt y, cũng không hỏi tình hình tiểu thiếu gia, chỉ vỗ tay thi lễ: “A di đà Phật.”
Dưới hoàng hôn mênh mang, Lão Soái cung kính đáp lễ: “Pháp sư, hôm nay xin nhờ ngài đại triển thần thông .”
Vô Tâm nhẹ giọng nói: “Không dám nhận, bần tăng cũng không có phần thắng.”
Hắn càng chặn lời Lão Soái, Lão Soái càng cảm thấy hắn đích thật là cao nhân, có tính cách. Mặc kệ Cố đại nhân, hắn tiến vào Soái phủ, phát hiện trong phủ không khí uy nghiêm đáng sợ, khắp nơi đều có binh lính võ trang đầy đủ đứng gác. Sát khí có thể khắc âm khí, Vô Tâm chậm rãi đi, vì thấy Lão Soái vững vàng đi theo bên mình, cũng không có biểu hiển rụt rè khủng hoảng, biết đối phương có lá gan to hơn Cố đại nhân vài phần, có thể là Lão Soái không biết cách khắc quỷ, nếu không đã tự mình ra trận.
Lão Soái khách khí là khách khí thật, nhỏ nhẹ mời pháp sư vào phòng nghỉ tạm một lúc; Vô Tâm không có ý định tâm sự chuyện nhà với y, nên thẳng thắn từ chối, trực tiếp bảo Lão Soái dẫn đường, dẫn mình đến hậu hoa viên nơi chôn xác.
Lão Soái một tay ấn cây súng lục bên hông, vừa đi vừa hỏi: “Pháp sư, trong nhà đã chuẩn bị móng lừa đen máu chó mực, chiều còn bắt mấy con gà trống lớn. Mực đỏ kiếm gỗ linh tinh đều có, ngài cần dùng không?”
Vô Tâm lắc lắc đầu, đồng thời trong lòng sinh ra cảm giác kỳ dị —— Soái Phủ rất sạch sẽ, dọc đường đi ngay cả linh hồn vụn vặt cũng không thấy, khác xa tình hình hôm qua. Nếu nói bà Mười hai sợ quá bỏ chạy, hắn không tin lắm, huống hồ hài cốt của bà Mười Hai còn chôn trong vườn hoa, một con quỷ mới sinh như cô ta, có năng lực du đãng được bao xa?
Vòng qua ngôi biệt thự kiểu tây, Vô Tâm đi theo Lão Soái lại băng qua một mảnh đình đài lầu các, theo đuôi đằng sau là một đội vệ binh thật dài. Cuối cùng dừng tại một chỗ cây cối tan tác đã được vây lại, vài tên lính trong đội vệ binh đi ra, kéo dây điện không biết từ đâu ra, bắt đầu lắp đèn điện lên chạc cây. Vô Tâm cúi đầu nhìn, trong tầm mắt vẫn còn lộ ra vụn rễ cây trắng phao, có thể thấy được khoảng đất trống này là mới khai ra, lúc chôn người, chỗ này có lẽ vẫn là nơi hoang vắng cỏ cây um tùm.
Đèn điện thắp lên, hơn 10 mét chu vi đều được soi sáng trưng. Phó quan gánh xẻng đi đến, chỉ vào chỗ đất trước mặt Vô Tâm, thấp giọng hỏi: “Pháp sư, đào bây giờ chứ?”
Vô Tâm nghe giọng gã khẽ run, đoán ra lúc trước gã là người chấp hành mệnh lệnh của Lão Soái, giờ phút này nhất định là hãi hùng khϊếp vía. Lặng lẽ liếc nhìn Lão Soái, hắn phát hiện Lão Soái nhìn chằm chằm cái xẻng của viên phó quan, vẻ mặt ngược lại rất tự nhiên.
Gật đầu với viên phó quan, Vô Tâm lui lại mấy bước nhường chỗ.
Viên phó quan mang theo vài tên vệ sĩ hạ xẻng. Trời đông giá rét, đất đều đông cứng, một xẻng xúc xuống, chỉ có thể xúc được ít đất. Viên phó quan đào không hiệu quả, sai người tìm cuốc đến, mũ cũng tháo xuống, dẫn đầu mạnh mẽ đào một mạch. Đào đến trình độ nhất định lại đổi xẻng, gã vừa cắm cây xẻng xuống, lúc rút ra chợt nhảy dựng ra sau, trên chỗ đất đen thình lình xuất hiện một góc vải màu trắng, chính là đào đến chăn bông.
Vô Tâm l*иg hai tay vào tay áo, một mực đứng bên cạnh nhắm mắt không nói. Hồn ma của bà Mười hai vẫn không xuất hiện, không xuất hiện, ngược lại tệ hơn, bởi vì khó mà nói cô ta đã ẩn nấp nơi nào. Đang lúc chờ đợi, phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng kim thạch, Vô Tâm chợt mở mắt, nghe một tên lính thở hổn hển nói: “Đào phải đá phiến rồi.”
Vô Tâm ngờ vực hỏi: “Sao lại có đá phiến?”
Viên phó quan sau khi đào ra chăn bông, bèn lui ra sau không động thủ nữa: “Pháp sư, chỗ này vốn là một cái hố lớn, trong hố còn có giếng nước. Vị trí của cái giếng không ngay không ngắn, cũng không dùng tới, chúng tôi bèn lấp lại, bên trên đắp đất trồng hoa cỏ.”
Vô Tâm nghe đến đây, không khỏi cười khổ, nghĩ bụng năm đó Thái Sư tổ của Xuất Trần Tử vì trấn áp Nhạc Khởi La, phí không ít sức mới chôn cô ta bên cạnh giếng; các người thế mà giỏi, không chọn không lựa, vừa chôn là chuẩn, trực tiếp đem người sống chôn tại nơi chí âm, không làm ra quỷ mới là lạ.
Bấy giờ động tác của đám lính dần dần trở nên cẩn thận, trong hố đất lớn xuất hiện một bọc chăn bông màu đỏ, dùng dây thừng trói chặt lại, một đầu chăn bông còn lộ ra mớ tóc dài rối bời.
Lão Soái không cho người đào tiếp, chỉ hỏi Vô Tâm: “Pháp sư, ngài thấy tôi dội một thùng dầu hỏa vào trong hố, trực tiếp hỏa thiêu ả được không?”
Vô Tâm gật đầu đáp: “Thây cốt đúng là nhất định phải hủy, chỉ là…” Hắn do dự, cuối cùng quyết định vẫn là ăn ngay nói thật với Lão Soái: “Hồn phách bà Mười hai bỗng biến mất không thấy, e là chỉ thiêu thây cốt, còn chưa xong.”
Lão Soái nhướn mày: “Biến mất? Nhà tôi rộng lớn, ngài cẩn thận tìm lại xem?”
Vô Tâm nhìn đám lính được phó quan chỉ huy đổ dầu hỏa vào hố, mơ hồ cảm giác không ổn. Bà Mười hai vô cớ biến mất, không thích hợp; dễ dàng đào được thi cốt như vậy, dường như cũng không đúng lắm. Bà Mười hai đơn giản là mượn âm khí dưới đất, cho nên tu vi cao hơn quỷ hồn bình thường, nhưng dù sao cũng là một con ma mới, năng lực có thể cao đến đâu?
Phó quan trưởng đứng cạnh hố, từ trong túi quần móc ra một hộp diêm. Một luồng âm khí chợt bay lên, Vô Tâm theo bản năng ném ra một lá bùa từ trong tay áo, nhưng không đợi lá bùa rời khỏi tay, que diêm của phó quan trưởng đã ném xuống.
Ngọn lửa “phụt” cháy cao, đồng thời trong hố truyền ra một tiếng thét tê tâm liệt phổi của phụ nữ. Lão Soái sửng sốt, tức khắc cao giọng quát: “Không đúng, không đúng, là giọng mợ Chín —— Tiểu Cửu, Tiểu Cửu!”
Lời vừa nói ra, đám lính lác phó quan bên cạnh toàn bộ biến sắc. Mà giữa hố lửa, một người bỗng ngồi bật dậy, làm như muốn trèo ra khỏi hố, nhưng hai chân bị cột chặt trong chăn bông, quanh thân cũng bị lửa vây quanh, lại không ai chịu đưa tay cứu trợ, cô ta sao có thể lên được? Duỗi hai tay quơ cào, cô ta khàn giọng kêu một tiếng: “Lão Soái a…”
Lão Soái thấy cô ta bị đốt thành da cháy thịt nát, dứt khoát rút súng lục, nhắm ngay đầu cô ta bóp cò. Một tiếng súng vang lên, trong hố tức khắc khôi phục yên tĩnh, bà Chín bị thiêu cháy đến co rút cơ thịt cả người, tư thế ngồi nghiêm chỉnh trông như một mồi lửa. Mà Vô Tâm kéo Lão Soái né khỏi ngọn lửa, lại nhỏ giọng hỏi: “Lão Soái bình thường có phải rất yêu thương bà Chín?”
Lão Soái vẻ mặt thờ ơ, chỉ nhíu mày, làm như tùy hứng nói: “Đúng, mợ Chín nhà tôi rất được lòng người.”
Vô Tâm bỗng nhiên nhớ mình nửa ngày đều quên thở, bèn hít một hơi thật sâu cảm thán: “Bà Mười hai vừa rồi nhập vào người bà Chín —— chúng nữ quyến trong phủ gặp nguy rồi!”