Pháp Sư Vô Tâm

Chương 39: Không tình nguyện

Gã béo thân là bạn thân của Cố đại nhân, cũng không rõ bên cạnh Cố đại nhân rốt cuộc mang theo người nào. Một cô vợ nhỏ, vừa đến là có thể thấy, nói là vợ của huynh đệ Cố đại nhân, nhưng huynh đệ ở nơi nào, vẫn không biết; vừa rồi từ trong xe hơi thò đầu ra, y ngờ ngợ thấy trong sân có thêm một người đàn ông, chưa kịp xong lời, cô vợ nhỏ kia vội lôi hắn đi mất tăm, chỉ chừa lại mình Cố đại nhân, vừa dìu vừa lôi y từ trong xe ra.

“Tô tiên sinh.” Cố đại nhân mời y vào viện: “Anh đừng đi vội, nói rõ một chút, sắp tèo là sao?”

Tô tiên sinh di chuyển hai cái chân béo mang giày da, như quả cầu thịt mà tao nhã lăn vào viện: “Ây, vốn đã nói chuyện ổn thỏa rồi, nhưng tiểu thiếu gia nhà Lão Soái chẳng biết sao sinh bệnh, ban đầu nghĩ là trúng gió cảm mạo, nào ngờ ngày một nặng, bệnh viện cũng vào rồi, thuốc đông thuốc tây cũng uống cả rồi, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Nghe đâu tiểu thiếu gia ít ngày trước từng chạy vào vườn hoa chơi, vườn hoa quá rộng, không sạch sẽ, có lẽ là gặp quỷ rồi, Lão Soái mời cao tăng lão đạo đến làm phép trừ tà, nhưng mà bận rộn mấy ngày, vẫn không xong. Hôm nay tôi gọi đến phủ soái, nghe nói tiểu thiếu gia tuy còn thở, nhưng cả thân thể đều lạnh; anh nghĩ cậu bé trước nay đều rất đáng yêu, Lão Soái mắt thấy sắp không giữ được tiểu thiếu gia, còn bụng dạ nào đề bạt anh sao? Y căn bản là không rảnh gặp khách a!”

Cố đại nhân đẩy cửa mời Tô tiên sinh vào nhà chính, sau đó như có điều suy nghĩ gọi Nguyệt Nha pha trà. Cách cái bàn ngồi đối diện Tô tiên sinh, gã chờ Nguyệt Nha đưa trà nóng, mới chần chờ nói: “Tô tiên sinh, chẳng giấu gì anh, tôi có biết một vị pháp sư rất giỏi, không phải tin vỉa hè, là tôi tận mắt chứng kiến. Vấn đề là… không biết có thể mời được hắn hay không.”

Mắt Tô tiên sinh sáng lên, nở nụ cười: “Tốt nhất là mời được, hơn nữa phải mời nhanh. Nếu anh có thể cứu con trai út của Lão Soái, Lão Soái làm sao không cho anh một chức quan? Pháp sư ở đâu? Anh có thể ngồi xe hơi của tôi đi.”

Cố đại nhân trầm ngâm cười cười: “Không cần ngồi xe hơi, hắn ngay tại Thiên Tân, tôi tìm hắn đúng là rất dễ, chỉ là hắn có chịu giúp hay không thôi, tôi không chắc.”

Tô tiên sinh thấy gã úp úp mở mở, đoán gã có thể là có chỗ khó nói, nên cũng không gặng hỏi, đứng dậy nói: “Tôi còn phải đến nhà Mã Tổng Trưởng đánh bài, một khi bên anh có manh mối, có thể đi tìm tên hầu nhà tôi, bọn chúng biết tôi ở đâu.”

Cố đại nhân gật đầu lia lịa, cung kính tiễn y ra cửa, đẩy lên xe hơi. Mãi khi xe hơi của Tô tiên sinh đi xa, gã xoay người vào phòng tây, vấp phải Nguyệt Nha đã thay bộ đồ cũ đẩy cửa đi ra. Hai người nghênh diện, Nguyệt Nha hỏi: “Bữa trưa vẫn luộc cải trắng, được không?”

Cố đại nhân một phen túm chặt cô, dắt cô vào bếp: “Nói cho cô một việc.”

Nguyệt Nha khó hiểu rút tay về, khom lưng ôm một bó cải trắng trong góc: “Chuyện gì? Nói đi!”

Cố đại nhân hạ giọng đáp: “Tôi không phải luôn chờ Lão Soái trở về sao? Hiện tại Lão Soái đã trở về.”

Nguyệt Nha vừa nghe vừa xé lớp cải bên ngoài, nghe không hiểu. Cố đại nhân thấy mặt cô ngơ ngơ, bèn nói tiếp: “Con trai út nhà Lão Soái hình như trúng tà, sắp đi bán muối rồi, cô nói nếu mình cứu sống nó, Lão Soái còn không xem trọng tôi sao?”

Nguyệt Nha chỉ tay ra ngoài cửa sổ, cũng nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn bảo ảnh đi à?”

Cố đại nhân lại nói: “Nguyệt Nha, tôi là người như thế nào, cô hẳn là rõ ràng. Nếu tôi phát đạt, có thể bỏ mặc hai người sao? Tôi định đi nói cho hắn, để hắn ra tay giúp đỡ, nếu hắn không chịu, tôi liền dọa nạt hắn. Cô ngoan ngoãn luộc cải trắng của cô đi, nếu nghe thấy trong phòng có động tĩnh, cũng đừng xen vào, cô yên tâm, tôi không đánh hắn thật đâu!”

Nguyệt Nha ngẫm nghĩ, không yên tâm: “Ảnh vừa lớn… vừa rồi tôi thấy trong lỗ tai ảnh còn lông trắng đây, da cũng còn non như đậu hủ, có thể ra cửa sao?”

Cố đại nhân cười nhạt vung tay: “Tôi cũng chẳng bảo hắn đi bán thịt, lông hay không lông liên quan gì? Dù sao cô đừng quản, tôi có chừng mực. Nếu tôi bám lên Lão Soái được rồi, tương lai có tiền, khẳng định không bạc đãi hai người. Làm cơm đi, trong cải thêm nhiều thịt vào, tôi không ăn chay được!”

Nguyệt Nha biết Cố đại nhân vàng đỏ nhọ lòng son, muốn làm quan phát tài đến điên rồi, đối xử với cô và Vô Tâm vẫn rất trượng nghĩa, cho nên cũng muốn để gã thăng chức một bước; nhưng Vô Tâm vừa lớn dậy, rốt cuộc có bản lĩnh hay không, cô cũng không biết. Chậm rãi xắt cải, cô ngểnh tai nghe ngóng.

Cố đại nhân sải bước vào phòng tây, thấy Vô Tâm duỗi hai chân ngồi trên giường, đang ăn bánh ngọt Nguyệt Nha xách về. Ngẩng đầu nhìn Cố đại nhân, Vô Tâm ngậm bánh nhe răng cười.

Cố đại nhân đứng trước giường, quan sát hắn kỹ lưỡng một phen, phát hiện so với người bình thường, hắn vẫn có những điểm khác biệt. Đầu tiên hốc mắt quá lớn, tiếp theo da mặt quá mỏng, cuối cùng thiếu lông mày và lông mi; hiển nhiên, hắn còn phải mọc thêm vài ngày mới có thể hoàn toàn khôi phục nguyên dạng.

Đặt mông ngồi mép giường, gã nham hiểm nhìn Vô Tâm: “Sư phụ, tôi có chuyện, muốn phiền toái cậu.”

Vô Tâm nhai đến phồng má, chỗ huyệt thái dương có thể thấy mạch máu dưới da, huyết mạch yên tĩnh, là một đường màu xanh như có như không: “Nói.”

Cố đại nhân cởi giày, xít lại gần Vô Tâm, duỗi tay ôm vai Vô Tâm, rất thân thiết cười nói: “Tôi đến Thiên Tân này, là muốn nhờ vả một vị nhân vật lớn. Bây giờ con trai út của y gặp hoạ, cậu có thể đến đó trảm yêu trừ ma, cho tôi một cơ hội trèo cành cao không?”

Vô Tâm chậm rãi nuốt bánh trong miệng, nhíu hai vệt xanh đen trên hốc mắt: “Tôi… Tôi còn chưa phát triển xong.”

Cố đại nhân nghiêm nghị nói: “Ai nói cậu chưa xong? Cậu giờ giống người ta y đúc, lột sạch cũng nhìn không ra khác biệt!”

Vô Tâm co một chân lên, kéo ống quần cho Cố đại nhân xem: “Lông của tôi còn chưa rụng hết…”

Cố đại nhân trừng hai mắt: “Tôi lại chẳng bắt cậu cởi truồng! Lúc trước cậu đến nhà tôi bắt quỷ, tôi có kiểm tra cậu có lông hay không?”

Vô Tâm thả ống quần duỗi thẳng chân: “Đến cả lông mi còn chưa mọc…”

Cố đại nhân khoát tay chặn lại: “Không sao, dáng dấp kỳ quái càng tỏ vẻ thần bí khó lường! Thông thường người có bản lĩnh lớn, đều khá kỳ quái!”

Vô Tâm ôm cánh tay vây trước ngực, co rúm lại như sợ lạnh: “Cố đại nhân, tôi không muốn đi. Từ khi bắt quỷ tôi liền suy giảm hẳn, đầu tiên là mất nửa đầu, sau chỉ còn sót một bàn tay. Nay khó khăn mọc ra lại, tôi định đổi nghề tính cát hung hoặc xem phong thuỷ. Nếu lại va phải một Nhạc Khởi La, không sống tiếp được ngày lành nữa!”

Cố đại nhân vừa nghe lời ấy, nhất thời nóng nảy: “Giỏi rồi, lúc trước cậu là con sâu lông khổng lồ, người gặp người ghét, là ai mỗi ngày chiếu cố cậu? Tôi nói cho cậu biết, tôi xem như là phụ mẫu tái sinh cha mẹ tái tạo của cậu, cậu không nghe tôi, chính là thứ hạt óc chó đáng đánh, là thứ dưa chuột đáng chém!”

Vô Tâm dửng dưng đáp: “Tôi không đi.” Sau đó nhét cả cái bánh vào miệng.

Cố đại nhân nhỏm người xuống giường, quay lại chỉ: “Vô Tâm, cậu dám không đi, tôi quất cậu thật đó!”

Vô Tâm thờ ơ, vừa nhai nuốt vừa ngoẹo đầu ngoáy lỗ tai, lấy ra một cục lông mao trắng.

Ngón tay Cố đại nhân đổi phương hướng, cách cửa phòng nhắm ngay phòng bếp: “Không tin đúng không? Tôi không đánh cậu, tôi còn không thể đánh Nguyệt Nha? Đừng có phí lời với tôi gì mà đàn ông không đánh đàn bà, tôi ngoại trừ cha mẹ không đánh, đối với ai cũng có thể xuống tay!”

Vô Tâm bắn cuộn lông mao xuống đất: “Nếu anh đánh Nguyệt Nha, tôi càng không thể đi.”

Cố đại nhân thấy hắn không chịu cứng, bấy giờ quyết định thay đổi chiến thuật: “Vô Tâm, cậu thực không đi?!”

Vô Tâm lắc lắc đầu: “Không đi.”

Cố đại nhân loáng cái thay đổi ngữ khí, chắp hai tay vái Vô Tâm: “Tâm ca, đừng lỳ lợm với tôi nữa, mặt mũi người khác cậu không cho, mặt mũi của tôi cậu còn không nhận thức sao?”

Vô Tâm nghẹn họng, cố sức vừa nuốt nước miếng, vừa giương mắt nhìn Cố đại nhân.

Cố đại nhân thấy hắn không nói lời nào, đành phải tiến thêm một bước cúi thấp người: “Tâm gia, tương lai nếu tôi khởi sắc, còn có thể bạc đãi hai vợ chồng cậu sao? Xa không nói, chờ tôi được chỗ lợi rồi, trước tiên mua cho Nguyệt Nha một cặp hoa tai kim cương, thế nào? Đủ hào phóng chưa?”

Một miếng bánh bị nhai một nửa, nghẹn ở cổ họng Vô Tâm. Hắn đúng là nghẹn không chết được, nhưng mà há mồm phát không ra tiếng. Cố đại nhân cúi người, ôm quả đấm to ủn ủn hắn, giọng càng ngọt : “Tâm can, phát chút từ bi đi, Cố mỗ tôi cũng là người lớn tuổi rồi, nếu không phất lên được, cả đời không phải chậm trễ sao?”

Vô Tâm nắm quyền, đánh về ngực mình. Chỉ nghe “ùng ục” một tiếng, bánh trôi xuống, hắn rốt cục nói ra: “Anh cũng có thể đi tìm Xuất Trần Tử.”

Cố đại nhân nghe hắn có ý buông lỏng, trong lòng nhất thời vui vẻ: “Cậu biết cái gì a, nước phù sa không chảy ruộng ngoài!”

Vô Tâm là thật không muốn đi, nhưng mà lại không thể không đi. Tiền đồ Cố đại nhân đương nhiên quan trọng, hắn cũng hy vọng Cố đại nhân có thể phất lên.

Nguyệt Nha làm xong cơm nước, bưng lên còn nóng hổi. Ba người ngồi vây quanh bàn tròn, Cố đại nhân được câu trả lời chắc chắn từ Vô Tâm, trong lòng khoái trá, nhịn không được vung đũa mà ba hoa trời đất, tự cho mình một bụng hùng tài vĩ lược, chỉ cần có cơ hội là nhất định có thể thành tựu sự nghiệp.

“Chỉ Đinh Đầu To và thằng oắt Trương mà muốn đánh bại tôi?” gã vừa ăn vừa nói, vẩy canh cải trắng vung vãi đầy bàn: “Cố Huyền Vũ tôi từ nhỏ đã không phải là kẻ nhút nhát!”

Nguyệt Nha không hé răng, mò thịt trong canh ăn. Vô Tâm liếc gã: “Ý, hóa ra anh tên là Huyền Vũ.”

Cố đại nhân dương dương đắc ý: “Thế nào? Vốn tôi tên là Cố Thạch Đầu, nghe không đủ quang vinh, cho nên sau khi làm tư lệnh, tôi bỏ ít tiền, mời lão tiên sinh trong huyện đổi cho tôi cái tên mới!”

Vô Tâm gật gật đầu: “Huyền Vũ… Chính là còn rùa mà!”

Cố đại nhân ngoác miệng: “Hả?”

Lập tức gã quay sang Nguyệt Nha: “Nguyệt Nha, Huyền Vũ là rùa hả?”

Nguyệt Nha lập tức lắc đầu: “Ngay cả hai chữ Huyền Vũ tôi còn không biết viết.”

Cố đại nhân lại quay sang Vô Tâm: “Cậu đừng có đùa ta nha!”

Vô Tâm múc nửa bát canh cải vào trong cơm: “Thích tin hay không, con rắn nằm trên lưng con rùa đen, hợp lại gọi là Huyền Vũ.”

Cố đại nhân đập đũa lên bàn: “Đệt mợ! Đã vậy lão chết dẫm đó còn đòi tôi một đồng đại dương!”

Vô Tâm ăn một ngụm cơm chan canh, lập tức dời đề tài: “Muốn đi Soái phủ, tôi phải đổi quần áo. Pháp sư phải có dáng vẻ pháp sư, Cố đại nhân, anh đi làm một bộ áo cà sa về cho tôi, màu sắc tầm tầm đừng bắt mắt, nhưng chất liệu nhất định phải tốt.”

Nói đến đây, tròng mắt lớn của hắn ở trong hốc mắt lăn trái lộn phải, thu Cố đại nhân và Nguyệt Nha vào hết trong mắt: “Người đẹp vì lụa ngựa tốt nhờ yên, nếu nói về cải trang, tôi ấy là tay tổ!”