Xuất Trần Tử né được mảnh vỡ thủy tinh, phiêu nhiên bước xuống dạo quanh Vô Tâm một vòng, cuối cùng dừng trước mặt hắn hỏi: “Cậu rốt cuộc là ai?”
Vô Tâm đang âm thầm tính toán, bỗng nghe y hỏi, cũng không nói thật, chỉ cười một cách sâu xa khó hiểu: “Con người của tôi, tăng không tăng tục không tục, cũng không biết rõ đến tột cùng là người như thế nào, phiêu bạt bốn phương, rày đây mai đó mà thôi.”
Trong sân một cơn gió mát lướt qua, hất lên mái tóc đen dài xõa ngang vai của Xuất Trần Tử: “Cậu quen biết kẻ trong quan tài kia?”
Vô Tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào y: “Vốn là không quen biết, nhưng sau khi trở lại nhân gian, cô ta tự xưng là yêu ta, suốt ngày dính chặt không tha, khiến ta phiền muộn không thôi. Thực không dám giấu diếm, tôi cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nhưng cô ta đạo hạnh thâm sâu, tôi đành bó tay với cô ta.”
Xuất Trần Tử đưa tay nâng cằm, rất ý nhị mà quét mắt nhìn Vô Tâm: “Yêu cậu á?”
Vô Tâm gật đầu: “Đúng vậy, nhưng tôi có vợ rồi.”
Xuất Trần Tử xòe năm ngón tay cột tóc: “Đạo hạnh thâm sâu?”
Vô Tâm tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, thi thể đã chôn dưới đất cũng có thể bị cô ta triệu hồi ra hại người.”
Xuất Trần Tử buông tay xuống, nhìn hắn qua ngôi rẽ của mớ tóc dài. Mà Vô Tâm không đợi y hỏi lại, trực tiếp làm rõ ý mục đích đến: “Đạo trưởng, xin ông nói cho tôi biết lai lịch của cô ta, nếu không trong lòng tôi rối rắm, muốn đối phó với cô ta cũng không biết xuống tay từ đâu.”
Xuất Trần Tử chắp tay sau mông, lại một cơn gió lướt qua sân, mái tóc dài của y che hết cả mắt: “Ta không biết.”
Vô Tâm thở dài một tiếng: “Được, ông đã không nói, tôi đành dẫn cô ta tới Thanh Vân quan. Từ lâu nghe nói đạo trưởng là vị thần tiên sống, thần tiên sống gặp yêu quái sống, hẳn sẽ có một phen luận bàn, tất nhiên vô cùng đẹp mắt nhỉ.”
Xuất Trần Tử nghe đến đó, bàn tay vén tóc dài chợt khựng lại, biến sắc: “Nói tào lao! Chuyện này mắc mớ gì đến ta? Ta đã nói không biết là không biết!”
Vô Tâm phát hiện cái gã Xuất Trần Tử này không biết nói dối, lời trước không ăn rơ với lời sau mở miệng đầy sơ hở. Hắn vốn cũng không nghĩ Xuất Trần Tử có thể biết chút gì, nhưng Xuất Trần Tử vừa làm rơi ly rượu vừa cáu gắt, khiến hắn không thể không tin đối phương cùng Nhạc Khởi La có chút ngọn nguồn. Chắp tay với Xuất Trần Tử, hắn bày ra điệu bộ điếc không sợ súng, xoay người toan đi. Chưa tới dăm ba bước, quả nhiên Xuất Trần Tử gọi lại.
Xuất Trần Tử dẫn Vô Tâm vào phòng. Thanh Vân quan là một nơi lớn, Xuất Trần Tử lại là vị đạo sĩ tôn quý thường qua lại với quan lớn, cho nên nơi ở của y bên ngoài trông thanh nhã, bên trong lại xa hoa. Ngồi xếp bằng trên một cái giường La Hán lớn làm bằng gỗ lim, y không nhìn Vô Tâm, trực tiếp cúi mắt mở miệng: “Kẻ trong quan tài, có lẽ vẫn còn là một tiểu cô nương đúng không?”
Cách một cái bàn trà nhỏ, Vô Tâm cũng thư thái ngồi dựa lên thành giường: “Đúng vậy, nghe đâu là mười bốn tuổi.”
Xuất Trần Tử tiếp lời, vẻ mặt có phần khó xử: “Cô ta… Cô ta xem như là Thái sư thúc tổ của ta, không cha không mẹ, lớn lên cùng Thái sư tổ của ta*. Sư phụ ta nói Sư tổ nói Thái sư tổ nói Thái sư thúc tổ từ nhỏ đã say mê Thuật quỷ thần, ban đầu chỉ là vẽ bùa niệm chú mà thôi, sau lại đào quật mộ, diễn luyện cùng cả người chết lẫn người sống, gây ra rất nhiều tai họa thê thảm. Thái Sư tổ không nhìn nổi nữa, muốn khuyên giải, nào ngờ chưa đợi mở miệng, cô ta đã tự sát trong đêm.”
* Chỗ này hơi rối, xếp theo thứ tự thế này: Xuất Trần Tử