Vô Tâm đang ở nhà giữa, vừa nghe Nguyệt Nha kêu, cũng nghe được tiếng cười của Nhạc Khởi La. Mắt thấy cánh cửa kiên cố như tường thành, hắn xoay người thẳng hướng cửa lớn, muốn xông vào trong sân. Nhưng cửa lớn cũng đồng dạng đóng chặt, hắn tông người về trước vài cái, xương cốt nửa người bị tông đến đau đớn mà cánh cửa vẫn đóng chặt như cũ, chẳng chút xê xích.Vô Tâm không ngờ Nhạc Khởi La quả thực có vài phần yêu thuật bất phàm, bình tĩnh nghĩ ngợi một chốc, hắn bèn quơ lấy cây dao thái trên bếp gần đó, rạch lên lòng bàn tay trái. Rạch một dao không thấy máu, rạch thêm cái nữa mới thấy máu ẩn ẩn rỉ ra. Vô Tâm đúng là có biện pháp phá vỡ yêu thuật, chỉ là quá mức đau đớn, khó mà chịu được. Ngang dọc tứ tung rạch cho lòng bàn tay trái nát bươm, hắn cuối cùng nâng dao cắt lên gáy, tức thì ném dao đánh bộp lên ván cửa một dấu tay máu. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, cửa phòng mở văng, hắn vọt vào trong sân xoay người nhìn, bắt gặp Nhạc Khởi La mở cửa sổ phòng đông, toan đi vào trong.
Xông tới trước, hắn đồng thời nâng tay phải ấn lên vết thương trên gáy, nhịn đau nặn ra chút máu tươi. Hai tay máu chảy dầm dề chà xát, hắn liền xuất thủ ngay giữa mặt Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La tức thì nghiêng người trốn, song gò má bị vẩy dính vài giọt máu. Rú lên một tiếng như bị hỏa thiêu, cô ta vừa nâng tay lau mặt, vừa lui về sau thật xa. Mà Vô Tâm nhân cơ hội quay sang cửa sổ, lớn tiếng hỏi: “Nguyệt Nha, em sao rồi?”
Nguyệt Nha còn đang dùng lá bùa vàng dán chặt lên cánh tay. Miếng thịt dán chặt trên tay chầm chậm nới lỏng, không còn siết đau xương cốt cô nữa. Mắt thấy Vô Tâm đứng ngoài cửa sổ, cô ngồi xổm xuống che ngực, cao giọng đáp: “Tôi có bùa vàng, tôi không sao!”
Vô Tâm nghe giọng cô rành mạch, bèn yên tâm quay sang Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La còn mặc quần áo của Nguyệt Nha, cổ áo tay áo rộng thùng thình. Rũ tay xuống ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vô Tâm, vết máu trên gương mặt nhỏ nhắn của cô ta trông phá lệ rõ ràng, phần da thịt quanh vết máu co giật, cả gương mặt tựa như mất khống chế mà vặn vẹo không thôi. Giơ tay chỉ vào Vô tâm, giọng nói thô khàn hẳn lên: “Ngươi rốt cuộc là cái gì?”
Vô Tâm trầm mặt nở nụ cười, nâng tay bụm vết thương trên gáy, lại nặn mạnh ra một nắm máu: “Ngươi xem như ta là thần đi!”
Nói đoạn, hắn tung người nhào tới, vươn hai bàn tay máu toan bắt Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La sống trăm năm ở nơi chí âm, bản thân chính là vật tà, sau khi dính phải máu của Vô Tâm cả người lẫn tinh thần điên loạn như thể trúng độc vậy. Mắt thấy Vô Tâm tới gần, cô ta vung ống tay áo bay vυ't ra sau, xoay người toan bỏ chạy. Vô Tâm đấu với ma quỷ đã có kinh nghiệm, biết máu của mình rất có khả năng trấn quỷ, hơn nữa lại không dễ lấy ra, cho nên mở cửa sân đuổi theo.
Vô Tâm vừa đi, Nguyệt Nha sau đó cũng đã tự do, miếng thịt trên cánh tay co lại nhỏ dần, cuối cùng thành một khối da nát nhăn nhúm rơi trên đất. Nguyệt Nha nắm chặt lá bùa ngồi xổm nhìn kỹ, không nhận ra nó rốt cuộc là khối gì, chỉ thấy trong lớp da khắc mấy sợi gân mạch đã ỉu xìu, hẵng còn cố gắng ngọ nguậy như rắn. Nguyệt Nha càng nhìn càng thấy ghê tởm. Đứng dậy chạy đến cạnh giường đem lá bùa nhét vào túi tiền rồi đeo lên cổ, cô luống cuống tay chân mặc quần áo, chân trần đạp giày đi mở cửa. Bấy giờ cửa phòng kéo một cái là mở, từ dưới bếp lò tìm ra hai cây gỗ chưa cháy hết, cô muốn đem miếng thịt nát kia ra ngoài thiêu hủy.
Nhăn mũi nhíu mày kẹp khối thịt nát kia lên, Nguyệt Nha lấy can đảm chạy ra sân. Nhà cửa hẻo lánh, bên trái là ruộng, bên phải đi ra không xa là cái giếng bên gốc cây già, đi qua giếng mới có nhà ở, cho nên cô nửa đêm đốt lửa cũng không khiến người chú ý. Một đống lửa nhỏ cháy mạnh lên, cô một tay nắm kìm gắp than, một tay siết túi tiền nhỏ trước ngực, trong lòng vừa sợ vừa hận. Mắt thấy khối da thịt ở trong lửa bắt đầu không thành thật động đậy, cô cắn răng duỗi kìm gắp than đè nó xuống. Làn khói đặc tanh hôi bốc lên, cô dùng túi tiền nhỏ bịt mũi, cõi lòng cô nổi lên tràn đầy sát khí y hệt như khi còn bé cùng cậu cô vào núi săn cáo vậy. Mặc kệ Nhạc Khởi La là yêu hay ma, nếu giờ phút này dám xuất hiện nữa, cô sẽ liều mạng cho cô ả một cái kìm gắp than vào mặt!
Miếng thịt nát ở trong lửa cháy xèo xèo, Nguyệt Nha lại bỏ thêm mấy cây củi vào cho lửa cháy mạnh hơn. Mắt thấy miếng thịt sắp cháy thành tro, cửa sân bỗng vang lên, một cái bóng đen bay vèo vào!
Nguyệt Nha đang ở trong đầu đại sát hồ ly tinh, bất thình lình bị giật mình, đập mạnh cây kìm gắp than xuống đất: “Ai?”
Bóng đen to lớn đột nhiên thắng tại cửa sân, một chân trước một chân sau, một tay cầm đao một tay cầm súng. Quan sát Nguyệt Nha từ trên xuống dưới, gã bỗng lên tiếng: “Ui? Chẳng phải tiên cô đây sao?”
Nguyệt Nha chớp chớp mắt, cũng rất bất ngờ: “Ơ, Cố đại nhân?”
Cố đại nhân khụt khịt mũi, hỏi: “Sao cả sân thối như ai đánh rắm thế này? Sư phụ đâu?”
Nguyệt Nha trải qua một hồi kinh hồn, hiện tại nhìn Cố đại nhân cũng thuận mắt hơn: “Đi bắt yêu tinh rồi!”
Trong lòng Cố đại nhân đã có dự tính, đi thẳng vào trong nhà giữa. Nguyệt Nha vội quay đầu nhìn gã : “Cố đại nhân, anh tới có việc à?”
Cố đại nhân không thèm quay đầu lại: “Mẹ nó chứ thua trận rồi, có người đuổi theo tôi, tôi đến nhà cô trốn một chút.”
Trương đoàn trưởng là cấp dưới của Cố đại nhân, cùng với kẻ thù của gã là Đinh lữ trưởng, hai phe liên thủ xuất binh, đánh cho Cố đại nhân thua liểng xiểng. Cố đại nhân đơn thương độc mã chạy khỏi chiến trường Huyện Văn, lạng quạng chạy bừa đến trấn Mõm Lợn, vừa tới trấn liền thấy có nhà. Gã vừa mệt vừa đói, định bụng phá cửa hành hung cướp chút đồ ăn, chẳng ngờ cửa sân mở toang hoác, gã cứ thế ngang nhiên vọt vào, nghênh diện ấy mà gặp được Nguyệt Nha.
Vào nhà giữa nhìn thấy bếp lò, gã mở nắp nồi thấy vài cái bánh bao chay, bấy giờ tóm một cái nhét vào miệng. Mà Nguyệt Nha dập tắt lửa trong sân, trở vào nhà thắp đèn, mắt thấy Cố đại nhân nghẹn thở không nổi, cô định rót cho gã chén nước uống. Nào ngờ một chén nước bưng đến trước mặt Cố đại nhân, Cố đại nhân lại nhìn chằm chằm vào ngực cô. Nguyệt Nha cúi đầu nhìn, vội buông bát khép lại vạt áo, cúc áo chưa cài hết, phía trước lộ ra một mảng ngực lớn.
Cố đại nhân duỗi cổ, một miếng bánh bao trong cổ họng rốt cục nuốt xuống đánh “ực”, nghĩ bụng: “Hai cái bánh bao bự thiệt!”
Nguyệt Nha giờ chẳng lòng dạ đâu so đo với gã, xoay người cài cúc áo, cô cất bước vào sân muốn đợi Vô Tâm trở về; mà Cố đại nhân mải nghĩ đến “bánh bao lớn” của cô, không tự chủ cũng đi theo ra ngoài.
Cùng lúc đó, Vô Tâm đã đuổi theo Nhạc Khởi La đến nơi hoang dã.
Nhạc Khởi La thân hình lơ lửng, luôn ở đằng trước không xa không gần. Vô Tâm biết thân thể cô ta là phàm thai, lại có pháp lực yêu thuật, dĩ nhiên không thể phi thiên độn thổ, nay lại bị máu của mình đả thương, đoán cũng chỉ có thể chạy trốn tới trình độ này. Nhấc một hơi gia tăng tốc độ, hắn đối với Nhạc Khởi La đã không ý kiến cũng không có hứng thú, chỉ là cảm thấy ả đáng ghét khó chơi, tuy chưa thăm dò lai lịch ả, nhưng hắn rất muốn bắt lấy ả đánh cho một trận, đánh không chết cũng cho toi nửa cái mạng.
Khoảng cách giữa hai người rõ ràng rút ngắn, thân hình Nhạc Khởi La vẫn là một cô bé choai choai, chân sao có thể dài hơn chân Vô Tâm? Mắt thấy không còn lối thoát, Vô Tâm đang muốn tóm tóc cô ta, không ngờ cô ta bất ngờ xoay tay lại vung một cái, Vô Tâm không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trên mặt lạnh lẽo dính dấp thứ gì đó tanh hôi. Dừng cước giơ tay mò, chạm phải một mảnh xù xì nho nhỏ, từa tựa như một miếng da thịt bị xé ra vậy. Mà Nhạc Khởi La thở hổn hển đối mặt hắn, thấy chính mình ném ra một đống máu thịt ngay giữa mục tiêu, hơn nữa đã lan tràn ra, chẳng những bao lấy mặt Vô Tâm, mà còn sắp siết cổ hắn, cô ta dương dương đắc ý vỗ tay: “Đại ca, anh đeo mặt nạ của ta, trông không được dễ nhìn lắm nha!”
Máu tươi trong tay Vô Tâm đã khô, muốn cắn lưỡi mà mặt lại bị mớ thịt siết, khớp hàm không thể động. Nâng tay lên vết thương trên gáy, hắn còn muốn nén đau nặn máu ra, nhưng mà lớp thịt đã ngưng kết thành da, miệng vết thương sắp bị che phủ. Vô Tâm biết rõ nếu mình không hành động ngay, sẽ bị miếng thịt này nuốt hết cả người, đến lúc đó hoàn toàn không còn sức đánh trả, mặc Nhạc Khởi La lộng hành. Hai tay bắt lấy mép miếng thịt, hắn muốn xé ra, nhưng mà lớp thịt dường như đã hòa làm một với da của hắn, xé một cái, miệng vết thương trên gáy bấy giờ bị xé ra theo. Máu bắn ra li ti, lớp thịt giống như bị giội nước sôi, ngay lập tức bắt đầu co rút.
Nhạc Khởi La nhìn phản ứng của mớ thịt, không khỏi cũng nâng tay xoa gò má. Máu của Vô Tâm ấy thế mà kỳ lạ đến khó nói, mặt cô ta đã bị máu đυ.c cho lổ chổ. Mắt thấy miệng vết thương trên gáy Vô Tâm càng bị xé rộng ra, làn da tái nhợt bị nứt ra, lộ ra tầng tầng cơ thịt bên trong, máu tươi lại ngày càng ít. Trong lòng cô ta có 1 kế hoạch, tay phải làm như vô tình buông xuống, một cây đoản kiếm sắc bén trong chớp nhoáng trượt ra từ trong tay áo; tay trái giơ lên, cô ta giả vờ tung chiêu về phía Vô Tâm: “Đại ca, hãy đỡ!”
Vô Tâm mắt không thể thấy, cảm giác ngờ ngợ cô ta ném vật gì tới, sợ lại là thứ thịt kéo không ra này, vội vung tay đỡ. Mà Nhạc Khởi La nhân cơ hội này, cười nham hiểm le lưỡi liếʍ cây đoản kiếm, tức thì tung người cắt một nhát ngang đầu Vô Tâm. Chỉ nghe một tiếng rống thê lương, Nhạc Khởi La lướt ra sau, tuy rằng trên mu bàn tay bị máu tươi óc của Vô Tâm bắn tung tóe, nhưng tóm lại xem như thắng —— nửa cái đầu của Vô Tâm đã bị cô ta chém rớt xuống!
Mỉm cười nhìn đằng trước, cô ta nhẫn nhịn cơn đau đớn đến tận xương tủy trên tay, yên lặng quan sát phản ứng của Vô Tâm. Cô ta nhận định Vô Tâm không phải cái xác không hồn, nếu không có hồn phách chống đỡ, thân thể đã sớm hư thối. Nếu đã không phải là cái xác không hồn, thì ắt phải có hồn có phách. Cô ả muốn thu hồn phách của hắn —— thu được rồi, thì hắn chính là của cô!
Về phần tổn thương trên thể xác, thật sự không tính là gì. Chỉ cần Vô Tâm chịu ngoan ngoãn nghe lời, cô ta sẽ giúp hắn chữa trị thân thể, cho dù chữa không được, thì tìm một cái xác đẹp hơn cũng không phải việc khó.
Nhưng mà Vô Tâm sau khi chịu nỗi đau thê thảm lúc đầu, lại đứng bất động tại chỗ.
Nhạc Khởi La chém đầu hắn rất chi là trơn tru, từ giữa sống mũi trở lên trên, là một mặt phẳng thẳng thớm gọn gàng. Trên mặt hắn chỉ còn lại mũi và miệng, còn mớ thịt dơ bẩn cứ bám dính trước đó đã bị óc của hắn hóa thành tro.
Thoắt cái quay sang cười với Nhạc Khởi La, Vô Tâm chuẩn xác không sai đá văng nửa bộ não chặn đường đằng trước, từng bước từng bước đi tới: “Thế nào? Ngươi cho là ngươi đã đại công cáo thành?”
Nhạc Khởi La lui về sau một bước, dùng giọng nói trong veo: “Ta muốn hồn phách của ngươi!”
Vô Tâm tiếp tục tiến về trước: “Chẳng trách ngươi có thể nhớ rõ chuyện kiếp trước, thì ra ngươi biết khống chế hồn phách. Ngươi thích làm gì thì làm, vốn không liên quan đến ta, nhưng để hồn phách vụn vặt bám lên thịt thối, sai nó bò loạn khắp nơi, nhất là bò đến nhà ta dọa người, là không được rồi. Làm chuyện sai, không chịu phạt, còn chém đứt nửa đầu cái đầu của ta…”
Vô Tâm hạ giọng, nửa gương mặt bên dưới dầm dề máu tươi và óc, bỗng co giật một cái: “Tiểu Muội à, em thực quá đáng nha!”
Nhạc Khởi La thủy chung không bắt được hồn phách Vô Tâm, vì thế âm thầm thu thế chuẩn bị chạy trốn. Nũng nịu uốn éo vai, cô ta cố ý nói: “Em không biết, em muốn hồn phách của anh! Em…”
Lời còn chưa dứt, cô ta đã bị Vô Tâm bổ nhào ra đất. Một giọt máu tươi nhỏ vào mắt cô ta, khiến cô ta phát ra tiếng thét chói tai như con nít. Nhắm chặt hai mắt, duỗi hai tay ra, cô ta nằm trên thảm cỏ nhanh chóng vẽ phù chú, cuối cùng hai tay vỗ mạnh lên đất, hét lên một tiếng lớn : “Sống dậy!”
Vùng hoang vu dã ngoại, trong đất không khỏi có hài cốt mai táng. Mặt đất gần đó dần dần trồi lên, một cánh tay xương trắng bỗng từ dưới đất chui lên, sau đó một cái đầu lâu cũng chầm chậm bò ra. Bộ xương khô kia đại khái chết không tử tế, hồn phách triền miên nhân gian, còn chưa tan hết, nay bị Nhạc Khởi La thao túng, thành con rối của ả. Mắt thấy bộ xương từ phía sau tóm lấy thân thể Vô Tâm, Nhạc Khởi La đồng thời ra sức, ù té chạy trốn. Mà Vô Tâm đau đến điên cuồng, đứng dậy liều mạng giãy dụa, đánh cho bộ xương vỡ nát. Nhưng trong vài giây ngắn ngủi đó, Nhạc Khởi La đã ẩn trong bóng đêm, không còn bóng dáng.