Vua Diễn Xuất Trong Giới Giải Trí

Chương 43: Nhà mới và đề cử

Một tuần sau khi《Quốc nghiệp》được khởi chiếu, bộ phim đã san bằng kỷ lục phòng vé với bảy trăm triệu, đủ các loại truyền thông mạng thi nhau đưa tin về sự bá đạo của bộ phim này, ngay cả các diễn viên quần chúng cũng nhận được không ít phỏng vấn, có thể thấy rằng, tác phẩm này mang đến rất nhiều ảnh hưởng.

Là một điểm sáng trong bộ phim, Công Tây Kiều luôn bị đám phóng viên đuổi theo chặn đường. Ngay cả khi anh ở biệt thự với cha mẹ cũng bị người ta chụp ảnh, cuối cùng, vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của ba mẹ, anh quyết định tạm thời chuyển ra ngoài ở một thời gian.

Sau khi sự nghiệp của Công Tây Hùng phất lên, ông không còn hứng thú với những thứ như đồ cổ và tranh chữ nữa, mỗi khi rảnh rỗi ông thường mua vàng và bất động sản, cho nên khi Công Tây Kiều muốn chuyển ra ngoài, nhà cửa đều đã có sẵn hết.

Chọn đến chọn lui, bọn họ quyết định chọn một tiểu khu cao cấp có chế an ninh nghiêm ngặt, tiểu khu này là tiểu khu quý tộc nổi danh ở Đế Đô, người sống trong đó đều là những người giàu sang phú quý, cho dù bọn họ có gặp được Công Tây Kiều, họ cũng sẽ không làm những hành động nhiệt tình quá trớn.

Tuy rằng lưu luyến con mình, nhưng Công Tây Hùng hồi hơn mười tuổi đã phải ra ngoài bươn chải, cảm thấy nuôi con thì cần phải cho con cơ hội tự lập, cho nên ông nhanh chóng chuyển căn nhà này sang cho Công Tây Kiều đứng tên, sau đó tìm một ngày tốt để Công Tây Kiều chuyển vào.

Ngày chuyển nhà, mọi người tụ tập ở nhà mới của Công Tây Kiều để ăn cơm, vô cùng náo nhiệt, chờ sau khi bạn bè thân thiết đã rời đi, Công Tây Kiều ngắm nhìn căn nhà mới được trang trí ấm áp, trong lòng có chút cảm động.

Mấy năm trước lúc mua căn nhà này, ba mẹ nói đây sẽ là nhà tân hôn của anh, cho nên lúc trang trí đã tiêu phí rất nhiều tinh lực và của cải, kết quả, bây giờ anh vẫn chưa tìm được bạn gái, còn nhà thì đã được vào ở.

Nằm trong ổ chăn ấm áp mềm mại, tai nghe tiếng kêu của côn trùng ngoài cửa sổ, anh yên bình chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, anh bị tiếng đóng cửa của dì La đánh thức, vệ sinh cá nhân xong, anh xuống lầu, thấy trên bàn đã được dọn sẵn bữa sáng mà anh thích, anh cười cười, nói lời cám ơn với dì La ngồi phía bên kia: “Dì La vất vả rồi.”

Vốn trong nhà đã sắp xếp cho anh một người giúp việc mới, thế nhưng hiện giờ thân phận cùa anh là nghệ sĩ, không nên để người bình thường bước vào không gian riêng tư của anh, dì La thì khác, dì La làm việc cho nhà Công Tây cũng đã được bảy tám năm, gần như là nhìn Công Tây Kiều lớn lên, cũng được coi là một nửa người nhà, cho nên bà cũng theo Công Tây Kiều chuyển đến đây.

Cứ như vậy, tất cả mọi người đều yên tâm, mẹ Kiều cũng không cần phải lo lắng cuộc sống của Công Tây Kiều không thuận tiện nữa, Công Tây Kiều cũng không cần lo lắng sẽ có người xa lạ đến làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.

Ăn sáng xong, Trần Khoa cũng đến, đi cùng anh ta là Hà Bằng và Tiểu Dao đang theo phía sau, hai tay bê theo những thùng giấy thật to.

“Mọi người đang cầm gì vậy?” Công Tây Kiều bước đến đỡ lấy thùng trên tay Tiểu Dao, có vẻ khá nặng.

“Đây là quà mà mấy tháng gần đây fan đem đến công ty tặng, dạo này cậu bận đi đóng phim truyền hình, anh cũng không thể đem đến đây,” Trần Khoa đặt thùng mình bê lên bàn, thở gấp nói, “Toàn bộ đống quà này đã được kiểm tra qua, không có đồ vật nguy hiểm, cậu có thời gian thì mở ra xem thử, thích thì để lại, không thích thì anh sẽ cho người xử lý.”

Công Tây Kiều ngồi xổm xuống, thò tay vào thùng lấy ra một hộp mà được đóng gói tinh xảo, sau khi mở ra, thấy bên trong là một móc khóa xinh đẹp, trên móc khóa có hình chibi rất giống anh.

Công Tây Kiều cười cười, cùng Trần Khoa ôm mấy cái thùng vào một phòng trống, sau đó nói, “Em sẽ mở dần, cảm giác có chút thú vị.”

Trần Khoa thở dài: “Cậu vui là được, nhưng sau này sẽ có nhiều fan tặng quà cho cậu hơn nữa đấy.” Nói đến đây, anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, “Chỉ cần cậu duy trì trạng thái như bây giờ, chưa đến hai năm quà của fan cậu sẽ ngập căn phòng này.”

“Tấm lòng của fan, em muốn được tận mắt nhìn, nếu quà có ý nghĩa thiết thực, em còn có thể đem đi quyên góp từ thiện, tốt hơn nhiều so với việc để ở phòng tạp vật ở công ty rồi tích bụi, sau đó lại trở thành rác.” Tuy Công Tây Kiều là kiểu người có thù tất báo, những cũng là người không thích tùy tiện tiêu phí lòng tốt của người khác, những món quà của fan tặng này là bao gồm một phần tình cảm của họ, nếu tùy tiện xử lý những thứ này thì khác gì chà đạp lên tấm lòng của người khác.

Tiểu Dao nhìn Công Tây Kiểu nghiêm túc mở quà, trong lòng cực kỳ cảm động, cô thật may mắn khi được đi theo một nghệ sĩ như vậy, không phải là ngoài mặt thì cười nói khách sáo với fan, sau lưng thì lại xem fan là đồ ngốc.

Trần Khoa nhìn đồng hồ, cười nói: “Cũng còn sớm, bọn tôi giúp cậu mở quà một lát.” Là người đại diện, anh ta nên khuyên Công Tây Kiều không nên ngây thơ như vậy, sau này anh trở thành siêu sao, sẽ không thể mở quà nổi nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của đối phương, anh ta cũng không nó ra mấy lời gây mất hứng, mà là cùng Công Tây Kiều mở quà, hơn nữa còn phân loại ra.

Bút máy, sổ ghi chép, mấy đồ văn phòng phẩm linh tinhđược bỏ vào một thùng lớn, mấy con thú nhồi bông thì được đặt cùng nhau, còn một số đồ không thích hợp để đi quyên góp thì để thành một đống, bốn người cùng nhau mở, tốn hết một tiếng, cuối cùng cũng mở quà xong.

“Xem ra fan của em đều theo trường phái thực dụng,” Công Tây Kiều đứng dậy đi rửa tay rồi đi ra, “Chúng ta đi thôi.”

Hai tiếng sau, anh phải đến kênh 8 của đài truyền hình quốc gia để quay một chương trình trò chuyện, tuy kênh 8 của truyền hình quốc gia không phải là một kênh có địa vị cao, nhưng Trần Khoa vẫn rất coi trọng cơ hội này, còn cố ý tìm thêm nhiều video của những chương trình liên quan cho Công Tây Kiều xem.

Bởi vì biểu hiện xuất sắc của Công Tây Kiều trong 《Quốc nghiệp》, bây giờ anh đã trở thành một nghệ sĩ thần tượng phái thực lực thế hệ mới, không còn ai lấy ngoại hình và kỹ năng của anh ra so sánh nữa, thậm chí ngay cả đài truyền hình quốc gia đưa tin về anh với thái độ ca ngợi.

Lần này anh tham gia chương trình trò chuyện của kênh 8 cũng là vì lý do này. Tùy tiện chọn bừa một diễn viên trong《quốc nghiệp》 cũng đều có thể gọi là diễn viên phái thực lực, Công Tây Kiều là người mới, có thể để lại dấu ấn trong số các diễn viên phái thực lực này, nhận được sự thừa nhận của đông đảo người xem, diễn xuất của anh đã lọt vào mắt xanh của các nhà đầu tư và các đạo diễn, trở thành một miếng bánh thơm ngon.

Để tránh cho đài truyền hình quốc gia nghĩ anh thể hiện mình là ngôi sao lớn, Trần Khoa không sắp xếp đoàn đội trang điểm riêng của Công Tây Kiều đi theo, ngược lại, đội trang điểm của đài truyền hình quốc gia sẽ đến trang điểm cho anh.

Bởi vì Công Tây Kiều đến đài truyền hình quốc gia sớm hơn tận nửa tiếng, thái độ tôn trọng này khiến cho tổ đạo diễn của chương trình vô cùng vừa lòng, cho nên ngay trước khi mở đầu chương trình, họ còn cố ý tiết lộ cho anh khá nhiều chi tiết của buổi phỏng vấn.

Không ai có thể không thích một người trẻ tuổi lễ phép được, cũng không ai có thể ghét người tôn trọng mình được, nhất là với địa vị cách biệt của đài truyền hình quốc gia trong giới truyền thông, họ lại phá lệ với một nghệ sĩ thế hệ mới, không hề soi xét.

《 Trò chuyện cuộc sống》là một chương trình trò chuyện có số lượng người xem khá ổn, chương trình này không chỉ được phát sóng trên kênh 8 mà còn được phát lại trên kênh 36. MC của chương trình này là MC rất có tiếng trong nước, Lý Minh, Lý Minh đã làm MC cho vài chương trình ở đài quốc gia, thậm chí còn từng làm MC cho vài đêm tiệc liên hoan Tết âm lịch, có thể thấy rằng, địa vị trong giới của MC của anh ta cũng rất cao, những MC giải trí tống nghệ bình thường hoàn toàn không thể so được.

Khi Công Tây Kiều gặp Lý Minh trong phòng thu, đối phương đang xem kịch bản, thoạt nhìn thật sự là một người đàn ông chín chắn thận trọng.

“Mời ngồi,” nhìn thấy Công Tây Kiều, Lý Minh buông kịch bản, lộ ra nụ cười ôn hòa, “Xin chào Kiều thiếu.”

“Anh Lý khách sáo rồi, gọi em tiểu Kiểu là được,” Công Tây Kiều bắt tay Lý Minh xong, anh ngồi xuống chiếc ghế gỗ được khắc hoa bên cạnh.

Phòng thu này mang phong cách giả cổ, tất cả vật bài trí đều mang một phong cách, hương bị cổ xưa, giữa chỗ ngồi của MC và khách mời là một cái bàn tròn khắc hoa, trên bàn được bày một chậu hoa thủy tiên, tách trà được làm bằng sứ xanh trắng tinh xảo.

Chưa bắt đầu ghi hình, Lý Minh và Công Tây Kiều nói chuyện với nhau vài đề tài, cố gắng đánh tan cảm giác ngại ngùng giữa hai người.

Nói chuyện với Lý Minh trong chốc lát, Công Tây Kiều phát hiện đối phương là một người uyên bác, kiến thức ở nhiều phương diện anh ấy đều có thể hạ bút thành văn, chẳng trách anh ta đã sắp bước qua tuổi bốn mươi lăm mà đài quốc gia vẫn còn rất coi trọng anh ta.

Mà cách nhìn của Lý Minh đối với Công Tây Kiều cũng khác xưa, bởi vì lý do công việc, anh ta cũng từng tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ, rất nhiều nghệ sĩ ngoài mặt thì hào hoa phong nhã, nhưng bên trong thì chẳng có bao nhiêu kiến thức. Nhiều lúc, vì để tránh làm cho đối phương xấu hổ, anh ta phải cố hết sức để tránh rất nhiều nội dung. Còn Công Tây Kiều thì khác, anh là nghệ sĩ trẻ như thế, vậy mà lại có thể hiểu được anh ta nói kha khá, cho dù anh ta nói gì, đối phương cũng đều có thể nghe hiểu được, hơn nữa còn có thể đối đáp với nhau. Thế nhưng đối phương lại không có ý khoe khoang cho nên nội dụng cuộc nói chuyện cũng rất khiêm tốn. Loại thái độ này khiến cho Lý Minh nhìn Công Tây Kiều với ánh mắt xem trọng, người trẻ này có nội hàm, không khoe khoang, thật đáng quý.

Tiếc là ghi hình sắp bắt đầu, anh ta không thể tiếp tục nói chuyện với đối phương được nữa, không thì anh ta cũng không muốn tiếc nuối mà dừng lại cuộc nói chuyện tại đây.

Ghi hình chính thức bắt đầu, Lý Minh vẫn như mọi lần, chào hỏi với người xem sau đó giới thiệu khách mời, cuối cùng mới từ từ dẫn dắt vào đề tài.

“Lúc《Quốc nghiệp》chưa được chiếu, rất nhiều người nghi ngờ về diễn xuất của cậu, thậm chí còn có một số bàn tán quá khích nữa, lúc ấy đối với những lời bàn tán ấy, cậu có cảm nghĩ gì?”

Công Tây Kiều lộ ra nụ cười thoải mái: “Em cảm thấy đây cũng là chuyện bình thường, nếu em là một người xem bình thường, khi thấy có một diễn viên vô danh diễn vai thần tượng của em, em cũng sẽ nghi ngờ rằng liệu người này có phá hỏng hình tượng thần tượng của em hay không. Mọi người không phải là ghét em, mà là sùng bái thượng sỹ Trịnh, cho nên em có thể hiểu được tâm trạng của mọi người.”

“Cậu có thể nghĩ như vậy là do cậu có tự tin có thể diễn vai diễn này một cách hoàn hảo đúng không?” Lý Minh nhìn Công Tây Kiều, trong lòng thầm vỗ tay cho anh, “Lúc ấy cậu có áp lực không?”

“Áp lực thì chắc chắn là có, em rất sợ mình không thể diễn tả được phong thái của thượng sỹ Trịnh, sợ mình sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của ông ấy,” Công Tây Kiều ngượng ngùng nói, “Sau khi biết được em có thể được diễn vai này, em vui đến mức mấy đêm không ngủ được, sau đó em nhờ người đại diện và trợ lý tìm rất nhiều tư liệu về thượng sỹ Trịnh, còn hỏi thăm lão Tiền về cuộc đời của thượng sỹ Trịnh, nhưng cho dù thế, em vẫn cảm thấy diễn xuất của mình chỉ mới lột tả được ba phần của thượng sỹ Trịnh thôi.”

Lông mày của Trần Khoa đang ngồi dưới giật giật, sau khi Công Tây Kiều giành được vai diễn của thượng sỹ Trịnh có vui đến mức không ngủ được sao? Anh ta làm người đại diện sao không biết một chút gì vậy?

“Cậu rất khiêm tốn, tất cả mọi người ai cũng nói cậu là diễn viên diễn hình tượng của thượng sỹ Trịnh xuất sắc nhất, ngay cả lão Tiền cũng khen cậu không dứt lời, tôi tin là con mắt của quần chúng là công chính nhất, bọn họ sẵn lòng khen cậu, vậy là chứng minh được cậu đã thành công rồi.” Lý Minh nói một vài vấn đề xung quanh 《Quốc nghiệp》xong, sau đó lại tiếp tục nói đến cuộc đời của Công Tây Kiều, nếu không thì làm sao đúng với chủ đề 《Trò chuyện cuộc sống》được?

Lúc Lý Minh đang cảm khái về việc điều kiện nhà anh khi còn bé gian khổ, Công Tây Kiều quả quyết lắc đầu: “Tuy lúc ấy điều kiện trong nhà bình thường, nhưng em chẳng có một ngày nào khổ cực cả. Ba mẹ em lại đại diện cho lứa tuổi chiều chuộng trẻ con, sợ em khổ, sợ em mệt nên em hoàn toàn không cảm nhận được nghèo khổ là cảm giác gì.”

Lý Minh vốn định dùng đề tài này để gây xúc động, bây giờ ông có chút không biết nói gì, từ nhỏ đến lớn luôn sống trong sự yêu thương, vậy thì bảo ông gây xúc động kiểu gì đây?

“Đối với tình yêu thương có phần nghiêm trọng của cha mẹ như vậy, trong lòng cậu có tràn đầy sự cảm kích không?”

“Đối với em, sự yêu thương này không phải gọi là nghiêm trọng, mà là một loại hưởng thụ,” Công Tây Kiều hơi cúi đầu, nghĩ nghĩ, còn gật đầu khẳng định, “Em không hẳn là cảm kích cha mẹ, tình cảm ấy gọi là yêu thì đúng hơn, người em cần cảm kích phải là ông trời kìa, cảm ơn ông ấy đã cho em có được cha mẹ tốt như vậy.”

Xác định mình gây xúc động không nổi nữa, Lý Minh thay đổi cách dẫn, thuận theo Công Tây Kiều mà nói tiếp, “Nhà cậu cũng khá là hạnh phúc nhỉ, đái khái tôi có thể hiểu được vì sao cậu lại vĩ đại như vậy rồi, bởi vì hạnh phúc chính là động lực của cậu.”

Công Tây Kiều cười ngượng ngùng.

Các chương trình ở đài quốc gia từ trước đến nay luôn hướng về sự cao cấp, cho nên nội dung cuộc nói chuyện cũng rất đứng đắn, sau khi chương trình trò truyện kết thúc, Lý Minh chủ động vươn tay ra với Công Tây Kiều, “Được nói chuyện với cậu thật vui vẻ, hy vọng sau này có thể tiếp tục được hợp tác với cậu.”

“Cám ơn ạ, em cũng mong có cơ hội như vậy,” Công Tây Kiều đứng dậy nắm lấy tay ông, hơi cúi đầu với Lý Minh thể hiện sự tôn trọng.

Lý Minh đưa tay vỗ vỗ lưng Công Tây Kiều, sau đó chụp ảnh chung rồi mới tạm biệt nhau.

“Xem ra Lý Minh rất hài lòng về cậu,” chờ đến lúc ngồi vào xe, Trần Khoa mới cười nói, “Nghe nói từ trước đến nay Lý Minh luôn chú ý việc công tư phân minh, rất hiếm khi chụp ảnh chung với ai, lần này ông ấy chủ động đề nghị chụp ảnh với cậu, xem ra ông ấy có ấn tượng tốt về cậu đó.”

Dựa vào hàng ghế sau của xe lười biếng uống đồ uống, Công Tây Kiều chỉ trả lời “Vâng” một tiếng.

“Đừng xem thường chuyện này, nếu có ông ấy giới thiệu, sau này cơ hội hợp tác với đài quốc gia của cậu sẽ nhiều hơn, vị trí của cậu cũng sẽ được nâng cao đó,” Trần Khoa thấy bộ dạng lười biếng của Công Tây Kiều, bất đắc dĩ nói, “Thật sự cậu nên làm cho Kiều fans thấy dáng vẻ nam thần của cậu.”

“Anh Trần, đối với Kiều fans, cho dù nam thần có ngồi xổm dưới đất thì cũng sẽ là nam thân thôi,” Tiểu Dao ngoái đầu lại từ trên ghế phó lái nhìn về phía Công Tây Kiều, hất mặt nói, “Huống chi cách ngồi của Kiều thiếu như vậy rất gợi cảm.”

Trần Khoa: …

“Sau này cô bớt ghé vào trang fanclub chính thức của tiểu Kiều giả làm fan đi!”

Tiểu Dao rụt cổ, ai nói cô giả làm fan, cô rõ ràng là fan chân chính mà, ai quy định trợ lý của minh tinh thì không thể là fan của minh tinh đó chứ.

“Vừa rồi quên nói cho cậu, 《Anh vợ đại nhân》và 《Quốc nghiệp》được xét cho giải Van Hoa, bên tổ chức vừa báo, cậu được đề cử cho giải nam phụ xuất sắc nhất và diễn viên mới xuất sắc nhất,” Trần Khoa thở dài, “Năm nay các tác phẩm được xét cho giải Vạn Hoa đều rất mạnh, ứng cử viên khác cho giải diễn viên mới xuất sắc nhất còn có nữ diễn phiên phiên hai Tạ Dĩnh Dĩnh của bộ《Phong tiêu tiêu》, tuy danh thu phòng vé không tốt lắm nhưng diễn xuất của cô ấy cũng rất đặc sắc, gần đây bộ phim thần tượng do cô ấy đóng nữ chính cũng rất nổi, cho nên giải này khả năng cao là một trong hai người.”

Không giống như giải diễn viên phụ, mất lần này còn lần sau, nếu giải diễn viên mới xuất sắc nhất của giải Vạn Hoa không thuộc về Công Tây Kiều, sau này anh sẽ không còn cơ hội nhận được giải này nữa.

Trần Khoa rất muốn Công Tây Kiều nhận được giải này, bây giờ danh tiếng và nhân khí của Công Tây Kiều đều có, nhưng vẫn chưa có một giải thưởng danh giá nào, giải Vạn Hoa khác với đủ loại giải thưởng không có địa vị khác, Vạn Hoa là giải thưởng cao nhất, có tiếng tăm nhất trong nước, tiêu chí đánh giá vô cùng nghiêm khắc, tránh chho việc bị bôi đen, người chấm giải vô cùng uy tín, và độ bảo mật cũng rất cao.

“Giải diễn viên mới xuất sắc nhất?” Công Tây Kiều sửng sốt một chút, “Em được đề cử nhờ bộ nào thế?”

“《Quốc nghiệp》, Trần Khoa thấy anh cuối cùng cũngnghiêm túc được một chút, vui mừng, còn “《Anh vợ đại nhân》là nam phụ xuất sắc nhất.”

Công Tây Kiều suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đâu nói: “Em biết rồi.”

Anh lấy điện thoại của mình ra xem, có chút nghi ngờ mà nhíu máy, bình thường nếu Tịch Khanh không bận gì sẽ nhắn cho anh hai tin ngắn, nhưng tại sao đột nhiên hai ngày gần đây không có lấy một tin nào.

Nhà họ Tịch, bác sĩ tại gia đang treo chai nước lên cho Tịch Khanh, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn đang cầm tài liệu bằng một tay, “Tịch tổng, bệnh nặng thì tốt nhất không nên làm việc quá nhiều, đừng kéo dài bệnh, nếu không thì sẽ nặng hơn đó.”

“Tôi biết rồi,” Tịch Khanh buông tài liệu, xoa huyệt thái dương rồi gật đầu với bác sĩ.

Làm bác sĩ, ông nên nói những gì cần nói, nhưng ngại địa vị của Tịch Khanh, ông cũng không dám nói nhiều, đành phải dặn dò với người giúp việc ngoài cửa về chế độ ăn uống và chú ý đến việc uống thuốc.

Nói chuyện với người giúp việc xong, ông quay đầu liền thấy Tịch Khanh lại cầm tài liệu lên, khẽ thở dài một tiếng rồi mở miệng nói: “Tịch tiên sinh, tôi ở ngay dưới lầu, có việc gì thì gọi tôi.”

“Ừm.” Tịch Khanh gật đầu một cái nhưng ánh mắt vẫn không rời tài liệu.

Bác sĩ tư nhân chuẩn bị đi ra ngoài, chợt nghe thấy một tiếng nhạc rất dễ nghe vang lên, hình như là một khúc đàn cổ?

Ma xui quỷ khiến thế nào, ông dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Tịch Khanh, chỉ thấy Tịch Khanh mặt vốn không chút thay đổi buông tài liệu xuống, bây giờ vẻ mặt lại nhu hòa đi lôi điện thoại ra.

Lúc hắn bấm nút nghe, có vẻ như là muốn ho khan, hắn vội dùng mu bàn tay che miệng lại.

Bác sĩ gia đình nhịn không được định tiến lên đè tay hắn xuống, cái tay này vẫn còn đang cắm kim truyền thuốc đó, ngài nhấc tay che miệng như vậy không thấy đau sao?

Nhưng sau khi thấy đối phương nói chuyện với ngữ khí ôn hòa, ông đành bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng.

Quấy rầy người khác yêu đương dễ bị sét đánh lắm, ông tuy cao tuổi rồi nhưng vẫn hiểu được đạo lý này nhé.