Chương 35: Tính kế
Thời gian quảng cáo của thời trang Nhã Đức chỉ có hơn năm mươi giây, nhưng khiến người ta bất ngờ chính là, quảng cáo chỉ vừa được chiếu mấy hôm đã khiến rất nhiều người vì mấy chục giây quảng cáo này mà đặc biệt ngồi trước TV canh chừng.
Không ít người tự vả vì sự mê muội của mình, chịu đựng đủ loại phim máu chó tàn phá, chỉ vì muốn nhìn được mấy chục giây quảng cáo nọ, loại tinh thần vui buồn lẫn lộn này, chỉ có tại năm thi đại học mới xuất hiện thôi đó.
Công ty quản lý Công Tây Kiều thừa cơ hội này liền đăng clip quảng cáo chưa được cắt nối biên tập dài tầm năm phút lên mạng.
Sau khi clip được đăng lên liền được các web đăng lại, thậm chí trong vòng 1 tiếng ngắn ngủi, số lượng share bài trên nền tảng Weibo đạt tới gần mười ngàn lượt. Càng làm cho mọi người ngạc nhiên chính là, ngoại trừ phái nữ chia sẻ lưu lại ra thì cũng không ít cánh mày râu trong đó.
Có người nói rằng, soái ca thật sự sẽ khiến phụ nữ say mê, khiến đàn ông kinh diễm; còn mỹ nhân thật sự sẽ khiến đàn ông trầm mê, khiến phụ nữ khuynh đảo, nếu không thì không phải là soái ca, mỹ nhân rồi.
Một bạn mạng gay cho biết, sau khi thấy quảng cáo của Công Tây Kiều thì cái chân thứ ba của hắn liền cứng không mềm xuống được.
Về phần đến tột cùng có bao nhiêu mày râu bị Công Tây Kiều kinh diễm thì không ai biết cả, dù sao trên mạng cũng không ít người ghen tị Công Tây Kiều mà bắt đầu xuất khẩu ác ngôn.
Có dân mạng trêu chọc, Kiều thiếu rõ ràng chính là con cưng của trời, không những dựa vào gia thế cùng năng lực kiếm cơm, mà còn dựa vào khuôn mặt này nữa.
Bình luận ấy được vô số dân mạng đồng ý, vì thế Công Tây Kiều lại có thêm một biệt danh, đó chính là “Con ruột của ông trời”.
Mà dân mạng lại không biết rằng, “con ruột của ông trời” mà bọn họ cực kỳ hâm lúc này đang lăn lộn trong nước.
Công Tây Kiều đang quay cảnh nam chính bị sát thủ đuổi gϊếŧ, rơi vào đường cùng đành nhảy vào trong hồ, nào biết sát thủ bị trượt chân cũng rớt vào theo, đáng tiếc sát thủ không biết bơi, đạp nước nửa ngày thiếu chút nữa là chết đuối luôn rồi.
“Phù,” quý công tử đi ra khỏi hồ nước, cởi ngoại bào đã bẩn xuống, phủi phủi mớ tóc che mất tầm mắt, quay lại nhìn sát thủ vẫn còn đang ra sức trong hồ, bước tới vài bước, do dự một khắc rồi nhặt một khúc gỗ ném vào trong nước, sau đó không quay đầu lại chạy ra khỏi cánh rừng, nhưng do chạy quá nhanh nên còn ngã dập mặt một cái.
Sau khi quay xong cảnh này, Công Tây Kiều cơ hồ biến thành tượng đất, sau khi tắm rửa đổi trang phục diễn khác đi ra liền thấy Từ Siêu cầm di động tiến đến trước mặt mình, vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Đàn em, tối hôm qua cậu thật sự một mình ăn cơm với Tịch tổng hả?”
“Sao vậy?” Công Tây Kiều thấy hắn lộ ra vẻ mặt kính ngưỡng, chớp chớp đôi mắt: “Anh cũng muốn đi hả?”
“Đừng đừng đừng đừng!” Từ Siêu vội vã lắc đầu, “Anh nhìn thấy Tịch tổng chân liền mềm, chỉ cần hắn nhìn anh một cái, anh liền có xúc động muốn quỳ xuống luôn á.”
“Có khoa trương như vậy sao?” Công Tây Kiều bật cười, “Hắn đâu có ăn thịt người.”
“Nếu hắn thật sự ăn thịt người, chắc chắn sẽ có cả khối người nghĩ ra đủ mọi cách đưa đến trước mặt hắn,” Từ Siêu do dự một chút, nhỏ giọng nói, “Dù sao một đại nhân vật như vậy, anh không dám tiếp cận đâu. Mà cậu lại dám dùng tài khoản Weibo của hắn đăng bài, cậu chính là như này!” Hắn hướng Công Tây Kiều giơ ngón cái lên.
“Kỳ thật cũng không khoa trương như vậy đâu, hắn là thân phận gì không quan trọng, dù sao với em mà nói, hắn chỉ là một người bạn bình thường mà thôi,” Công Tây Kiều cười cười uống nước, “Không phải là em lợi hại, mà là do góc nhìn khác nhau.”
“Dám cùng người như vậy làm bạn thì cũng phải can đảm đảm lắm,” Từ Siêu không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt có chút phức tạp, “Không ngờ người như Tịch tổng cũng sẽ kết giao bạn bè.”
Phát hiện vẻ mặt Từ Siêu không thích hợp, Công Tây Kiều nhướn mày lên: “Không phải là anh nghe được tin tức gì đó chứ?”
“Bị cậu nhìn ra rồi,” Từ Siêu cười he he, sau đó nói, “Cậu biết Cố Nam không?”
“Là người 2 lần đạt được danh hiệu ảnh đế và được đề cử tượng vàng Oscar cho nam chính hay nhất đúng không?” Cho dù trước kia Công Tây Kiều không chú ý tới giới giải trí thì cũng biết người này là ai. Cố Nam cơ hồ là hồng thấu trời nam đất bắc, thậm chí còn là một trong số ít nghệ sĩ được đề cử giải Oscar.
“Đúng, chính là hắn,” Từ Siêu khẩn trương nhìn bốn phía, xác định không có ai nghe được lời hắn nói, đè giọng của mình xuống, “Một năm trước anh có tham gia một tiệc rượu, trong bữa tiệc ấy đại nhân vật nhiều như mây, lúc đó anh sợ đến mức không nói được cậu nào. Sau đó bữa tiệc đã xảy ra một chuyện đặc biệt xấu hổ, cậu biết là gì không?”
“Sao?” Công Tây Kiều nâng nâng cằm, ý bảo Từ Siêu nói tiếp.
“Nghe nói lúc ấy Cố Nam muốn lấy lòng Tịch tổng, kết quả bị Tịch tổng không chút khách khí đánh mặt, cụ thể thì anh không rõ lắm, nhưng câu nói khi ấy của Tịch tổng được không ít người nghe thấy.”
“Hắn nói cái gì?” Công Tây Kiều sờ sờ cằm, cảm thấy lấy cá tính của Tịch Khanh, có thể sẽ không cho Cố Nam mặt mũi đâu.
“Hắn nói….” Từ Siêu vội ho một tiếng, học theo giọng trầm thấp của Tịch Khanh, “Một nghệ sĩ nho nhỏ ở đâu ra mặt mũi mà muốn tôi phải cho.”
Khóe miệng Công Tây Kiều co rút, này thật là không khách khí, không biết đối phương đã làm gì phản cảm mà khiến Tịch Khanh lại nói ra lời như thế.
“Lúc ấy anh sợ ngây người, sau đó không quá mấy ngày, Cố Nam liền xuất ngoại đóng phim, bên ngoài nói là muốn tăng cường giao lưu quốc tế, nhưng trên thực tế là cảm thấy bẽ mặt, xấu hổ với mọi người nên đi ra ngoài tránh gió. Nghe nói nếu hắn không xuất ngoại thì vai diễn của Lương Vũ Mạnh trong 《 Quốc Nghiệp 》 chắc chắn là của hắn.”
Từ Siêu không biết Cố Nam, cho nên cũng không kể với Công Tây Kiều về lời đồn đãi Cố Nam có “sở thích” ức hϊếp newbie, “Người mà ngay cả Cố Nam cũng không giải quyết được, không ngờ lại bị cậu thu phục, cậu nói xem cậu có trâu bò không?”
Nghe Từ Siêu nói xong, Công Tây Kiều lại có nhiều suy nghĩ hơn Từ Siêu, nhưng thấy Từ Siêu lộ ra dáng vẻ sùng bái, y chỉ cười cười, “Không chừng đây là duyên phận thì sao?”
“Cũng đúng,” Từ Siêu chấp nhận gật gật đầu, “Trong công ty có nhiều người muốn ôm đùi cậu như vậy, cậu đều nhìn không vừa mắt, cố tình lại trở thành anh em tốt với anh, này chẳng phải là duyên phận sao?” Nói xong, còn đắc ý cười ra tiếng.
Công Tây Kiều cạn lời quay đầu đi, có lẽ y đã hiểu nỗi đau của Ngô Hải rồi, đi theo một cậu nhóc ngay thẳng như vậy, không biết sao lại lên được tuyến hai trong giới nữa?
Nghĩ vậy, y đồng tình nhìn Ngô Hải, có thể nâng Từ Siêu đến bước này, thật sự là cực khổ mà.
Ngô Hải đứng cách đó không xa yên lặng che mặt, bởi vì tuy cảm xúc trong ánh nhìn của Công Tây Kiều vô cùng phức tạp, nhưng hắn vẫn hiểu rõ.
Thảm thương hiểu rõ.
Trước đó Công Tây Kiều lấy tài khoản Weibo của Tịch Khanh đăng bài, mà Tịch Khanh cũng không xoá bài nên hai người đã là anh em tốt được mọi người công nhận. Vì thế khi mọi người thấy Tịch Khanh đăng video quảng cáo của Công Tây Kiều thì không ai thấy bất ngờ cả, thậm chí còn có dân mạng bình luận chọc ghẹo, “Tịch gia, ngài giới thiệu người anh em của ngài cho em đi, em biết nấu cơm này, biết làm ấm giường này, lại không ăn nhiều nữa này.”
Mọi người đã quen vui đùa ở Weibo Tịch Khanh, mà Tịch Khanh cũng chưa từng tỏ thái độ gì, cho nên hôm nay mọi người vẫn như cũ tiếp tục trêu chọc, mãi đến khi Tịch Khanh trả lời một bình luận trong đó.
Tịch Khanh V: Cậu ấy còn trẻ, không cần vội kết hôn.
Thấy Tịch Khanh trả lời, đầu tiên là dân mạng ngây ra, sau đó bắt đầu ha ha ha.
“Dáng vẻ nghiêm trang chững chạc này của Tịch gia giống như là một anh cả kiên định ổn trọng á.”
“Tịch gia, tụi em đều biết Kiều thiếu còn trẻ, nhưng tụi em nguyện ý chờ cậu ấy nha.”
“Cảm thấy Tịch gia đã thay lời muốn nói giùm cho Công Tây ba ba luôn á, Công Tây ba ba bị ám ảnh tâm lý rồi. @ Ba mẹ Tiểu Kiều.”
Có lẽ là do bình thường Tịch Khanh rất lạnh lùng, tuy mọi người hay nhắn cho hắn, nhưng đều cảm thấy khá xa cách, nhưng hôm nay thấy hắn trả lời như vậy khiến không ít fan Công Tây Kiều nghĩ rằng, Tịch Khanh thật sự coi Kiều thiếu là anh em, nếu không thì sao có thời giờ để ý tới vui đùa của mọi người chứ.
Đại nhân vật như thế, mỗi một phút mỗi một giây đều là tiền, nhưng trong Weibo của hắn đều là tin tức liên quan đến Kiều thiếu.
Nhưng mà cũng một nhóm nhỏ bắt đầu ngồi xổm ở trong góc, yên lặng manh nha chuyện mà người khác không hiểu.
Quả thật gần đây Công Tây Hùng không thời gian lướt Weibo, bởi vì công ty kiến trúc của ông cùng chi nhánh của Tịch thị đang có một hạng mục hợp tác với nhau, cả ngày vội đến chân không chạm đất, trừ phi trên mạng có người bôi đen Công Tây Kiều, không thì ông cũng không có tinh lực đi quản trên mạng đang xảy ra chuyện gì.
Trên thực tế bản thân của ông cũng không ngờ đến, từ trong một mớ đối thủ cạnh tranh lại bộc lộ được tài năng. Phải biết rằng hạng mục này của Tịch rất có lợi nhuận, nếu như có thể hợp tác thành công thì chính là ngồi ở nhà chờ lấy tiền.
Cũng không biết có phải là ảo giác của ông hay không, người phụ trách chi nhánh Tịch thị cũng không vì thế mà ngạo mạn, ngược lại đối với ông vô cùng khách khí, ai không biết còn tưởng rằng là Tịch thị muốn dựa vào ông để kiếm tiền, mà không phải là ông dựa vào thuyền lớn Tịch thị kiếm tiền.
Nếu không thì tại sao một đại thế gia như thế, ngay cả người phụ trách lại khách khí như vậy chứ.
Công Tây Hùng sâu sắc cảm thấy mình làm vẫn chưa đủ, cho nên càng thêm yêu cầu công nhân bên dưới chú ý chất lượng cùng tiến độ công trình, không được ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.
Tuy ông đọc sách không nhiều, nhưng tin tưởng vào thiện ác hữu báo, cho nên cho tới nay thà rằng kiếm tiền ít một chút, nhưng hoàn toàn không muốn kiếm tiền bẩn. Người sống cả đời, một trăm năm ngắn ngủn như thế, nếu cái gì cũng đánh mất, vậy sống còn có ý nghĩa gì?
Lúc trước ông làm khai thác mỏ cũng đã nghĩ như vậy, hiện tại làm kiến trúc, ông cũng chưa bao giờ thay đổi ước nguyện ban đầu. Cho dù ông không sợ bản thân gặp báo ứng, nhưng lại sợ báo ứng này rơi vào vợ con ông.
“Sếp,” trợ lý đi đến cạnh Công Tây Hùng, chỉ chỉ bên ngoài công trường, “Cô gái được ngài kêu người đưa đi bệnh viện hôm trước tới đây cám ơn.”
Công Tây Hùng thấy cô gái tóc dài, mặc váy trắng đứng bên ngoài liền cau mày, nói thầm: “Thanh niên thời nay thật kỳ quái, thời tiết chỉ hơn mười độ mà lại mặc váy ngắn cũn như thế, ngay cả áo khoác cũng không có.”
Trợ lý quay lại nhìn cô gái kia, vừa rồi còn cảm thấy cô gái này rất xinh đẹp, giờ nghe sếp nói như vậy, sao hắn lại có cảm giác sai sai nhỉ?
“Có gì đâu mà cảm ơn, bảo con bé trả tiền thuốc men là được rồi,” Công Tây Hùng khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Tôi còn phải tiếp tục đi thị sát, sắp tới giờ cơm rồi.” Mấy ngày hôm trước ông bắt gặp một cô gái xỉu bên ngoài công trường nên tốt bụng gọi người lái xe đưa đến bệnh viện, còn trả luôn tiền thuốc men, thay vì đối phương đến nói cảm ơn thì còn không bằng trực tiếp trả tiền lại.
Chuyện này ông đã thấy nhiều, trời tháng 3, tháng 4 lại mặc như thế này, còn nói đến cám ơn gì chứ, cũng không biết là do ai sai tới. Nếu không thì một người bình thường, làm sao có thể biết ông đang ở công trường thị sát, rõ ràng là có ý đồ.
Trợ lý thấy sếp đã đi xa, lại nhìn cô gái trẻ tuổi như hoa đứng ngoài kia, yên lặng thở dài một tiếng, cũng không biết là người của ai nữa, sao không hỏi thăm sếp hắn có tính tình như thế nào chứ, lại dám dùng mỹ nhân kế.
Công Tây Kiều quay cảnh đêm xong thì đã hơn 10h, nhưng sau khi nhận được điện thoại của mẹ thì cơn buồn ngủ liền biến mất.
Có người tính kế nhà bọn họ, dùng mỹ nhân kế với ba y?
Nếu hỏi ba y có đẹp trai hay không, vậy thì cho dù che giấu lương tâm cũng không thể nào khen đẹp được, chỉ có thể nói ở đế đô này, coi như là có tiền thôi.
Chuyện kinh doanh nhà bọn họ cũng không có tầm ảnh hưởng đặc biệt gì, còn không đến mức khiến người khác tốn công tính kế. Chẳng lẽ có người coi trọng tiền của ba y, muốn làm tuesday trẻ trung xinh đẹp?
Công Tây Kiều nhíu mày, hoặc là, có lẽ người kia không muốn đối phó ba y, mà là muốn đối phó y?
Trong giới có không ít người biết nhà y có tiền, ba mẹ tình cảm lại tốt, không có chuyện con riêng con rớt gì cả. Thậm chí có một số người là do gia đình của y nên mới trở thành fan.
Nhưng nếu mọi người biết ba của y nɠɵạı ŧìиɧ, mà đối tượng lại là một cô gái chỉ tầm tuổi y thì sẽ ra sao đây?
Nghĩ vậy, Công Tây Kiều hừ lạnh một tiếng, gọi cho trợ lý của Công Tây Hùng.
Ai dám tính kế người nhà của y, y liền tính kế lại!
Tối hôm đó, một blogger thường viết bài phàn nàn về việc sếp sợ vợ trên Weibo đã cập nhật lại trạng thái của mình.
Trợ lý vạn vạn tuế: Mấy ngày hôm trước sếp tui đi trên đường gặp một mỹ nữ xỉu lăn ra đất liền tốt bụng gọi tài xế tới đưa người đi bệnh viện. Hôm nay mỹ nữ ăn diện rực rỡ đến nói lời cảm ơn, nhưng sếp tui ngay cả người cũng không muốn gặp, trực tiếp tỏ vẻ, nếu muốn cám ơn thì trả lại tiền thuốc men là được, ổng không thời gian gặp là bởi vì ổng đang vội về nhà giúp vợ nấu cơm đó. 【Ảnh: Từ góc nhìn xa mờ ảo, trong ảnh có một cô gái mặc váy trắng không nhìn rõ mặt】
Vì chủ Weibo “chê” sếp này rất thú vị nên đã có hàng chục nghìn người hâm mộ chú ý, sau khi Weibo này được đăng tải, rất nhiều cư dân mạng đã bật cười, thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên, ông sếp này thật là đáng yêu mà.
Sáng sớm hôm sau, Công Tây Kiều liền nhận được điện thoại của Đặng Hằng – trợ lý của Công Tây Hùng, “Anh Đặng, điều tra được thân phận của cô gái kia không?”
“Ừm, rất tốt,” Công Tây Kiều cười lạnh cúp điện thoại, thật không ngờ nữ sinh viên này đã từng gặp trợ lý của Lương Vũ Mạnh trong bệnh viện.
Xem ra té xỉu được đưa đến bệnh viện chỉ là trùng hợp, nhưng đến công trường nói lời cảm ơn mới là do người sắp đặt.
Bản thân đều khó bảo toàn, còn có tâm tư tính kế người khác, xem ra Lương Vũ Mạnh ở trong bệnh viện dưỡng thương rảnh rỗi quá nhỉ.
“Kiều Thiếu, cậu rời giường chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng Hà Bằng.
Công Tây Kiều đẩy cửa phòng ra, cười với Hà Bằng: “Sớm a.”
“Sớm,” Hà Bằng đi vào phòng, đặt bữa sáng đã mua lên bàn, “Vừa rồi anh Trần gọi điện thoại, nói chiều nay tới đón cậu đi đoàn phim 《 Tu Chân 》 casting.”
Công Tây Kiều gật gật đầu, “Hôm qua em đã nói với đạo diễn Vương rồi, cho nên sáng nay cảnh quay của em hơi nhiều, nếu có ai gọi tới, anh nhận giúp em nhé.”
“Nếu Tịch tổng gọi tới ……”
“Cũng nói hắn chờ,” Công Tây Kiều đưa cháo cho Hà Bằng, “Nếu không đạo diễn Vương sẽ nổi cáu mất.”
Hà Bằng yên lặng nhìn cháo trắng nấu với hột vịt bách thảo cùng thịt nạc trong tay, trong lòng cảm khái muôn phần.
Dám để Tịch tổng chờ, Kiều thiếu cậu thật trâu bò!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tịch tổng luôn luôn xuất hiện ở trong miệng người khác: →_→ (chừng nào mới lên sàn đây)