Ái Phi Của Trẫm Rất Thích Hóng Hớt

Chương 16.3: Làm cho ra nhẽ.

Vũ Văn Lan bị Yến Xu ảnh hưởng, trong lúc nhàn rỗi lại lần nữa ăn thịt nướng.

Mùi vị thịt nướng đậm đà, làm hắn không nhịn được lại uống thêm mấy ngụm rượu.

Khi hắn duỗi tay trái ra bưng chén, để lộ phần tay trái, chỉ thấy một bên cánh tay mơ hồ có màu đỏ, giống như là dấu vết bị thương.

Một bên, Ninh Phi lập tức liếc mắt nhìn Trưởng Công Chúa.

Trưởng Công Chúa Vũ Văn Yên mở miệng nói: “Tay bệ hạ bị thương rồi sao?”

Vũ Văn Lan chưa từng lộ ra vẻ mặt khác thường, chỉ nói: “Không sao.”

Trưởng Công Chúa lại nói: “Bệ hạ ngàn vạn lần đừng giấu thần, thân thể ngài quý giá, một khi bị thương, không phải là chuyện nhỏ.”

Nói xong lại nhìn về phía Phú Hải rồi mắng: “Các ngươi làm việc thế nào vậy? Còn không mau nói, cuối cùng là ai là người khiến bệ hạ bị thương?”

Phú hải sửng sốt vội nói: “Điện hạ bớt giận, hai ngày trước lúc bệ hạ luyện kiếm không cẩn thận nên đã bị thương.”

Vũ Văn Yên lại hừ một tiếng: “Đừng lừa bổn cung! Từ nhỏ bệ hạ đã tập võ, có khi nào khiến bản thân bị thương? Hơn nữa, rõ ràng là bệ hạ bị thương vào nửa đêm, sao lại do luyện kiếm mà thành? Rốt cuộc là ai, sao nô tài ngươi phải bao che?”

Phú Hải không dám nói nữa.

Vũ Văn Lan lại cau mày.

Rất tốt, ngay cả việc nửa đêm hắn bị thương cũng biết?

Mà lúc này, lại có đại thần mở miệng nói: “Long thể bệ hạ không phải là chuyện nhỏ, nếu thật là do người khác làm bị thương, nhất định phải nghiêm khắc trị tội mới được ”

Lời này vừa nói ra, lại có mấy người phụ họa: “Lại có người dám to gan khiến bệ hạ bị thương? Rốt cuộc là ai? Xin bệ hạ nhất định phải đưa người đó ra xử lý!”

...

Một bên, trong lòng Yến Xu âm thầm hô hỏng bét, quả nhiên bản thân đã đoán đúng rồi.

Những người này nắm lấy việc Hoàng Đế bị thương để gây sóng gió, đại khái là bọn họ nghĩ rằng lúc Hoàng Đế sủng ái nàng đã bị thương, nên muốn buộc hắn trị tội nàng?

Chỉ đáng tiếc, sự thật không phải là như vậy.

Mà trong tai Vũ Văn Lan cũng bỗng nhiên trở nên ồn ào.

Hắn có thể nghe thấy trong lòng Ninh Phi ở gần đó nói: 【 Nhiều người nói chêm vào như vậy, bệ hạ nhất định sẽ không bao che cho con tiện nhân kia! Hừ, lần này nhất định phải loại trừ nàng ta. 】

Trong lòng Chu Quý Phi lại vô cùng đắc ý: 【 Ninh Phi vẫn rất thông minh, biết gọi Trưởng Công Chúa ra mặt. Cũng chỉ có nữ nhân ngu ngốc Trưởng Công Chúa mới làm ra chuyện này. Lời An Tần nói rất đúng, hôm nay bổn cung xem trò vui là được. 】

An Tần thầm nghĩ【 Hôm nay nhiều người như vậy cùng nhau ra mặt, bệ hạ nhất định phải xử lý một cách thỏa đáng. 】



Hắn sớm biết có một số lẻ không an phận, muốn mượn việc hắn bị thường mà sinh sự, quả nhiên, hôm nay tất cả đều đã xuất hiện.

Hắn nói: “Trẫm nên đa tạ trưởng tỷ quan tâm, nhưng trẫm bị thương không liên quan đến người khác, quả thực là do bản thân trẫm gây ra.”

Tiếp theo lại nhìn về Thống Chính Sứ đang quỳ trên mặt đất, đám người Đô Ngự Sử, nói: “Trẫm cũng đã nói với các ngươi việc này, hôm nay các ngươi lại cứ nhao nhao lên, là lỗ tai điếc, hay là trí nhớ kém?”

Mấy người vội nói: “Thần không dám.”

Vũ Văn Yên vội vàng phụ họa: “Bệ hạ, bọn họ đều là lão thần, là vì tốt cho ngài, ngài ngàn vạn lần đừng bao che cho đầu sỏ gây tội!”

Nói xong liếc mắt nhìn Yến Xu, trong lòng hừ: 【 Lý Yến Xu? Là người từ này đến giờ vẫn luôn ngồi ăn? Một thôn phụ hương dã có gì tốt chứ , vậy mà không thích Ninh Phi ta tuyển cho ngươi? Thật là không biết điều! Quyền lực của hậu cung này không thể rơi vào tay kẻ khác! 】

Vũ Văn Lan cười lạnh: “Trưởng tỷ như thế này là muốn bức trẫm thừa nhận chuyện không có sao?”

Vũ Văn Yên nói: “Thần không dám.”

Vũ Văn Lan chế nhạo: “Không dám? Vậy sao ngươi lại biết chuyện trẫm bị thương? Ai nói cho ngươi?”

Vũ Văn Yên nói: “Thần tận mắt nhìn thấy, không phải vừa rồi bệ hạ mới vừa lộ tay ra sao?”

Vũ Văn Lan cười lạnh: “Mới vừa rồi trẫm lộ ra là tay trái, nhưng trẫm bị thương là tay phải.”

Trưởng Công Chúa sửng sốt, liếc mắt nhìn Ninh Phi.

Đáng chết, nha đầu này thế nhưng lại không nói cho nàng ta hoàng đế bị thương tay nào!

Ninh phi cũng sửng sốt, thầm nghĩ sao có thể tính sai được, màu sắc bên cánh tay hắn lẽ nào không phải là vết sẹo sao?

Vũ Văn Lan lạnh giọng nói: “Vết trên tay trái trẫm là thuốc màu trên quả bóng vừa rồi.”

Cái gì? Vậy mà lại là do quả bóng da đó phai màu!

Trưởng Công Chúa Vũ Văn Yên và Ninh Phi nhìn nhau, đều có chút hoảng hốt.

Vũ Văn Lan trầm giọng hỏi Trưởng Công Chúa: “Trẫm muốn biết, là ai đã mưu đồ diễn trò khôi hài này ngày hôm nay, còn thỉnh hoàng tỷ xuất mã?”

Trưởng Công Chúa dừng lại, vội nói: “Thần không dám, cũng không có ai mưu đồ gì cả, chỉ là thần nghe nói bệ hạ bị thương, trong lòng quá lo lắng thôi.”

Vũ Văn Lan ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy là ai đã nói cho ngươi chuyện trẫm bị thương vào nửa đêm? Vì sao một chút gió thổi cỏ lay trong cung, ngoài cung đều rõ như lòng bàn tay?”

Lời này phân lượng thực sự không nhẹ, sắc mặt Vũ Văn Yên cũng đã thay đổi, vội vàng lên tiếng: “Bệ hạ nói quá lời, thần thật sự không dám.”

Tất nhiên nàng ta vừa nói xong, đã thấy Phú Hải bỗng nhiên nói với Vũ Văn Lan: “Khởi bẩm bệ hạ, nô tài ngu dốt, hôm qua mới phát hiện Càn Minh Cung có một tiểu tử ăn trộm lén lút, vậy mà lại ngầm báo cho bên ngoài hành tung của bệ hạ.”