Vũ Văn Lan đã quá quen với đám người này, hắn bèn tò mò nhìn về phía Yến Xu.
Nàng có vị phân thấp, đứng cũng hơi xa, nên không thể nghe thấy trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Hắn lặng lẽ nhích ra ngoài mấy bước, cuối cùng cũng có thể nghe rõ: 【 Thái Hậu uống thuốc rồi, có phải có thể đi rồi không? Hoàng đế có trở về cùng ta không nhỉ? Đêm nay vẫn còn cơ hội đòi tiền chứ?】
Vũ Văn Lan: “...”
Một lát sau, cuối cùng Thái Hậu cũng uống thuốc xong, nhưng vẫn cau mày, lộ vẻ đau đớn, miễn cưỡng giơ tay lên nói: “Các ngươi lui xuống đi, bệ hạ cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Chu Quý Phi lại ra vẻ xu nịnh: “Đêm nay để thần thϊếp ở lại chăm sóc ngài.”
Ninh Phi tiếp lời: “ Vừa rồi Quý Phi cũng rất vất vả rồi , hay là cứ để thần thϊếp ở lại đây đi.”
Vũ Văn Lan nhìn thấy phiền, bèn lên tiếng nói: “Đều lui ra hết đi, tối nay trẫm ở lại nơi này chăm sóc mẫu hậu.”
Mọi người chỉ có thể làm theo, hành lễ với hai người rồi lần lượt rời khỏi điện.
Trong lòng Chu Quý Phi lại mắng: 【 Tiện nhân, có tư cách gì mà lại muốn tranh cùng ta chứ! 】
Ninh Phi cười lạnh: 【 Ngươi muốn nịnh nọt cũng không có cơ hội đâu! 】
Vũ Văn Lan lại nhìn về Yến Xu.
Chỉ thấy bộ dạng nàng ngoan ngoãn như một con thỏ trắng, trong lòng lại nói: 【Tiêu rồi, hắn không trở về cùng ta, số tiền kia coi như không còn nữa rồi! Thật không dễ gì mới có thể thắng một lần nha! 】
Vũ Văn Lan: “...”
Vẫn cố chấp như vậy sao?
Hay là, ngày mai gọi người đưa tới cho nàng?
~~
Một đêm trôi qua.
Buổi thượng triều, các trọng thần trong triều đều đến, Vũ Văn Lan mặc Cửu Long Bào, vẻ mặt nghiêm túc, vừa đến đã hỏi về thiên tai bão tuyết ở Tứ Xuyên và Quý Châu.
Thông Chính Sử Tây Nam tấu bẩm: “Khởi bẩm bệ hạ, sáng nay ngân khố đã chi ngân sách và lương thực đưa đến Tây Nam, các châu phủ đang phái người người đến nhận, trước mắt bão tuyết ở các địa phương đã ngừng, tình huống đang dần chuyển biến tốt.”
Xem như là một tin tức tốt, Vũ Văn Lan lại hỏi Binh Bộ: “Đại doanh Tây Nam như thế nào?”
Binh Bộ Thượng Thư đáp: “Tướng sĩ trong doanh đã bày trận chờ địch, được biết do núi tuyết phủ trắng và bão tuyết trong mấy ngày, quốc nội Thổ Phiên cũng có không ít nơi gặp thiên tai, trước mắt vẫn chưa có gì thay đổi, xin bệ hạ yên tâm.”
Vũ Văn Lan gật đầu.
Lại thấy Binh Bộ Thị Lang Sài Vi Trung bước ra khỏi hàng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, quân tiên phong ở Kinh giao và hộ quân doanh đã luyện tập hơn tháng, không biết băng diễn ngày mai có diễn ra như thường lệ hay không?”
Cái gọi là băng diễn, là hoạt động quan trọng vào ngày đông ở trong cung.
Gọi là “Diễn”, thực ra là tập luyện, là một loại kỹ năng và thủ đoạn để quân đội hoàng gia duyệt trận vào mùa đông, trước đây được tổ chức vào ngày 15 tháng chạp hàng năm.
Nhưng thiên tai bão tuyết phía Tây Nam năm nay và sức khỏe của Thái Hậu đột nhiên trở nên không tốt vào đêm qua, khiến người ta cảm thấy có chút bất lực
Vũ Văn Lan nói: “Đêm qua trẫm đã bàn bạc với Thái Hậu, băng diễn ngày mai cứ tổ chức đúng hạn, không đi Tây Uyển, làm ở Kim Ba Viên đi.”
Nói xong, Sài Vi Trung lui ra, Vũ Văn Lan đột nhiên nhớ đến "bí mật" trong lòng Yến Xu...
Sài Vi Trung… Là một kẻ đồng tính?
Đương nhiên, trừ Sài Vi Trung, trước mặt hắn còn có một người nữa là Ngụy Như Chương - đại học sĩ của Văn Hoa Các.
Là đêm qua Yến Xu nói: “Khi còn trẻ là một tên bám váy kỹ nữ...”
Vũ Văn Lan âm thầm giật giật khóe miệng.
Người ngày xưa vô cùng quen thuộc, thế nhưng hôm nay càng nhìn càng khó chịu.
— Tối hôm qua hắn canh giữ ở Từ An Cung, cho đến khi Thái Hậu nghỉ ngơi mới chợp mắt, sáng sớm đã đi tảo triều, đến bây giờ mới nhớ ra chuyện này.
Trong khi khó chịu, ngày càng có nhiều nghi hoặc hơn với Yến Xu..
Nàng là phi tần, sao lại biết nhiều chuyện như vậy?
Hay là...
Những chuyện này là nàng bịa ra?
Nàng ở trong cung quá nhàm chán, cho nên mới suy nghĩ lung tung?