Ái Phi Của Trẫm Rất Thích Hóng Hớt

Chương 12.1. Ôm đùi.

Đường đường là quân vương nhưng lại không chịu được việc bị người khác oán trách, Vũ Văn Lan lập tức nói với Phú Hải: “Gọi người đưa thêm mấy đĩa thịt dê tới đây.”

Nói xong, lại nhìn về phía nha đầu đang thầm oán trách mình, lên tiếng hỏi: “Còn muốn ăn gì nữa không?”

Yến Xu sửng sốt, nhưng nàng vẫn định kiềm chế một chút, vì thế chỉ cười nói: “Thần thϊếp cũng không muốn ăn thêm gì cả, tất cả cứ theo bệ hạ là được.”

Nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét: 【Thịt viên! Ta muốn ăn thịt viên! 】

Vũ Văn Lan nhìn Phú Hải: "Thêm một đĩa thịt viên nữa."

Yến Xu: “???”

Tình huống gì vậy? Hắn cũng muốn ăn thịt viên sao?

Trùng hợp như vậy sao?

Nhưng nàng còn muốn ăn thịt chiên giòn, thịt vừa được chiên lên giòn rụm, quả thực rất tuyệt!

Vũ Văn Lan nói thêm: “Thêm một đĩa thịt chiên giòn nữa.”

Yến Xu: “???”

Thế này chẳng lẽ là tâm ý tương thông sao?

Ngay lúc Yến Xu đang sững sờ, đã thấy hắn dù bận vẫn ung dung nhìn qua, lại hỏi nàng: "Vẻ mặt này là sao? Không muốn ăn à?"

“Không không, không phải.”

Yến Xu vội vàng lắc đầu: “Chỉ là thần thϊếp cảm thấy bệ hạ thật biết cách gọi món, cả hai món ăn này đều rất ngon.”

【Nếu có thêm món mì cuộn tay thì tốt quá, mì cuộn tay mà đi cùng với nước lẩu thì chính là một sự kết hợp hoàn hảo! 】

“Thêm mì cuộn tay.”

Nàng vừa nói xong đã nghe thấy hắn gọi thêm món.

Yến Xu: !!!

Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy chứ???

Vì sao mỗi món nàng nghĩ đến hắn đều gọi vậy???

Chẳng lẽ hắn có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác sao???

Vũ Văn Lan không nói gì nữa, chỉ dùng đũa gắp bắp cải trong nồi ra rồi lặng lẽ ăn, dáng vẻ này chẳng khác nào người làm chuyện tốt nhưng lại che giấu danh tính thật của mình, không để người khác biết là mình làm.

Ồ, giờ mới biết, hóa ra bắp cải bình thường cũng rất ngon đấy chứ .

Phú Hải vội vàng phái người đến Ngự Thiện Phòng truyền tin, trong lòng lại không khỏi vui mừng — Quả nhiên tìm đúng người rồi, từ trước đến nay bệ hạ có ăn nhiều như vậy đâu?

~~

Không bao lâu sau, món ăn đã được đưa đến.

Thịt chiên giòn thơm giòn rụm, những lát thịt dê mềm dai kết hợp với mì cuộn tay đầy ắp, thêm cả thịt viên nữa chứ, có thể nói Yên Xu được ăn một bữa đã đời.

Quả nhiên hoàng đế vẫn là tốt nhất! Nàng hài lòng xoa xoa bụng, có quyền có thế là điều rất tuyệt vời, muốn ăn gì là được ăn liền cái đó.

Đột nhiên hệ thống nói:【Ôm đùi*, làm sủng phi, ngươi có thể làm được mà. 】

( Tiếng lóng trong khẩu ngữ tiếng Trung hiện đại dùng để chỉ việc dựa vào người có ưu thế (có tiền, có quyền chẳng hạn) để hưởng lợi. Nói nôm na thì “ôm đùi” cũng giống như “dựa hơi” trong tiếng Việt, đều là hành động thu lợi từ lợi thế của người khác)

Yến Xu: "..."

Cũng đúng, nếu nàng đã bị bắt trở thành bia ngắm, cũng chẳng còn đường lui, chi bằng cứ bất chấp mà ôm lấy cái đùi vàng của hoàng đế đi.

Mặc dù hoàng đế không thể làm việc đó, nhưng nếu thuận theo sở thích của hắn trong những chuyện khác, chắc hẳn là có thể.

Thế là nàng lặng lẽ hỏi hệ thống:【 Hoàng đế thích thứ gì? 】

Hệ thống: 【 Người cuồng công việc, phê duyệt tấu chương, hắn thích cai quản đất nước】

Yến Xu: ""..."

【 Không có sở thích khác sao? 】

Hệ thống:【Có, hắn thích đọc sách, còn thích luyện kiếm, chơi đá cầu, đánh mã cầu, ném thẻ vào bình v.v... 】

Ném thẻ vào bình?

Ánh mắt Yến Xu sáng lên, những cái khác không được, nhưng cái này nàng có thể làm được.

Thế là nàng mỉm cười nhìn Vũ Văn Lan nói: “Bây giờ hẵng còn sớm, không biết bệ hạ có hứng thú chơi ném thẻ vào bình với thần thϊếp không? Tiêu hóa thức ăn cũng rất tốt.”

Vũ Văn Lan nhướng mày: “Ngươi muốn chơi ném thẻ vào bình với trẫm sao?”

Yến Xu gật đầu: “Không biết thần thϊếp có vinh hạnh được chơi với ngài hay không?”

Thế nào, bất ngờ phải không! Có phải lời đề nghị chạm đến tim ngươi rồi không?

Vũ Văn Lan không nhịn được cười, nói: “Được."

Yến Xu vội sai người chuẩn bị các dụng cụ hỗ trợ cho trò chơi.

Rất nhanh sau đó, chiếc bình đồng và mũi tên lông vũ đã được chuẩn bị xong.

Vũ Văn Lan nhặt lấy một mũi tên lông vũ, cầm nó nghiên cứu một lát, chuẩn bị ném vào trong bình, lại bị Yến Xu ngăn lại, nói: “Bệ hạ chờ chút, có phải chúng ta nên đặt ra quy tắc trò chơi trước không?”