Chu Quý Phi trở lại Cung Trọng Hoa, lập tức quăng vỡ mấy tách trà nhỏ ở trên bàn.
“Bổn cung còn phải xin lỗi con tiện nhân kia! Cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải nàng ta sẽ đè đầu cưỡi cổ bổn cung sao?”
Lúc trước sách phong, nàng ta được sắc phong là Quý Phi nhờ mối quan hệ dì cháu với Thái Hậu, vốn cho rằng chỉ cách ngôi vị Hoàng Hậu một bước ngắn, nhưng lại không ngờ chỉ một bước như vậy mà nhiều năm rồi cũng không thể nào bước tới được.
Nhưng Lý Yến Xu, chỉ dựa vào việc đánh rơi một tách trà trong cung yến, đã được bệ hạ sủng ái, còn là người được thăng vị đầu tiên!
An Tần ở bên khuyên nhủ: “Nương nương tức giận đến đâu cũng phải cố gắng nhẫn nhịn chút, vừa mới làm bệ hạ tức giận, lúc này ra tay sẽ không ổn lắm.”
Chu Quý Phi hừ một tiếng, nói: “Cứ tiếp tục nhịn như vậy, e là nàng ta chuẩn bị sinh ra Hoàng Tử cũng nên."
An Tần nói: “Sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ? Coi như nương nương không ra tay, trong cung này cũng không phải không có ai hận nàng ta, sao nương nương lại không ngồi yên làm ngư ông đặc lợi?”
Chu Quý Phi ngẩn người, ngay sau đó nở nụ cười: “Vậy cũng đúng.”
Ninh Phi vẫn luôn tự hào về sắc đẹp của mình mà khinh thường người khác, hiện giờ bệ hạ lại sủng ái Lý Yến Xu mấy ngày liên tục, nàng ta có thể chịu đựng được sao?
An Tần lại nhỏ giọng nói: “Nghe nói nửa đêm hôm qua, bệ hạ phái Phú Hải công công trở về lấy kim sang dược .”
“Kim sang dược sao?”
Chu Quý Phi dừng lại một chút: “Chuyện đó... Còn phải dùng Kim sang dược?”
An Tần ghé sát vào tai nàng ta nói: “Có chuyện này nương nương không biết, mấy ngày trước có vài vị đại thần ở Ngự Thư Phòng thấy trên tay bệ hạ có vết thương. Bệ hạ nói vết thương này là do luyện kiếm bị thương. Nhưng tần thϊếp đã đi nghe ngóng, hôm đó bệ hạ không tới võ trường.”
Chu Quý Phi lại sửng sốt không thôi: “Lẽ nào có người làm bệ hạ bị thương, bệ hạ lại giấu giếm giúp người đó?”
An Tần gật đầu: “Người đã làm bệ hạ bị thương đó, có lẽ là người bệ hạ vô cùng quan tâm."
Chu Quý Phi suy nghĩ cẩn thận, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ cũng là Lý Yến Xu sao? Nàng ta thật to gan, thế mà dám làm bệ hạ bị thương! Không được, bổn cung phải đến bẩm báo với Thái Hậu!”
An Tần vội ngăn nàng ta lại, cười nói: “Nương nương đừng nôn nóng, đây chỉ là suy đoán của chúng ta thôi. Hơn nữa cũng không có chứng cứ xác thực, sao có thể bẩm báo Thái Hậu chứ? Tốt hơn hết là gọi người khác làm đi, dù sao đó cũng là tội lớn, chắc chắn nàng ta sẽ không thể trốn thoát.”
~
Sau giờ ngọ, tuyết bắt đầu rơi, bay phấp phới hơn nửa ngày, đến buổi chiều, một lớp tuyết dày đã tích tụ trên mặt đất.
Vũ Văn Lan đang bận rộn trước ngự án, mắt thấy đã tới lúc lên đèn, nhưng hắn vẫn không có ý định nghỉ ngơi.
Phú Hải thật sự không nhìn được nữa, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, đã đến giờ ăn tối rồi."
Vũ Văn Lan cũng không ngẩng đầu lên: “Đợi một lúc nữa.”
Trong lòng Phú Hải có chút sốt ruột, bệ hạ đã bận rộn cả đêm lẫn ngày, ngủ không ngon, cơm cũng không ăn, cứ tiếp tục như vậy sao có thể chịu đựng được?
Nghĩ một chút, ông ta đột nhiên nảy ra một ý nói: “Thần vừa mới nhìn thấy Lý Quý Nghi phái người đến Ngự Thiện Phòng, nói là đêm nay muốn ăn lẩu.”
Quả nhiên, vừa mới nói xong, đã thấy Quân Vương ngước mắt lên nhìn, hỏi : "Nồi lẩu sao?”
Phú Hải vội gật đầu: “Lý Quý Nghi ăn lẩu vào trời tuyết rơi thế này, cũng khá thích hợp.”
Vũ Văn Lan suy nghĩ một lúc, sau đó đặt bút xuống, đứng dậy đi ra khỏi cửa: “Qua đó nhìn xem.”
Hôm nay tới khá sớm, hắn chắc chắn không thể lại bị nàng xoay vòng vòng.
~~
Lúc Vũ Văn Lan đến Điện Cam Lộ, nồi lẩu đã được đặt ở trên bàn.
Dưới chiếc nồi đồng là lửa than cháy rừng rực, nước hầm xương trong nồi sôi ùng ục, cả điện tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Vẻ mặt Yến Xu háo hức nhìn thức ăn trong nồi.
Thịt viên, đậu phụ, miến, bắp cải, và những lát thịt dê mới cắt, tất cả đều là những thứ tuyệt phối với lẩu, thế nên mới nói thăng chức có sự khác biệt so với không thăng chức, lúc trước sao có thể ăn được những món ngon như thế này chứ?
Yến Xu đang âm thầm chảy nước miếng, lại thấy Vũ Văn Lan bước vào trong điện, nàng hoảng sợ, vội vàng dẫn theo người bước tới hành lễ:
“Tham kiến bệ hạ.”
Sao người này lại đến đây giờ này? Đừng trì hoãn việc ăn uống của người khác chứ!
Vũ Văn Lan làm như không nghe thấy, liếc mắt nhìn đồ ăn ở trên bàn, nói: “Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc ăn lẩu vậy?”
Yến Xu cố gắng nở nụ cười: “Hôm nay tuyết rơi trời còn lạnh, thần thϊếp muốn ăn lẩu cho ấm bụng.”
【 Ngươi là hoàng đế đương nhiên sẽ không hiểu những phiền não của các phi tần chúng ta, vào cung cũng đã ba năm thật không dễ dàng gì ta mới có thể ăn một nồi lẩu ngon như vậy!】
Vũ Văn Lan: “...”
Sao lại trách hắn nữa rồi.
Hóa ra ăn một nồi lẩu là một việc khó khăn đến vậy sao?