Ái Phi Của Trẫm Rất Thích Hóng Hớt

Chương 5.2: Khuôn mặt không góc chết.

Chương 5.2:

Lúc này bên trong Từ An Cung, ngoại trừ Yến Xu ra thì không còn ai khác.

Lúc vừa mới tới đây, Thái Hậu chỉ hỏi nàng năm nay bao nhiêu tuổi, nhà mẹ đẻ ở đâu, cha mẹ làm gì, nàng đều trả lời vô cùng thành thật.

Đang định tiếp tục mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng: “Bệ hạ giá lâm...”

Hoàng Đế tới đây?

Phải biết rằng lúc này đã qua giờ Ngọ một chút, bình thường Hoàng Đế đều đang ngồi ở Ngự Thư Phòng bận rộn phê tấu chương, mọi người trong điện không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Trong nháy mắt, người nọ đã bước vào trong điện, mặc long bào màu đỏ, đầu đội kim quan, khiến mặt mày càng thêm thanh tuấn.

Mọi người vội vàng hành lễ: “Cung nghênh bệ hạ.”

Trong lòng Yến Xu không khỏi có chút khó hiểu, hôm nay gặp được vận may lớn gì vậy? Lần đầu được tới Từ An Cung thì thôi đi, vậy mà còn có thể gặp được Hoàng Đế?

Thái Hậu không một tiếng động liếc nhìn Yến Xu, lại hỏi Vũ Văn Lan: “Sao hôm nay bệ hạ lại có thời gian rảnh rỗi mà tới đây vậy?”

Vũ Văn Lan nói: “Xem sổ con có chút mệt mỏi, nhớ tới vài ngày rồi vẫn chưa đến thăm mẫu hậu, nên trẫm đã đi tới đây.”

Nói xong bèn kêu mọi người bình thân, ánh mắt còn liếc nhìn Yến Xu.

Quả nhiên là đang ở đây.

Chu Thái Hậu thuận thế nói: “Lần trước ai gia nhận được hai lọ thuốc từ Thanh Châu, nhớ tới nhà mẹ đẻ của Lý Mỹ Nhân cũng đang ở Thanh Châu, thế nên mới gọi nàng tới đây để trò chuyện.”

Yến Xu thầm nghĩ Thái Hậu đúng là học đến đâu dùng đến đó, vừa mới hỏi nhà mẹ đẻ của nàng ở đâu mà bây giờ đã dùng rồi, không hổ là quán quân cung đấu ở tầng lớp trên!

Vũ Văn Lan: “???”

Cái gì gọi là “quán quân cung đấu ở tầng lớp trên”?

Là đang khen Thái Hậu rất lợi hại?

Đương nhiên, điều này cũng không phải là trọng điểm.

Hắn nhìn về phía nàng, thản nhiên hỏi: “Ngươi ở chỗ nào Thanh Châu?”

Yến Xu sửng sốt, Hoàng Đế đang nói chuyện với nàng sao?

Vũ Văn Lan, “...”

Hoàng Đế?

Rất hay, cũng hiếm có phi tần nào dám xưng hô với hắn như vậy ở trong lòng.

Nhẫn Đông đi cùng với Yến Xu lại không ngừng hoan hô ở trong lòng【 Ông, ông trời ạ! Cuối cùng bệ hạ cũng nói chuyện với chủ tử rồi!!! Chủ tử sẽ được thăng chức rất nhanh, có khi còn sủng quan hậu cung ấy chứ!!! Cô dì chú bác huyện An Đức ơi, chủ tử sắp làm rạng danh huyện chúng ta rồi!!! 】

Vũ Văn Lan: “...”

Cái gì nữa không biết.

Chẳng qua nếu là như vậy, xuất thân của Lý Mỹ Nhân hoàn toàn không có vấn đề gì?

Yến Xu đáp: “Thần thϊếp là người huyện An Đức ở Thanh Châu.”

Nói xong còn lặng lẽ liếc nhìn hắn, không nhịn được mà âm thầm rú lên ở trong lòng 【 Nhìn gần trông còn đẹp trai hơn nhiều! Đây không phải khuôn mặt hoàn mỹ trong truyền thuyết sao! Quả thật là 360 độ không góc chết!!! 】

Vũ Văn Lan: “???”

“Góc chết”? “Khuôn mặt hoàn mỹ”?

Những từ này là có ý gì?

Vì sao hắn lại có chút nghe không hiểu tiếng lòng của nữ tử này?

Ngay sau đó lại nghe thấy nàng thở dài ở trong lòng: 【 Cũng quá phí phạm của trời! Ông trời, ngươi nói xem một người đẹp trai như vậy lại không thể làm chuyện đó, ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm à!!! 】

Vũ Văn Lan: “...”

Được rồi, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lần thứ hai, hắn cuối cùng cũng nhớ tới chính sự, bèn lại hỏi nàng: “Nhà ngươi làm gì, trong nhà có những ai?”

Yến Xu thành thật giống như một con thỏ trắng, cúi đầu nói: “Gia phụ là Chủ Bộ huyện An Đức, trong nhà thần thϊếp còn có tổ mẫu, mẫu thân và đệ đệ.”

Trong lòng lại mắng: 【 Ngươi còn có mặt mũi mà hỏi nữa à? Đang yên đang lành tự nhiên tổ chức tuyển tú làm gì? Khiến chúng ta cốt nhục ly tán! Nếu ngươi cũng ba năm không gặp cha mẹ thì ngươi sẽ có cảm giác gì? 】

Vũ Văn Lan: “???”

Cái gì gọi là “Hắn còn có mặt mũi”???

Đây chính là lời bất kính nhất mà hắn nghe được từ trước đến giờ!

Hắn thật sự nên cho người bắt nữ nhân này lại!

Nhưng một khi bắt lấy, chắc chắn sẽ rút dây động rừng.

Mà hắn còn chưa nghe được đáp án mà bản thân muốn biết.

Vì thế Vũ Văn Lan cố gắng nhẫn nhịn, nỗ lực duy trì vẻ mặt như thường, lại tiếp tục nói: “An Đức cách kinh thành có hơi xa, trên đường tới đây chắc hẳn là rất vất vả nhỉ.”