Ái Phi Của Trẫm Rất Thích Hóng Hớt

Chương 4.3: Trương Tài Nhân bị trả đũa.

Chương 4.3:

Xuân Nga nói: “Cô mẫu của Lệ Tần là Lâm Võ Hầu phu nhân, vậy thì chẳng phải Lâm Võ Hầu phủ chính là nhà của cô mẫu nàng ta sao?”

Trương Tài Nhân nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Xuân Nga vội vàng ghé sát vào: “Nghe nói mấy ngày trước Lâm Võ Hầu thu một tiểu thϊếp vào cửa, khiến chính thất phu nhân tức giận làm ầm lên, ai ngờ hạ nhân trong phủ lại đứng ra làm chứng kêu Lâm Võ Hầu phu nhân từ lâu đã dan díu với người khác, không những thế còn vô cùng thân mật!”

“Lại có chuyện như vậy nữa sao?”

Trương Tài Nhân không khỏi trợn to hai mắt.

Xuân Nga dùng sức gật đầu: “Trong cung có rất nhiều người đang bàn luận, ngài nghĩ mà xem, chuyện này đã truyền vào tận trong cung, còn có thể là giả nữa sao?”

“Nói cũng đúng!”

Trương Tài Nhân hừ cười một tiếng: “Đáng đời!”

Đêm qua nếu không phải Lệ Tần cố ý gây chuyện, nàng ta cũng không đến mức leo lên lưng cọp khó xuống như vậy.

Hừ, toàn kinh thành ai không biết nhà mẹ đẻ của Lệ Tần dù có danh xưng là Vĩnh Lương Bá phủ, nhưng thực tế đã không còn một chút thực quyền nào, cả nhà đều phải dựa vào mối quan hệ thông gia của cô cô. Trước mắt nếu mối quan hệ thông gia này sụp đổ, Lệ Tần chắc chắn sẽ “đẹp mặt”!

Nghĩ đến đây, Trương Tài Nhân lại lên tiếng dặn dò: “Ngươi tiếp tục thăm dò, có tin tức gì mới thì phải nói luôn với ta.”

“Đúng vậy.” Xuân Nga vội gật đầu.

~~

Lúc này bên trong Điện Ỷ Mai, Lệ Tần đang vô cùng bất an.

Mắt thấy tiểu thái giám Trương Bảo hớt hải chạy tới, nàng ta vội vàng hỏi: “Tra ra được chưa? Tin tức được truyền ra từ đâu?”

Trương Bảo nói: “Tiểu nhân tra ra là do một cung nữ từ Điện Lâm Hoa đã tới Tư Uyển Xử kể chuyện này với những người khác.”

Điện Lâm Hoa?

Cung nữ Lục Tụ nói: “Đó chẳng phải là điện của Trương Tài Nhân sao?”

“Đúng vậy.” Trương Bảo cũng gật đầu: “Nghe nói nhà mẹ đẻ của Trương Tài Nhân là Chức Tạo Cục ở Kinh phủ, có quan hệ với các nơi ở trong cung, rất nhiều người quen.”

“Con tiện nhân này được lắm!”

Lệ Tần cắn răng: “Ngày hôm qua ta chẳng qua chỉ là nói ra lời nói thật, nàng ta vậy mà còn dám trả thù. Ha, vô duyên vô cớ hãm hại cô mẫu của ta, bôi đen sự trong sạch của Vĩnh Lương Bá phủ?”

Lục Tụ và Trương Bảo vội vàng lên tiếng phụ họa: “Nương nương, đây chính là chuyện lớn, tuyệt đối không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!”

Một Tài Nhân nho nhỏ mà dám can đảm mạo phạm nương nương cao hơn nàng ta tận mấy vị phân, đúng thật là to gan lớn mật!

Lệ Tần cười lạnh nói: “Được, không phải nàng ta thích nói chuyện, thích hát sao? Vậy thì để cho nàng ta biết sự lợi hại của ta!”

~~

Mấy chuyện như dị ứng, chỉ cần cách thứ gây dị ứng thật xa, trong chốc lát sẽ khôi phục như thường. Thế nên Yến Xu mặt ngoài thì cáo ốm, thực tế vẫn ở trong điện ăn cơm ngon lành.

Trương Tài Nhân lại khác biệt hoàn toàn.

Đầu tiên là nửa đêm đột nhiên phát sốt, uống thuốc cực khổ hai ngày trời mới hết bệnh, nhưng giọng nói lại trở nên khàn khàn thô ráp, vừa mở miệng là không khác gì một người đàn ông râu quai nón cao to lực lưỡng đang nói, vô cùng dọa người.

Xét về diện mạo, nàng ta cũng không coi là quá xuất sắc ở trong hậu cung, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là giọng nói, hiện giờ nó lại bị hủy hoại, Trương Tài Nhân hận cực kỳ.

Cắn răng tiêu một số bạc lớn, cuối cùng cũng tra ra được một chút vết tích còn sót lại, hóa ra nàng ta bị người khác hạ dược, thứ mà đối phương muốn lại chính là giọng nói của nàng ta.

Trương Tài Nhân vô cùng tức giận, muốn tới trước mặt Thái Hậu để cáo trạng. Nhưng ở trong cung này không biết có bao nhiêu đang âm thầm ghi hận nàng ta tại Tống Tuế Yến, tất nhiên sẽ không để nàng ta được như ước nguyện...

~~

Lúc Nhẫn Đông tới báo cáo, Yến Xu đang nằm ở trên giường đề bút viết chữ.

Đợi Nhẫn Đông nói xong, nàng mới không nhịn được mà cảm thán: “Súng bắn chim đầu đàn, vẫn nên khiêm tốn một chút để giữ được mạng cho bản thân!”

Nhẫn Đông dùng sức gật đầu: “Ai bảo người ta muốn hại người khác trước, xứng đáng!”

Nói xong lại có chút tò mò: “Chủ tử, ngài đang viết gì vậy?”

Yến Xu nói: “Rảnh rỗi không có việc gì làm, viết một vài thoại bản (một cách gọi khác của tiểu thuyết) ấy mà.”

Dù gì cũng hóng hớt được nhiều chuyện như vậy, người nào người nấy đều khúc chiết ly kỳ, nàng lại không thể kể cho ai, chi bằng tốn thêm chút công sức viết thành thoại bản, không biết chừng ngày nào đó có thể phát hành ở trên thị trường, còn có thể kiếm một số tiền lớn.

Nói xong đang muốn đề bút, lại thấy tiểu cung nữ Liên Tâm tiến vào bẩm báo: “Chủ tử, Thái Hậu truyền tới ý chỉ, gọi ngài tới Từ An Cung để nói chuyện.”