Hạ Thạch Thanh mở cửa bên ghế phụ cho cô.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tư Ngư ngồi ghế phụ lái của chiếc xe này, cảm giác rất kỳ lạ, giống như mình đang chiếm chỗ của Thẩm Tiêu vậy, cô hơi bất an dịch chân về. Chân cô dẫm lên nước, giày trắng nhỏ ướt hết, áo thun màu trắng cũng ướt một mảng lớn để lộ nội y bên trong.
Chỉ cần ngồi im ở đó, vệt nước dính sát vào da thịt để lộ phần bầu ngực được nội y bao trọn, còn có thể nhìn thấy khe ngực sâu.
Hạ Thạch Thanh lên xe thì nhìn thấy cảnh này, anh gập ô lại, đưa khăn lông cho cô sau đó khởi động xe.
Thẩm Tư Ngư cúi đầu nói cảm ơn. Sau khi lau sạch nước mưa trên mu bàn tay, cô thấy Hạ Thạch Thanh đưa áo khoác cho mình.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Em không lạnh.”
“Mặc vào đi, quần áo…” Hạ Thạch Thanh dừng một chút, chắc là không biết nên nói như thế nào, do dự một lúc mới nói: “Ướt hết rồi.”
Thẩm Tư Ngư cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện nội y của mình bị lộ, mang tai cô đỏ lên, cô nắm lấy áo khoác mặc lên người, có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng cùng với mùi hương độc nhất vô nhị của Hạ Thạch Thanh. Cô khịt mũi, âm thầm ngửi một chút, vành tai càng đỏ ửng hơn.
Hai người họ chưa từng nghĩ sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Trong xe yên tĩnh một lúc, Hạ Thạch Thanh nghiêng đầu nhìn về phía ghế phụ, Thẩm Tư Ngư cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm của cô.
“Em sống ở đâu?” Anh lên tiếng hỏi.
Thẩm Tư Ngư không biết có phải anh muốn nghe ngóng về Thẩm Tiêu hay không, cô rũ mắt nói: “Vạn Hoa Viên.”
Hạ Thạch Thanh chưa từng đến Vạn Hoa Viên, anh dùng giọng nói hỏi hướng dẫn, sửa điểm đến thành Vạn Hoa Viên.
Thẩm Tư Ngư nhìn anh, không biết anh đưa cô về là vì Thẩm Tiêu hay vì muốn gặp Thẩm Tiêu, câu nói cứ ngập ngừng đè ở đầu lưỡi rồi cuối cùng lại nuốt vào cổ họng.
Có lẽ là vì trong xe quá yên tĩnh nên Hạ Thạch Thanh mở một bài hát. Thẩm Tiêu thích nhạc sôi động, anh thích nghe nhạc thuần túy. Thẩm Tư Ngư không biết có phải do yêu ai yêu cả đường đi hay không, có một khoảng thời gian cô thường xuyên nghe nhạc thuần, cho đến khi Thẩm Tiêu lơ đãng nói: “Sở thích của em với anh rể em rất giống nhau.”
Tim cô nhảy dựng lên, Thẩm Tư Ngư âm thầm xóa những bài nhạc thuần trong danh sách phát.
Lúc tiếng sấm vang lên trên nền trời thành phố, Thẩm Tư Ngư dựa lên cửa sổ xe, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ rồi đột nhiên nói: “Chín giờ tối chị mới về, bây giờ đến sẽ không gặp được chị ấy đâu.”
Hạ Thạch Thanh ngẩn ra: “Anh không đến gặp cô ấy.”
Thẩm Tư Ngư ngồi thẳng lưng, nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua, hai mắt rũ xuống: “Anh không cần phải làm vậy.”
“Thẩm Tư Ngư, cho dù chuyện đó… không xảy ra, nếu anh gặp em trên đường thì cũng sẽ gọi em lên xe.” Hạ Thạch Thanh tắt nhạc đi, nhớ đến chuyện đó, sự tự trách dâng trào trong lòng, mày cũng hơi cau lại: “Không liên quan đến chuyện đó.”