Có lẽ là do vừa bận bịu một lúc, Thẩm Tư Ngư có hơi khó ngủ. Chỉ vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô đã hiện lên khuôn mặt của Hạ Thạch Thanh.
Lần thứ nhất cô gặp được anh là ở trong một quán ăn.
Năm ngoái, vào ngày 17 tháng 4, hai chị em Thẩm Tiêu và Thẩm Tư Ngư đến một quán ăn dùng bữa, lúc Thẩm Tư Ngư ăn cá, không cẩn thận bị hóc phải một miếng xương. Cô ho đến đỏ bừng mặt, không thở nổi, cứ như một giây sau sẽ lập tức lìa đời vậy, khiến Thẩm Tiêu ở bên cạnh gấp đến điên rồi, liên tục đập mạnh vào lưng cô, vừa đập vừa gào lên với người phục vụ: “Gọi xe cứu thương giúp tôi! Nhanh lên!”
Đột nhiên một cánh tay chìa ra từ phía sau, kéo Thẩm Tiêu sang một bên: “Tôi là bác sĩ, để tôi xem thử.”
Khuôn mặt của người đàn ông nọ sạch sẽ tuấn tú, cặp kính mắt gác trên sống mũi cao, bên dưới kính là một đôi mắt đẹp màu trà. Khi nhìn thoáng qua, khí chất xuất thần, vừa nhìn kĩ lại, còn có chút lịch sự khó gần.
Thẩm Tiêu lúc này chẳng còn lòng dạ gì mà thưởng thức trai đẹp, vội chỉ vào Thẩm Tư Ngư nói: “Con bé bị hóc xương cá, anh xem phải làm sao bây giờ? Hình như nó không thở nổi nữa.”
“Há miệng ra.”
Anh tìm trong túi xách bên người một cái nhíp dài nhỏ, sau đó nâng cằm Thẩm Tư Ngư lên, gắp trong họng cô ra một mảnh xương cá dài 2cm.
“Nếu không yên tâm thì hai cô có thể đến bệnh viện, vào khoa tai mũi họng xem thử cổ họng có bị tổn thương hay không.”
Thẩm Tư Ngư ôm lấy cổ, thở hồng hộc nhìn về phía anh. Người đàn ông nọ mặt mũi khôi ngô vô cùng, hai hàng mi dưới mắt kính thật dài thật đẹp, làn da thiên về sắc trắng lạnh, đường quai hàm kéo xuống cổ sắc bén trơn mượt, bên trên xương quai xanh còn có một nốt rồi cực nhỏ.
Anh đưa cho cô một miếng khăn giấy, lúc này Thẩm Tư Ngư mới nhận ra khi nãy mình ho đến mức nước mắt giàn giụa.
Cô nhận lấy miếng khăn giấy, lau nước mắt trên mặt, còn chưa kịp nói câu cảm ơn, Thẩm Tiêu đã mở mã QR trên Wechat của mình lên, đưa đến trước mặt anh:
“Chào anh đẹp trai, kết bạn Wechat với em nhé.”
Hôm sau, Thẩm Tư Ngư dậy trễ, cô mơ mơ màng màng không rõ mình thϊếp đi từ khi nào, cũng không nhớ vừa nãy đã mơ thấy gì. Cô ngơ ngác ngồi trên giường một lúc lâu, mới đi thay quần áo rồi ra rửa mặt.
Thẩm Tiêu đã đi từ sớm, trên ghế salon vương vãi đầy những chiếc váy và giày cao gót mà chị vừa thử khi nãy. Thẩm Tư Ngư lại dọn dẹp sạch sẽ, đã sắp đến trưa rồi, nhưng cô không đói bụng, đồ ăn trong tủ lạnh cũng còn nhiều lắm. Cô chọn bừa một miếng bánh mì sandwich ngậm trong miệng, vừa ăn vừa lướt điện thoại xem tin tức.
Chiều nay Thẩm Tư Ngư có cuộc hẹn phỏng vấn với một công ty, cô ứng vào vị trí phiên dịch viên tiếng Anh ngắn hạn.
Sáu giờ tối nay Thẩm Tư Ngư còn có hẹn với một đàn chị khoá trên, cô gái này nằm nhóm phụ trách giúp đỡ các dự án luận văn ở tuyến trên, hiện tại bọn họ đang thiếu người, tìm đến Thẩm Tư Ngư hỏi cô có thể giúp đỡ hay không, còn hứa hẹn sẽ có thù lao tương xứng. Cô đồng ý rồi, nhưng đồng thời cũng yêu cầu chỉ nhận việc vào sau bảy giờ rưỡi tối, vốn là chị gái này có hẹn đưa tài liệu cho cô vào hôm qua, nhưng lại bận việc đột xuất, thế là Thẩm Tư Ngư đành hẹn lại đàn chị vào sáu giờ tối nay.