Văn án:
Anh là bác sĩ khoa ngoại, duyên số đưa đẩy giúp cô lấy xương cá bị mắc kẹt trong họng ra.
Sau lại, trở thành anh rể của cô.
Cũng trở thành chiếc dằm trong tim cô.
Tránh lôi: Nam chính từng ngủ với chị gái.
Nam không sạch, nữ sạch.
Truyện viết bừa về anh rể em vợ, không tam quan và đạo đức, ai không thích thì xóa.
Chương 1: Anh rể
Thẩm Tư Ngư ngồi xổm trên đất ngắm kiến.
Mùa hè ở Nam Thành rất nóng, mặt đất giống như giá nướng của quán nướng ven đường. Hơi nóng bốc lên chui vào lỗ chân lông qua làn váy, nóng tới độ trên làn da mỏng manh đã lấm tấm mồ hôi.
Bầu không khí trở nên khô nóng, dính nhớp.
Khiến thời gian chờ đợi càng có vẻ dài đằng đẵng.
Bạn cùng phòng ký túc xá cầm ô đứng dưới tán cây, ăn kem mà Thẩm Tư Ngư mua cho rồi hỏi tại sao hôm nay cô ấy cứ khăng khăng đòi về nhà. Kỳ nghỉ hè mới bắt đầu, sao không ở trường chơi thêm mấy ngày nữa.
Thẩm Tư Ngư cầm que kem trên đất lên, khẽ phủi rớt vụn bánh mì trên lưng chú kiến, tùy ý nói: “Tớ đã nói với chị gái hôm nay tới đó rồi.”
Người kia... cũng nói hôm nay sẽ đến đón cô.
“Thế cậu cứ nói với chị ấy rằng tối nay có hoạt động là được mà.” Vẻ mặt Hứa Hâm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Chủ tịch hội học sinh cũng tới đấy! Hơn nữa, nghe nói ít nhất có một nửa số người trong mười hotboy của trường chúng ta cũng tham gia. Cậu không biết chứ, hôm nay tụi con gái của câu lạc bộ văn học đã chạy đi mua váy mới như điên kìa...”
Bạn cùng phòng lải nhải, nhưng Thẩm Tư Ngư nghe mà hơi mất tập trung. Thật ra cô đang hồi hộp, chẳng qua chỉ giả vờ bình tĩnh mà thôi.
Trước khi ra cửa, vừa nghĩ tới sắp được gặp anh là tim cô lại bắt đầu nhộn nhạo. Tối qua, cô đã quyết định phải mặc quần dài áo dài, lại đột ngột đổi thành chiếc váy trắng nhỏ trên người.
Có lúc, cô rất ghét hành vi thiếu nữ mộng mơ này của mình, nhưng lại không kiểm soát được mọi cảm xúc, ý chí cùng thần kinh não bộ ngập tràn phấn khích.
Tối qua trước khi đi ngủ, cô còn không kìm được mà xem tin nhắn Wechat tận mười mấy lần.
Anh nói: [Ngày mai anh đến đón em.]
Rõ ràng cô biết chẳng qua anh chỉ tới hộ chị một chuyến, nhưng vẫn vì câu này mà trằn trọc, vui đến mức không ngủ được.
Chú kiến không tìm thấy vụn bánh mì bị mất của mình, lại quay đầu đi cõng miếng mới. Thẩm Tư Ngư động đậy ngón tay, hất văng vụn bánh mì kia.
Hứa Hâm nghẹn lời, ngồi xổm xuống: “Thẩm Tư Ngư, cậu ấu trĩ thế cơ chứ?”
Thẩm Tư Ngư cụp mắt nói: “Nó không biết từ bỏ.”
Cũng giống cô vậy.
“Cậu vứt bánh mì của người ta rồi, còn bắt người ta từ bỏ à?” Hứa Hâm nhón miếng bánh mì trên đất ném đến trước mặt chú kiến, rồi giật lấy que kem trong tay Thẩm Tư Ngư, gẩy chú kiến định đưa nó về tổ. Kết quả nửa đường, chú kiến bị rơi xuống, vụn bánh mì cũng mất luôn.
Hứa Hâm: “... Tớ có tính là nhiệt tình quá hóa dở không?”
Thẩm Tư Ngư đứng lên, thấy chú kiến xoay vòng vòng rồi nói: “Không ai giúp được nó cả, đây chính là số phận của nó.”
Hứa Hâm sửng sốt: “... Thẩm Tư Ngư cậu không sao chứ? Sao tớ thấy cậu chỉ thiếu điều cắm cành liễu vào bình sứ trắng là có thể thành Bồ Tát rồi thế?”