*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cheese
"Đội trưởng Hạ, cô làm gì ở đây vậy?" Thường Bân đột nhiên hỏi sau một tiếng thở dài vì xúc động.
Hạ Thù chớp mắt, hất cằm về phía thang máy cách họ không xa: "Tôi vừa ra khỏi đội kỹ thuật, đang nghĩ tới việc đi tới phòng pháp y xem nguyên nhân cụ thể cái chết là gì."
"Vậy thì đi thôi..." Tằng Vĩnh Gia vừa mở miệng, liền cảm thấy da thịt mềm mại trên eo bị người khác hung hăng nhéo một cái, cảm giác nhói khiến cậu ta vô thức cắn răng nghiến lợi.
Thường Bân nhanh chóng rút tay về và kịp thời ngắt lời: "Đội trưởng Hạ, có thể xem tiếp theo chúng ta sẽ làm gì không?"
Đội đặc nhiệm trước đó không có ai lãnh đạo trực tiếp trong mấy tháng, điều này khiến tất cả những người trong đội trở nên buông lỏng. Mặc dù Cục trưởng Lưu chịu trách nhiệm về báo cáo, điều phối và ra quyết định của đội trước đây, nhưng không thể chu đáo mọi thứ, nên đôi khi họ tự mày mò, nghiên cứu cho những thứ không mấy quan trọng. Nhưng bây giờ tình thế đã khác, nhất định không thể tiếp tục muốn làm gì thì làm, bất kể năng lực và khí chất của tân đội trưởng như thế nào thì vẫn phải dành sự tôn trọng.
Tằng Vĩnh Gia dường như hiểu ý anh ta, chỉ xoa nắn phần thịt bên hông của mình, nghĩ rằng nó có thể đã bầm.
"Hai người kia đã gọi cảnh sát?" Hạ Thù coi động tác nhỏ giữa bọn họ như không nhìn thấy, luôn tươi cười, điều này không tránh khỏi cho người ta ảo giác không chân thực.
Tính tình trông mềm mại, cô vẫn là một phụ nữ, có vẻ dễ tính.
Nhưng Tằng Vĩnh Gia nhanh chóng lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ nguy hiểm này vô tình bị bộ dáng xuất hiện của đối phương làm cho mù mắt, nếu người khác không biết, anh còn có thể không biết được sao? Thật khó để nói năng lực của cô ấy tốt như thế nào, nhưng cậu ta chắc chắn rằng nếu thực sự xem thường người này, nhất định sẽ chết.
Hãy nghĩ đến hai chiếc xương sườn của Kỷ Thần.
"Cặp tình nhân đã tìm thấy thi thể không thể kiểm soát được cảm xúc tại hiện trường, hẳn là kinh hãi không nhỏ. Người phụ nữ đã khóc suốt". Tằng Vĩnh Gia trả lời: "Vì vậy, tôi không thể làm bản ghi chép sớm hơn, tôi đã nhận sự đồng ý của họ. Sau đó tôi mang họ trở về cục, bây giờ họ ngồi trong phòng khách ở tầng dưới chắc cảm xúc đã bình tĩnh".
"Làm bản ghi chép trước đi." Hạ Thù chỉ đạo một câu, sau khi nhận được câu trả lời xác định từ hai người họ, cô quay người bước vào thang máy và ấn xuống tầng phòng thí nghiệm pháp y.
Sau khi vào thang máy, cô nhìn số tầng lần lượt nhảy xuống, cuối cùng dừng lại ở lầu hai. Nơi này rõ ràng là thanh tịnh [*] hơn nhiều so với trên lầu, trống không, đi trên hành lang đều có tiếng vang.
[*] thanh tịnh: trong sạch và yên tĩnh
Sau khi đẩy cánh cửa nặng nề của phòng pháp y với chất liệu khác hẳn những văn phòng khác, cô nhìn thấy bác sĩ pháp y Trịnh Kiên đứng từ phía sau bàn mổ xẻ, nói chuyện nhẹ nhàng với các sinh viên thực tập bên cạnh.
"Đến đây sao?" Trịnh Kiên nghe thấy gì đó, anh ta nhìn lại, chào hỏi không có vẻ xa lạ nào: "Ngày đầu tiên nhậm chức đã quen thuộc rồi chứ?"
Hạ Thù vòng qua bàn giải phẫu, đứng đối diện, nhìn xuống cái xác trắng bệch hôi thối, sau đó mỉm cười gật đầu: "Sớm muộn gì cũng phải quen thôi, công việc của Đội điều tra hình sự quả thật không dễ làm."
Trịnh Kiên "haha" cười hai tiếng, sau đó chỉ vào cái xác trước mặt, nghiêm mặt nói: "Nạn nhân là nam, khoảng ba mươi lăm tuổi, xét theo vết thương trên xác người chết, nguyên nhân cái chết là mất nhiều máu. Lúc đầu tại hiện trường, do ảnh hưởng của ánh sáng và môi trường xung quanh, trên tử thi không còn đủ mô cơ, cơ quan nội tạng để tôi phán đoán ra vết thương chí mạng". Khi nói điều này, anh ta đẩy một vật có thể chuyển động tương tự như kính lúp vào cổ người chết, ra hiệu cho Hạ Thù bước tới và xem kỹ hơn: "Cho đến bây giờ tôi mới tìm thấy thứ này trên cổ của nạn nhân...".
Sau khi Hạ Thù quan sát cẩn thận vài giây, lông mày khẽ cau lại: "Đó là...".
"Đúng vậy, có một vết thương trên cổ của người chết, được đánh giá là vết thương gây ra cái chết của nạn nhân".
"Vậy rất có thể nạn nhân đã bị cắt động mạch chủ ở cổ, mất quá nhiều máu cho đến khi chết?" Hạ Thù lẩm bẩm rồi mới nhìn kỹ: "Vết thương này của nạn nhân không giống như gây ra bởi dao cắt thông thường".
Trịnh Kiên gật đầu: "Nó phải là một sợi dây rất mỏng hoặc một hung khí như dây cưa." Anh ta lấy ra một sợi dây mỏng từ bảng điều khiển bên cạnh, kéo thẳng nó ra, thứ đó bị khúc xạ bởi ánh đèn trở nên băng giá: "Loại này trông không dễ thấy, lại có thể gϊếŧ người vào lúc nguy cấp. Tôi cũng cẩn thận kiểm tra đốt sống cổ của nạn nhân, không có dấu vết cọ xát với hung khí. Có thể mục đích của kẻ sát nhân chỉ là muốn cắt động mạch chủ".
"Hoặc là, thực lực của tên sát nhân không lớn như vậy." Hạ Thù nhíu mày.
Trịnh Kiên đồng ý và sau đó tiếp tục: "Hầu hết các mảnh xương lộ ra của người chết đều tìm thấy dấu răng. Những dấu răng này không phải của con người, do động vật đi lạc gần nơi ném xác chết gây ra. Theo các mô cơ còn lại, những vết rách và vết cắn này đều xảy ra sau khi nạn nhân chết. Tuy nhiên, có một số điểm đáng chú ý trên cổ tay. "
Anh ta đi tới máy tính cách đó không xa, hiện lên xem vài tấm ảnh, màn hình hiển thị xương cổ tay trụi lủi hai bên trái phải của nạn nhân: "Cổ tay phải có một vết nứt nhỏ, cô thấy không, có vết trên xương cổ tay ở cả hai bên. Sự xuất hiện của các vết đốm có thể cho thấy cổ tay của người đã chết bị thương trong lúc anh ta còn sống. Tôi nghĩ rằng khi nạn nhân còn sống bị còng tay hoặc xích và nạn nhân đã dùng sức giãy sụa đến nỗi bị trật khớp xương và nứt xương. "
Hạ Thù sờ cằm, tiện thể xoay cổ tay, phát ra âm thanh "Rắc" giòn tan.
"Về phần người nạn nhân có bị thương ngoài da khi còn sống hay không, không thể phán đoán được. Ngay cả đặc điểm nam nhân cơ bản của nạn nhân cũng bị nhóm động vật nhỏ lấy đi, tôi thật sự không thể làm gì được". Trịnh Kiên thở dài một hơi:"Chờ cho đến khi khám nghiệm tử thi hoàn tất, tôi sẽ lập một bản báo cáo và gửi cho cô, DNA đã được gửi đến Đinh Kỳ xem liệu có kết quả trùng khớp trong cơ sở dữ liệu hay không. Đối với khuôn mặt của nạn nhân, tôi sẽ thực hiện trong thời gian càng sớm càng tốt".
"Làm phiền anh."
Sau khi Hạ Thù đi ra khỏi phòng pháp y, phát hiện chân trời ngoài cửa sổ sáng mờ mịt, cô lấy điện thoại ra xem thời gian, đã là năm giờ sáng. Cô bước tới cửa sổ nhìn xuống lầu, có thể thấy mấy chiếc xe tư nhân thưa thớt đậu trong đại viện, vừa định thu hồi ánh mắt, trong tầm mắt cô đã xuất hiện một vài bóng người.
Nhìn phương hướng của những người đó, dường như họ đang hướng tới tòa nhà phụ ba tầng bên cạnh tòa nhà chính, nơi có đèn ở tầng một, chính là căng tin của Cục cảnh sát thành phố. Bởi vì ở đây thường xuyên làm thêm giờ, căng tin cũng thân thiện hơn, mở cửa sớm, đóng cửa muộn.
Kỷ Thần vẫn mặc chiếc áo phông màu xanh đậm vừa gặp hồi nãy, cho dù sáng sớm có hơi lạnh, anh cũng không khoác thêm áo khoác bên ngoài. Anh nói chuyện, cười đùa với các đồng nghiệp xung quanh, thỉnh thoảng quay đầu lại để xác nhận những gì họ đang nói, gương mặt cương nghị và góc cạnh, dù thức khuya nhưng trông anh vẫn tràn đầy năng lượng.
Mãi cho đến khi một nhóm người bước vào tòa nhà phụ, cô mới chậm rãi rời khỏi cửa sổ, ấn vào cái bụng có phần trống rỗng của mình rồi nhẹ thở dài một hơi. Cuộc hội ngộ trước đó không hề hòa hợp như cô tưởng tượng, thái độ của người đàn ông quá rõ ràng khiến cô muốn hạ quyết tâm giả mù.
Hiện tại đừng tới nhà ăn, e rằng người bên kia ăn không ngon.
Hạ Thù suy nghĩ một hồi, cuối cùng đi đến phòng nghỉ của đại đội chuyên án cuối hành lang trên tầng, pha một tách cà phê, cô ngồi vào góc phòng. Mũi cô tràn ngập mùi thơm ngọt ngào và béo ngậy của cà phê hòa tan, cô uống cạn chất lỏng trong cốc giấy vài ngụm, dựa lưng vào tường rồi từ từ nhắm mắt lại.
Vì không đủ sức chống lại phản ứng của thể chất, cơn buồn ngủ dần dần quét qua tâm trí vẫn còn đang chống đỡ, cô thở nhẹ nhàng, giống như đang ngủ.
Nhưng thói quen nghề nghiệp nhiều năm khiến cô quen với việc duy trì một mức độ cảnh giác nhất định ở những nơi xa lạ, vì vậy trong cơn mê, cô có thể nghe thấy tiếng bước chân thường xuyên của người ra vào phòng chờ, tiếng máy nước nóng kêu nhẹ, tiếng vù vù của điều hòa đứng ở góc đối diện.
Nhiệt độ điều hòa rất thấp nên hơi lạnh.
Cô dường như nằm mơ, giấc mộng có chút lộn xộn, miệng và mũi bị ai đó bịt chặt khiến ngực cô phập phồng.
Sau vài giây, cô đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy vẻ dữ tợn đã quá muộn để thu lại, khiến Tằng Vĩnh Gia, người vừa ngồi xuống đối diện cô bất giác rùng mình.
"..." Vào lúc Tằng Vĩnh Gia muốn xác nhận xem ánh mắt trước đó có phải là ảo giác hay không, người đối diện đã nở một nụ cười rồi.
"Có chuyện gì tìm tôi à?" Hạ Thù hỏi.
"Không... Tôi chỉ muốn pha một ly trà. Tôi tình cờ nhìn thấy cô ở đây". Tằng Vĩnh Gia nâng cốc giấy giữ nhiệt trong tay lên: "Tôi và lão Thường đã hoàn thành bản báo cáo rồi."
"Vất vả rồi".
"Sắp đến giờ đi làm rồi. Những người trong đội của chúng ta cũng ở đây, hay là tôi giới thiệu với cô một chút?" Cậu ta ngập ngừng đưa ra một đề xuất, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn cậu ta đã nhảy khỏi ghế, bước ra ngoài với cốc nước đang bốc hơi trên tay.
Hạ Thù cũng đứng dậy đi theo sau, khi đi ngang qua máy điều hòa, cô mới nhớ ra có gì đó không ổn, không có tiếng gió ở cửa gió.
Nhiệt độ buổi sáng không khô nóng, có lẽ dì lao công cảm thấy lãng phí nên tắt đi.
Cô chạm vào cánh tay mát lạnh của mình đi nhanh ra khỏi phòng chờ. Chừng nửa phút sau, cô nhìn thấy trước cửa phòng làm việc có treo tấm biển đội đặc nhiệm, vừa đến gần thì nghe thấy âm thanh ồn ào từ bên trong.
"... Trong cục quả thật là không giảng đạo lí... Chờ thật lâu mới có tiểu nha đầu [**]..."
[**] tiểu nha đầu: Đầu trẻ gái thời xưa, tóc cột trái đào, tẽ ra hai bên. Nên bé gái gọi là "nha đầu". Lưu Vũ Tích 劉禹錫: "Hoa diện nha đầu thập tam tứ" 花面丫頭十三四 (Kí tặng Tiểu Phiền 寄贈小樊) Em gái tuổi mười ba mười bốn mặt đẹp như hoa.
Vẻ mặt của Tằng Vĩnh Gia thay đổi lớn, cậu ta lao vào văn phòng với hai sải chân, ho khan, bên trong liền không có động tĩnh gì.
Đưa tay vén mớ tóc lòa xòa sau tai, Hạ Thù đợi thêm vài hơi rồi mới bước vào. Văn phòng của đội đặc nhiệm là một căn phòng rộng rãi rộng rãi với khoảng chục bàn làm việc bên trong. Ngay khi cô xuất hiện, biểu cảm của bảy tám trưởng lão liền trông khác hẳn đi.
Sau khi nhận được cái nháy mắt của Tằng Vĩnh Gia, Thường Bân chào cô và giới thiệu cô một vòng người trong đội. Khi cậu ta giới thiệu tới người đàn ông mặt chữ điền [***] vô cảm, cậu ta dừng lại, vẻ mặt có chút xấu hổ.
[***] mặt chữ điền: Hạ Thù nhìn người cảnh sát tên là "Tạ Tử Hạo", hẳn là người vừa nói chuyện vừa rồi, hình như hắn ta mới ngoài ba mươi tuổi.
Dù sao, độ tuổi tổng thể của đội đặc nhiệm cũng không cao, hầu hết trong số họ đều từ 30 đến 40 tuổi, có người trên 40 tuổi. Dù bao nhiêu tuổi cũng không có, suy cho cùng, có thể nói nghề này là "bữa ăn của tuổi trẻ", khi lớn tuổi rồi thì chỉ thức khuya là ăn không nổi.
Tằng Vĩnh Gia cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, cậu ta không thể hiểu được tính khí của Hạ Thù là gì, vì vậy cậu ta bước lên phía trước cười ha hả: "Đội trưởng Hạ, chiếc bàn lớn bên cửa sổ là của cô, tôi cũng đã đặt bản ghi chép trên đó. Cô có thể xem qua... "
Đúng lúc này, Đinh Kỳ vừa mở cánh cửa đang khép hờ vừa huýt sáo bước vào. Sau khi nhận thấy bầu không khí rõ ràng là khác lạ trong văn phòng, anh đảo mắt nhìn xung quanh như thường lệ. Cuối cùng, ánh mắt anh ta rơi vào Hạ Thù: " Đội trưởng Hạ, đối chiếu ADN đã có kết quả. "
Nghe vậy, Thường Bân rướn người, ngửa cổ xem bản báo cáo: "Nhanh như vậy? Nạn nhân nằm trong cơ sở dữ liệu và có tiền án?"
Đinh Kỳ gật đầu.
Hạ Thù mở bản báo cáo và xem những gì cô muốn ở cuối trang: "Năm năm trước, có liên quan đến một vụ án hϊếp da^ʍ..."
- ---------------------