Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 37

Đây dường như là lần đầu tiên cho đến nay Hoài Giảo đến gần cốt truyện chính.

Nghiêm Thù nhìn chằm chằm cậu, như đang quan sát vẻ mặt của cậu.

Người trước mặt tái nhợt, nhưng cậu không sợ hãi như hắn tưởng tượng.

Hoài Giảo biết lời nói của Nghiêm Thù có lẽ là nhằm dọa cậu, bởi vì cậu có thể cảm nhận sâu sắc rằng điểm chung duy nhất của các nạn nhân trong vụ án mất tích có lẽ hoàn toàn không liên quan đến tuổi tác.

Đúng hơn là danh tính, nghề nghiệp hoặc những nơi họ thường đến.

Ví dụ như các câu lạc bộ, vũ trường...

Rốt cuộc, theo 8701, nguyên chủ đã chết trên đường ra khỏi câu lạc bộ, đêm đầu tiên cậu cũng bị theo dõi cùng thời gian và địa điểm.

Nghiêm Thù đích thân chở cậu về.

Trong xe không ai nói chuyện, bầu không khí ảm đạm, Hoài Giảo ngồi ở ghế phụ, suy nghĩ một lúc, cậu chủ động nói: "Sao anh lại biết?"

Đêm đầu tiên Nghiêm Thù cùng cậu ở câu lạc bộ, còn bị cậu đá một cước, hắn là người không có khả năng theo dõi cậu nhất.

Người đàn ông giống như chỉ chờ Hoài Giảo hỏi những lời này từ lâu, nghe xong nhanh nhảu đáp lời: "Tôi còn tưởng cậu sẽ không hỏi."

Có thể biết các vụ án chưa được công khai rõ ràng như vậy, chỉ có thể là......

"Anh là cảnh sát?"

Mới vừa nói ra, Hoài Giảo cũng cảm thấy không đúng, ngay sau đó bác bỏ: "Hẳn là không phải."

"Nào có kiểu cảnh sát đi cái nơi kia......" Cậu quay đầu đi, động tác khẽ liếc nhìn người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế lái bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn tùy tiện động tay động chân ôm một sinh viên xui xẻo vô tình đi ngang qua, không chịu thả đi..."

Nghiêm Thù: "......"

Xương ngón tay thon dài hằn trên mu bàn tay ẩn hiện những đường gân xanh, đang siết chặt vô lăng.

Hoài Giảo cũng thấy xe chạy vào khu cậu thuê, xuống tầng dưới nhà mình nên mới dám mạnh dạn tố cáo người ta như vậy.

Trên vỉa hè phủ đầy lá khô, hàng hiên cũ xưa của khu nhà với hành lang tối tăm, so sánh với chiếc siêu xe nhìn qua là biết giá trị không hề nhỏ, lúc ngừng xe lại còn đánh một vòng.

Nhìn qua khung cảnh có chút kỳ lạ.

Hoài Giảo giật mình, cho rằng mình đã chọc giận đối phương, xe vừa dừng lại đã muốn bỏ của chạy lấy người.

Sau một tiếng "bíp", cửa xe đã bị khóa, chốt mở bên cửa xe bị một bàn tay to lớn khác đè lên, người đàn ông một tay mở dây an toàn trên người, động tác nhanh chóng mà đè lại Hoài Giảo, bởi vì nghiêng người động tác, không gian vốn đã nhỏ bên trong xe lại càng trở nên chật chội hơn.

Những ngón tay gầy gò trắng nõn trong lòng bàn tay cậu vô thức co lại, Hoài Giảo hoảng sợ cúi đầu xuống, bị người đàn ông phía sau khống chế ở cửa xe.

"Làm, làm gì vậy..." Nghiêm Thù vuốt ve, vừa vỗ vừa ấn thẳng đầu ngón tay có chút run rẩy của cậu.

"Xem ra em hiểu lầm tôi rất sâu." Nghiêm Thù thân hình so với cậu cao to hơn rất nhiều, bả vai lại càng rộng hơn, khi đè trên người Hoài Giảo, hình thể giữa hai người chênh lệch lớn đến nỗi khiến Hoài Giảo trông như một bé mèo con nằm gọn vòng tay của hắn.

Mèo con mềm mại trên người có mùi thơm, độ ấm ở bên trong xe lại thích hợp, mùi hương cứ như vậy toả ra mùi hương tan vào khoang mũi người đàn ông.

Nghiêm Thù nhíu mi, nghĩ thầm, đã trắng rồi, sao lại còn thơm nữa.

Sống lưng Hoài Giảo cứng còng, nhịn không được muốn đẩy ra hắn, lại nghe được người kia tiếp tục mở miệng nói: "Tôi cần phải làm sáng tỏ một chút, trước kia, thật sự tôi chưa từng làm như vậy với bất kỳ ai."

Động tác giãy giụa của Hoài Giảo dừng lại, hỏi: "Như thế nào?"

"Tùy tiện động tay động chân, ôm sinh viên đi ngang không chịu bỏ."

Hoài Giảo: "......"

Nghiêm Thù cau mày, thấp hèn gật đầu, rũ mắt nhìn Hoài Giảo, biểu tình nghiêm túc, trầm giọng giải thích: "Đêm đó tôi chỉ uống một chút rượu, cũng không có say, khi nhìn thấy em tôi cũng định không quan tâm."

"Lúc ấy em giống như không quá tỉnh táo, bị người chung quanh vây quanh ôm, cũng không phản kháng."

"Tôi cho rằng em là người của Dạ Sắc."

Hắn lại lặp lại nội dung tin nhắn lúc trước, "Lúc tôi ôm em đi ra ngoài, bản thân tôi cũng chưa suy nghĩ cẩn thận xem mình đang làm gì."

Hoài Giảo lúc này giương mắt nhìn Nghiêm Thù, cậu há miệng thở dốc, muốn nói nhưng lời chưa ra khỏi miệng, đột nhiên bị Nghiêm Thù duỗi tay bưng kín miệng.

"Ưm ưʍ......"???

Người đàn ông nhướng mày, cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn Hoài Giảo: "Để tôi nói xong trước."

Đôi môi được che phủ dưới lòng bàn tay hắn đang mấp máy đóng mở, thở ra những luồng hơi thở ấm áp và mềm mại, khiến Nghiêm Thù chỉ cảm thấy cả lòng bàn tay và sống lưng hắn tê ngứa, hắn cau mày, nhịn không được ấn nhẹ vào khuôn miệng kia, lạnh lùng cảnh cáo.

"Không được thở ra!"

Chỉ có vành tai màu đỏ lộ ra lờ mờ dưới mái tóc đen dày, để lộ sự hỗn loạn của chủ nhân dưới sự sự bình tĩnh gượng ép.

"Tôi sẽ không làm vậy với người khác, cũng sẽ không tuỳ tiện động tay động chân." Nghiêm Thù vành tai đỏ lên, nói tiếp: "Tôi chưa bao giờ nói những lời đó với người khác, huống chi là chạm vào người khác."

Ngay cả những tưởng tượng phóng đại và quá mức cũng chưa bao giờ xảy ra.

Nghiêm Thù cũng tự cảm thấy kỳ quái, hắn sống 28 năm vốn dĩ đều lãnh đạm.

Tất cả những ý nghĩ xấu và ham muốn hỗn loạn đều nổi lên từ đêm đó.

"Tôi không thích người da trắng, cũng không phải người hay phô trương." Nghiêm Thù càng nói càng cảm thấy hành vi của chính mình quái dị, hắn không phải người như vậy, nhưng hắn lại cố tình làm những việc đó.

Nói ra chắc không ai tin nổi, trên thực tế hắn thật đúng là giống Hoài Giảo nói, ở phòng riêng club, đối với một tiểu nam sinh xui xẻo đi ngang, vừa kéo vừa ôm còn vô sỉ bộc lộ.

Thưởng thức làn da trắng trời sinh đó, tò mò dưới lớp quần áo có hồng hay không.

Giống tên đàn ông goá vợ 800 năm.

Nghiêm Thù càng nghĩ càng cảm thấy ngón tay tê dại, miệng Hoài Giảo bị lòng bàn tay hắn che, lông mi cậu run run, đôi mắt xinh đẹp cũng tròn lên một ít.

Hắn chỉ có thể mím môi, ra vẻ thong dong mà nhéo mặt người ta, bình tĩnh nói: "Nghe hiểu thì gật gật đầu, không được phát ra âm thanh kỳ quái."

Hoài Giảo vội vàng gật đầu.

Bàn tay che mặt cậu được bỏ ra, Nghiêm Thù ngồi thẳng dậy, nghiêng người giúp cậu tháo dây an toàn.

Dây an toàn đã được tháo ra, cửa xe còn chưa mở, lưng Hoài Giảo tựa vào cửa, vừa rồi cậu bị trọng lực đè lên, trên mặt có hai vết đỏ hồng nhỏ.

Trên mặt cậu vẫn còn có chút sợ hãi, ngước mắt nhìn Nghiêm Thù, cẩn thận hỏi: "Vậy tôi có thể vào nhà được chưa..."

Nghiêm Thù "Chậc".

Anh ta không phải là người có tính cách ác liệt hay như tụi trẻ trâu không biết nặng nhẹ, cũng không phải cố ý hù dọa người khác, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt sợ sệt của Hoài Giảo, hắn không khỏi...

"Được rồi, nhưng những gì tôi vừa nói, em nghe rõ chưa?"

Hoài Giảo giống như một học sinh ngoan được thầy giáo điểm mặt gọi tên, thành thật trả lời: "Nghe rõ rồi..."

"Vậy thì lặp lại một lần."

Hoài Giảo: "..."

Đáng giận, đừng có quá đáng!

"Ưm?" Vành tai bị nhéo nhẹ một cái.

Hoài Giảo: "Anh không phải người thích phô thân cũng không thích người da trắng."

Nghiêm Thù: "..."

Ừm, đúng thật hắn không phải.

Hắn liếc nhìn biểu tình trên mặt Hoài Giảo, trong lòng thầm nghĩ, nghe mà cũng chỉ nghe có một nửa.

Đối phương trông mong nhìn hắn, khóe miệng hơi mếu, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận lại có chút tủi thân.

Cửa xe đóng chặt, điều hoà đóng đã lâu, cả khoang xe đều tràn ngập mùi cơ thể cậu.

Khi Hoài Giảo đột nhiên bị người đến gần ôm mặt, cậu vẫn chưa kịp phản ứng.

Nghiêm Thù bỗng nhiên đến rất gần, mặt áp vào gò má trắng như tuyết của Hoài Giảo, người đàn ông trưởng thành với dáng vẻ đoan trang vững chãi không khỏi ôm chặt lấy cậu.

Hắn thật sự không nhịn được, hắn không khỏi nghĩ đến...

Hoài Giảo thật đáng yêu quá đi mất, vừa thơm tho vừa dễ thương, tuy lúc tức giận sẽ biết đá người, nhưng bình thường cậu vừa nghe lời lại còn ngoan ngoãn, có thể tùy tiện bị lừa về nhà, cũng không kén ăn, ăn cũng rất nghiêm túc, làn da thì trắng nõn, lớn lên tuyệt đỉnh đáng yêu, trên người còn thơm muốn chết, bị che miệng cũng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, hắn bảo làm gì liền làm cái đó.

Vì biết mình ngốc nên luôn cư xử thật ngoan, rất ít nói, khi bị hỏi khó, cũng chỉ nói rằng mình không biết.

Phải làm sao, phải làm sao bây giờ? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này...

"Sao em dễ thương quá vậy?" Một người đàn ông gần 30 tuổi khi ôm Hoài Giảo không khỏi thốt lên những lời ấu trĩ không thể kiềm chế, sống mũi cao áp vào đôi má trắng nõn mềm của Hoài Giảo.

Chóp mũi của hắn sắc bén, chạm vào cậu, nếu cọ vào cậu, hương thơm ngọt ngào mềm mại của đối phương sẽ tràn vào lỗ mũi y.

Xong đời.

Nghiêm Thù nghĩ thầm rằng hắn chắc chắn là tên ngốc biếи ŧɦái đầu tiên trên thế giới nghiện mùi của một người.

...

Hoài Giảo vất vả được thả về nhà mới cảm thấy mình xong đời.

Xem ra ngày hôm nay cậu chẳng làm được gì, số tiền chuyển khoản khổng lồ không được hoàn lại, gọi cảnh sát cũng vô ích, gặp Thẩm Thừa Ngộ lại càng tệ hơn.

Đương nhiên, ưu tiên hàng đầu bây giờ là nhanh chóng tìm ra người đang theo dõi mình, Hoài Giảo ngồi trong phòng, nhìn bầu trời tối sầm ngoài cửa sổ, đau khổ suy nghĩ, mặc dù đã nói sẽ lắp camera.

Không hiểu sao nước nóng trong phòng tắm hình như có vấn đề, máy nước nóng điện lắp trong căn hộ cũ dùng phương pháp thủ công đun một thùng nước, sau khi dùng hết lại tiếp tục đun nóng thùng mới.

Khi Hoài Giảo đi tắm, ngoại trừ hai phút đầu nhiệt độ nước bình thường, sau đó giống như tắm nước lạnh, trong phòng tắm không máy sưởi ấm, nên cậu chỉ có thể lắc đầu tắm nhanh, bả vai run rẩy.

Bàn chải đánh răng màu đen được đặt trên bồn rửa, lông bàn chải còn ướt nước, Hoài Giảo bóp kem đánh răng cho vào miệng, chẳng hiểu sao cảm thấy miệng ướt hơn mọi khi.

Khi cậu rút khăn tắm ra lau người, cậu cũng cau mày cảm thấy khăn tắm hôm nay cũng rất ướt.

Chẳng lẽ đang tắm bị bắn nước tung tóe sao? Hoài Giảo hoang mang nghĩ.

Ban ngày tuy không làm gì nhiều, nhưng lại giống như xảy ra rất nhiều chuyện, Hoài Giảo nhắm mắt nằm trên giường, khi nói chuyện với 8701 giọng mềm như bông không có tinh thần.

8701 tối nay rất kỳ lạ, khi nói chuyện, dường như nó đề cập rất nhiều về việc trang bị camera [Sáng mai đi sớm, đừng chậm trễ.]

Hoài Giảo rất muốn ngủ, nhưng vẫn phải nhịn, nhỏ giọng nói với nó [Được rồi, ngày mai đi.]

Sau một lát, cái mùi mơ hồ mà cậu luôn ngửi thấy mỗi đêm khi nhắm mắt lại dường như đêm nay nồng nặc hơn rất nhiều.

Mùi lạ nhưng không khó chịu, Hoài Giảo luôn cho rằng đó là mùi ẩm của các khu dân cư cũ kỹ.

Lần đầu tiên, ý thức choáng váng của cậu trực tiếp bị cắt đứt như thế này, khi Hoài Giảo chìm vào giấc mơ sâu, cậu vẫn đang nghĩ ngày mai mình nhất định phải cài đặt giám sát.

Trong màn đêm tĩnh mịch, những cành khô ngoài cửa sổ bị gió lạnh thổi bay, đập nhẹ vào lưới cửa sổ ban công.

Ánh trăng chiếu qua tấm rèm mỏng trong phòng ngủ và chiếu lên đầu giường.

Vốn dĩ không có âm thanh, mọi thứ giống như chuyển động chậm trong một bộ phim đen trắng.

Một bàn tay với những khớp xương to khỏe, phủ đầy ánh trăng bạc, nhô ra từ dưới gầm giường.

Mảnh thảm nhỏ trải bên giường bị ấn thành hai chỗ lõm.

Sau một động tác nhẹ nhàng, người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng cạnh giường trong phòng ngủ.

Người trên giường vừa bị mùi hương kỳ lạ cưỡng ép đi vào giấc ngủ.

Cậu cau mày, khuôn mặt trắng nõn vùi sâu vào chiếc gối mềm mại, sau đó bị người nâng cằm lên.

Hơi thở ẩm ướt và nặng nề tràn ngập chóp mũi.

"Hôm nay em nghịch ngợm quá."

Có người nhéo mặt cậu, nói như vậy.

­­­­­­­­­­­­­­______