Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 15

Hoài Giảo dại ra.

Âm thanh ù đi như mất đi thính giác trong chốc lát “…… Cái gì?”

Cổ tay bị nắm của cậu truyền đến một chút run rẩy, không biết là do quá lạnh hay do bị doạ. Trác Dật dừng một lát, mới phát hiện Hoài Giảo chỉ mặc mỗi áo thun, hắn buông cổ tay cậu ra, động tác nhanh lẹ, cởϊ áσ khoác trùm lên người Hoài Giảo.

Hoài Giảo theo bản năng nắm lấy áo khoác, giương mắt nhìn Trác Dật, run rẩy hỏi: “Tần Lệ, ở đâu?”

“Gác mái.”

Hoài Giảo trắng mặt.

Sự kiện vốn dĩ phải xảy ra cũng xảy ra rồi.

“Tối hôm qua cậu không nghe được thanh âm gì sao?” Lục Văn đứng bên cạnh Trác Dật, không biết khi nào đến gần, hắn cúi đầu nhìn Hoài Giảo, nói: “Chúng ta đều nghe được, động tĩnh trên lầu.”

“Không có……Tối hôm qua, ngủ sâu quá.”

Khoé miệng Lục Văn hạ xuống, nhưng không hề hiện lên nét cười, mà thật ra hiện tại cũng không ai cười nổi.

“Âm thanh rất lớn, giống như kéo vật gì đó trên mặt đất……” Trác Dật còn chưa nói hết đã dừng lại khi thoáng thấy khuôn mặt Hoài Giảo. Hắn nghiêng mặt sang một bên, hiếm khi lộ ra vẻ u ám như vậy, chốt hạ giọng nói: “Quên đi.”

Vài người đứng trong đại sảnh, sắc mặt không giống nhau, đặc biệt là cô gái duy nhất Lâm Chi Chi ở bên cạnh Lục Văn, đôi mắt đỏ hoe như thể vừa mới khóc.

“Chúng ta đi trước đi, được rồi, trước tiên rời đi nơi này. . .”

“E là không đi được nữa.” Hình Việt không biết rời đi từ lúc nào. Hắn trở lại từ cánh cổng biệt thự đang đóng chặt, khi đến gần, ánh mắt anh dừng lại trên người Hoài Giảo một lúc, sau đó cúi mặt xuống, lạnh lùng nói:

“Cửa không mở được.”

“Sao có thể? Tối hôm qua đều tốt mà?”

Lâm Chi Chi hiển nhiên bị dọa sợ, cô xoay người chạy nhanh về hướng cửa, “Làm sao có thể, tại sao mở không được!” tay nắm cửa như bị hàn chết. Nói chung, dù đẩy tới cỡ nào, chúng vẫn không mảy may xê dịch.

Trác Dật và Lục Văn cũng thay đổi sắc mặt, hướng cửa đi đến.

“Chìa khóa đâu, không phải có chìa khóa sao?” Giọng nữ trong trẻo tiếng khóc vang lên, nặng nề đập cửa vài cái, cô nắm lấy cánh tay của người bên cạnh, lớn tiếng quát:

“ Trác Dật, ngươi mẹ nó ném chìa khoá ở đâu!”

“Đem ra đây!”

Trác Dật nhíu mày thật chặt, không nói hai lời vươn tay, nhanh chóng lấy chìa khoá ra từ túi quần.

Chìa khóa tra vào ổ, sau đó mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Trác Dật lại đá mạnh vào cửa, quát:

“Ai chặn cửa, mở không được!”

“Làm sao có thể, không thể nào!” Lâm Chi Chi không tin giật lấy chìa khóa trong tay Trác Dật, tự mình tra chìa vào lỗ khóa.

Kết quả y hệt vừa nãy.

Hoài Giảo đứng ở cửa, nhìn cánh cửa sắt nặng nề đóng chặt, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

Biệt thự bão tuyết.

Một không gian khép kín không thoát ra được bị cách biệt với thế giới bên ngoài thường xuất hiện trong các tiểu thuyết trinh thám.

Án mạng gϊếŧ người tình cờ xảy ra ở đây, và những người bị mắc kẹt trong này lại tình cờ có liên quan đến vụ án trong quá khứ.

Như đã đề cập trong cốt truyện, những nam thanh nữ tú mang trong mình bí mật đã đoàn tụ tại hiện trường xảy ra vụ án. Tần Lệ đột ngột qua đời vào ngày thứ ba chính là một khởi đầu. Ai đó đứng sau tất cả những điều này, cánh cửa sắt không thể mở chỉ là phát súng mở màn.

Lâm Chi Chi lúc này rốt cuộc không nhịn được nữa, cô gục xuống hét lên: “Con mẹ nó đừng làm bộ làm tịch nữa, cả đám chỉ có vài người, vấn đề ắt hẳn là từ người bên cạnh. Tối hôm qua rõ ràng yên ổn, sao hôm nay lại có chuyện được?”

Cô đột nhiên quay đầu, nhắm ngay Hoài Giảo sắc mặt vốn rất kém cỏi, giương giọng nói: “Vì sao tối hôm qua ai cũng nghe được âm thanh, chỉ có mình cậu ngủ ngon như vậy!”

Sáng sớm phát hiện Tần Lệ chết, cô không tài nào bình tĩnh nổi, chỉ một điểm bất thường cũng khiến cô sốt sắng hỏi: “Buổi sáng bọn tôi đập cửa lớn như vậy, cậu vẫn ngủ ngon cho được?”

Hoài Giảo mặt cắt không còn giọt máu, giọng khẽ run mà giải thích: “Tôi không biết……Tôi cũng không hiểu sao tối hôm qua lại ngủ sâu như vậy, sáng hôm nay lúc mọi người đập cửa tôi cũng thật sự không biết.”

Hoài Giảo nói xong, chợt nhận ra có điểm kỳ quái, cậu ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao mọi người đều nghe được động tĩnh nhưng không ai lên xem……”

Trong chớp mắt mọi người đều trầm mặc.

“Bởi vì tôi cũng không tỉnh táo giống như em.” Hình Việt khoanh tay đứng một bên lên tiếng, hắn nói “cũng không tỉnh táo”, không phải cố ý trêu chọc Hoài Giảo như mọi khi, mà là bình tĩnh tường thuật lại tình hình đêm qua.

“Giọng nói đó rất kỳ lạ. Tôi không nhận biết được đó là mơ hay thực. Nếu Tần Lệ không gặp tai nạn sáng nay, tôi sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.”

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh.

“Chờ một chút, cậu không phải còn có di động sao?” Lâm Chi Chi nghĩ tới cái gì, vội vàng nói: “Có thể gọi cảnh sát!”

“Không có tín hiệu.” Lục Văn mím môi ngay khi lấy điện thoại ra.

“Sao có thể? Không phải tôi mới gọi sáng nay sao??” Vừa nói, cô vừa vội vàng với lấy điện thoại trong túi, cũng không có tín hiệu.

Hình Việt và Trác Dật đồng thời liếc nhìn điện thoại, sắc mặt lập tức thay đổi đã nói lên tình hình.

Hoài Giảo nhìn thấy mọi người đang cầm điện thoại di động mới nhớ ra——

“Hoài Giảo, điện thoại của cậu đâu?”

“Không biết, mất rồi.” Hoài Giảo vừa nói ra đã cảm thấy kỳ quái, sao cậu có thể điềm tĩnh như không xảy ra chuyện gì như vậy được.

Giới trẻ thời nay không thể sống thiếu điện thoại, dù có đi chơi cũng không bao giờ quên được, huống hồ bao ngày qua mới nhận ra mình đã đánh mất điện thoại.

“Mất khi nào, sao không nói?” Trác Dật cau mày hỏi cậu.

“Không biết, đêm đầu tiên tôi còn dùng…” Đêm thứ nhất, chơi thách, lầu ba. Hoài Kiều nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn Hình Việt.

Hình Việt vô cảm nhìn vào mắt cậu.

“Hình Việt, anh còn nhớ không? Đêm đầu tiên khi tôi lên tầng ba, tôi đã dùng đèn pin trên điện thoại di động.” Hoài Giảo vẻ mặt hoảng hốt, biểu tình như xin giúp đỡ, hỏi Hình Việt.

Mấy người đồng thời nhìn về phía Hình Việt.

“Ừ.” Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, không nhanh không chậm đáp.

Hoài Giảo nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cậu thật sự sợ Hình Việt đối với cậu có ác cảm sẽ thẳng thắn phủ nhận. Cũng may đối phương có vẻ không tới nỗi đó.

“Rơi ở lầu 3?”

Hoài Giảo gật gật đầu.

“Muốn đi tìm sao?” Cậu nhỏ giọng hỏi.

“Đương nhiên muốn tìm, lỡ như điện thoại cậu có tín hiệu thì sao?” Lâm Chi Chi trách móc nói.

“Chính là……” Tối hôm qua có đi một lần rồi, cũng có thấy bóng dáng đồ vật gì đâu.

Hoài Giảo định nói, nhưng Trác Dật đã đánh gãy.

“Còn không ý thức được sao, vấn đề không phải ở di động của chúng ta.” Hắn nhìn thoáng qua Hoài Giảo dịu giọng xuống, “Vấn đề ở căn phòng này, có thứ gì đó ngăn cản tín hiệu sóng.”

“Vậy làm sao bây giờ? Cửa mở không ra di động cũng không có tín hiệu, không lẽ cứ ngu ra ở đây chờ chết?” Lâm Chi Chi vội vàng nói, trong thanh âm còn có chút nức nở.

“Trước tìm xem có cửa ra vào nào khác hay không.” Lục Văn nói.

“Lầu một, lầu hai, đều đi lục soát một lần, cửa không được còn có cửa sổ, cửa sổ phòng ngủ đều xem qua.”

“Đúng vậy! Còn cửa sổ!”

Lục Văn mang đến một chút hy vọng nhỏ bé, khi thấy Lâm Chi Chi gấp không chờ nổi đang tính toán nhích người tự hành động, hắn nhắc nhở: “Không cần tách ra, cùng nhau hành động.”

Biệt thự xây dựng bên cạnh núi, bởi vì trong núi sâu, đề phòng thú dữ xuất hiện trong núi, cửa sổ tầng một đều giăng lưới bảo vệ.

Cả đám thăm dò cầm dụng cụ đập nát vài lần, trên tấm lưới kim loại chắc chắn không để lại dấu vết gì, Hoài Giảo thực ra cũng không có kỳ vọng gì, ở chế độ Biệt thự Bão tuyết, không có chuyện trốn khỏi mật thất.

Lầu hai tổng cộng có tám gian phòng, sáu người bọn họ chiếm sáu gian phòng, các gian phòng đều bài trí tương tự, mở cửa ra cũng bố trí giống nhau.

Cửa phòng của những người khác đều đóng, lúc này chỉ có gian phòng duy nhất mở toang chính là phòng ngủ của Hoài Giảo, Trác Dật bước vào phòng trước, bên phải giường có một ô cửa sổ lớn đang mở. Trác Dật đi vài bước tới gần, vươn tay đẩy một cái, cửa sổ dễ dàng mở ra.

Mọi người theo sau.

“Cao như vậy? !” Ngoài cửa sổ không phải là mọi người tưởng tượng bằng phẳng đất bằng, mà là bởi vì xây ở bên cạnh núi, phía dưới toàn bộ là vách núi.

Nếu nhảy xuống, sẽ rơi vào hư không.

Cả đám người im lặng, lui về phía sau vài bước, đi về phía phòng ngủ bên kia. Bên này là sân sau của biệt thự, nhưng trên bãi cỏ của biệt thự ngày trước đã không còn cỏ dại, lúc này mọc dày đặc gai gỗ sắc nhọn.

Những chiếc gai gỗ đó mọc so le dựng đứng, hướng về phía bậu cửa sổ. Ngay cả khi có dụng cụ hỗ trợ leo xuống, hoàn toàn có thể bị chọc thủng nếu không cẩn thận.

Rõ ràng là ai đó đã bẫy họ, muốn họ chết trong biệt thự.

Khi từ tầng hai đi xuống, bầu không khí u ám kỳ lạ.

Trong đại sảnh lầu một, tại sô pha trong đại sảnh nơi tối hôm qua bọn họ chơi game uống rượu, mấy người ngồi thất thần, không ai phát ra tiếng động, trong lò sưởi không có ngọn lửa, lạnh thấu xương. không khí từ ngọn núi mùa đông đến từ hư không trong sảnh thấm ra từ từ từng ngóc ngách.

Hoài Giảo đang mặc áo khoác của Trác Dật, tay chân vẫn lạnh cóng.

Cậu hắt hơi hai lần, không kiểm soát được.

“Có lạnh không?” Trác Dật liếc cậu một cái, đứng dậy nói: “Tôi đi nhóm lửa.”

“Không cần…” Hoài Giảo cảm thấy dưới tình huống như vậy không thích hợp, đang muốn ngăn cản Trác Dật, lại bị đối phương cắt ngang: “Tôi cũng lạnh, không cần khó khăn với chính mình vào lúc này.”

Sau khi đốt lò sưởi, đại sảnh lập tức ấm lên, Hoài Giảo cứng ngắc dường như đã có thể hoạt động bình thường.

Mọi người thực sự lạnh, sau khi nhiệt độ ấm lên mới khiến mọi người cảm thấy thoải mái, mới có người chậm rãi nói.

“Thật ra cũng không cần quá nản lòng.”

“Mất liên lạc lâu ngày thì gia đình lúc nào cũng để ý”.

“Chúng ta chỉ cần chờ đợi.”

“Đúng chính xác.”

Mọi người hàn huyên vài câu, cố ý bỏ qua sự thật là lúc này trong nhà còn thiếu một người.

Những ngày trong mùa đông luôn rất ngắn, và khi ánh sáng trong nhà dần dần mờ đi, mọi người mới nhận ra rằng trời đã tối.

Họ đã không ăn cả ngày nên giờ đã đói. Hai cô gái chủ yếu phụ trách đồ ăn ngày thường, bởi vì thiếu một người nên người còn lại cũng không có dấu hiệu sẽ nấu ăn.

Cuối cùng, người vào bếp là Hình Việt. Hoài Giảo có chút hiểu ra, ở chung ba ngày cũng không khó để cậu phát hiện ra quy luật trong phong cách sống của Hình Việt. Hắn dường như có chiếc đồng hồ sinh học rất cứng nhắc, hành động hay công việc gì đều được sắp xếp ổn thoả.

Khi bữa tối được dọn ra, Hoài Giảo nhịn không được đưa mắt quan sát Hình Việt.

Đối phương mang sắc mặt lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, thật sự không giống kiểu người muốn ăn sẽ lăn vào bếp.

“Đang nhìn cái gì?” Hình Việt liếc cậu một cái.

Hoài Giảo lắc đầu.

Trên bàn ăn yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau rất nhỏ.

Không biết qua bao lâu, Hoài Giảo nhìn thoáng qua Lâm Chi Chi ngồi đối diện, cúi đầu nghẹn ngào nói: “Vào giờ này ngày hôm qua, tôi và Tần Lệ đang cùng nhau nấu cơm.”

Không ai trả lời, nhưng động tác nhấc đũa đã chậm hơn rất nhiều.

“Vừa rồi tôi đang nghĩ, nếu như buổi tối Tần Lệ không chơi trò chơi kia, có phải hay không sẽ không xảy ra chuyện…”

“Đừng nói nhăng nói cuội.”

“Tôi không nghĩ tới! Đều là trò chơi kia, nếu không phải trò chơi kia, Tần Lệ căn bản sẽ không nhắc tới Thẩm Thừa Ngộ!”

“Đều là bởi vì Thẩm Thừa Ngộ, đều là bởi vì nhắc tới hắn!” Lâm Chi Chi càng nói càng kích động, thanh âm tăng lên vài phần sắc bén. “Không ai trong chúng ta có thể trốn thoát. Chúng ta đã ở đây bốn năm trước, chỉ có chúng ta!”

“Chính những người đã chết quay về báo thù cho cái chết của bản thân.”

Hình Việt đặt đũa xuống, thanh âm có vẻ bình tĩnh.

“Thẩm Thừa Ngộ nghe cũng phải cảm thấy xui xẻo.”

“Hình Việt, cậu có ý tứ gì?” Lâm Chi Chi đỏ mắt trừng Hình Việt: “Cậu cái gì cũng không biết, cậu là người đến sau, cái gì cũng không biết, đừng ở chỗ này nói nhảm!”

Hình Việt cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như tôi là Thẩm Thừa Ngộ, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người.”

Hoài Giảo mím chặt môi, ngước mắt nhìn mọi người.

Sau đó cậu nghe thấy Lục Văn, cả ngày là người hiếm khi nói chuyện nhất, đột nhiên nói: “Tôi thấy kỳ lạ.”

“Nếu thật sự có quan hệ với Thẩm Thành Ngộ, chúng ta ở đây cũng không có gì sai.”

“Nhưng Hình Việt, cậu có tư cách gì tới đây?” Thời điểm như lúc này, mâu thuẫn nội bộ là đáng sợ nhất, Lục Văn không phải không hiểu, nhưng lúc này hắn vẫn là ủ rũ, dùng một loại vẻ mặt chưa từng thấy qua, giọng điệu gay gắt, hắn hung ác nói: “Đến lượt cậu ra tay giúp hắn sao?”

“Hay là chính cậu, Hình Việt, lừa người giả quỷ?”

“Đúng vậy, chuyện bốn năm trước làm gì liên quan đến hắn, chính là Hình Việt!” Lâm Chi Chi tựa hồ tìm được mấu chốt, lập tức đi theo Lục Văn, “Hắn là người thừa, là kẻ kỳ lạ nhất!”

Không có người đáp lời, động tác nâng đũa đều chậm lại không ít, Hoài Giảo cảm thấy nhức nhức cái đầu.

Không phải do tâm lý, mà thật sự là phản ứng cơ thể.

“Cái kia, tôi……” Cậu còn muốn nói gì đó, nhưng tầm mắt dần trở nên mơ hồ, khiến cậu không thể nói hết câu.

Không phải chỉ có mình cậu bị, bởi vì Hoài Giảo có thể cảm nhận được Lâm Chi Chi – người vừa rồi còn nói rất nhiều, đột nhiên ngã xuống.

Hoài Giảo nhíu mày, cậu cố hết sức tỉnh táo lại, dựa đầu vào bàn lắc đầu, sau một khắc, trước mắt cậu tối sầm, thân thể mất đi sức lực, mềm nhũn ngã vào trên bàn.

Đầu áp vào bàn, trước khi một chút ý thức cuối cùng tiêu tan, Hoài Giảo dường như nghe thấy tiếng ai đó cười nhạo.

Người đàn ông nói: “Xem ra bây giờ hết ngốc rồi nhỉ.”

Tác giả nói: Có đứa muốn chơi lớn.