Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 13

“Không thú vị không thú vị, đáp án kiểu gì thế?” Không gian đại sảnh ở biệt thự chỉ khác chút so với biệt thự hiện tại đám Hoài Giảo ở, cũng tương đồng 4 trai 2 gái ngồi gần lò sưởi âm tường.

Hoài Giảo ý thức mơ hồ lại hỗn độn, mở mắt ra, giống phần lớn người cận bỏ mắt kính ra, trước mắt cảnh tượng đều như cách tầng tầng lớp lớp sương mù, vạn vật mông lung không rõ, chỉ có thể từ hình thể và âm sắc phân biệt ra nam nữ.

Hơi có chút quen thuộc thanh âm, từ kế bên truyền đến.

“Đã chơi thì chơi lớn luôn đi, luôn chọn nói thật làm gì.” Chung quanh vang lên âm thanh phụ họa.

Người nói chuyện dường như giống nhau, cười thanh, tiếp theo đề nghị nói: “Hay là, từ giờ cứ một ván nói thật thì ván sau phải chơi thử thách?”

Âm thanh ồn ào huyên náo tán đồng.

Cảnh tượng trước mắt Hoài Giảo thấy không rõ lắm, cậu chỉ có thể mơ hồ cảm giác được chính mình là một người ở trong đó. Tay bị động mà tự nâng lên, dường như giận dữ mà đánh nhẹ lên người ngồi bên cạnh.

Người nọ tránh đi.

“Thẩm Thừa Ngộ, cậu cũng thật là.” Thanh âm bông đùa lại không có ý tốt, “Đối với người ta tốt xíu được không, Hoài Giảo thích cậu lắm đó.”

“Đừng lộn xộn.” Âm sắc lạnh lẽo của người thanh niên vang lên.

“Thôi thôi thôi, tiếp tục tiếp tục.”

“Ha ha rốt cuộc đến cậu, ván này là chọn thử thách nha, cứ thoải mái chuẩn bị, tốt xấu cũng phải chỉnh cậu.”

“Hoài Giảo tới, cho Hoài Giảo chọn đi.”

“Còn bày đặt giận dỗi nữa, vậy cậu mau tới trừng trị hắn đi!”

“Đừng có chơi trò giả vờ cưỡng hôn nha, tâm tư thật xấu hổ ha ha.”

Người ngồi ở cạnh lò sưởi âm tường không rõ tâm tình nhưng có thể thấy đang tức giận, thân thể dường như run run. Hoài Giảo ý thức mông lung nghe được thanh âm giống mình y như đúc, mang theo mơ hồ tức giận, lạnh như băng nói: “Được thôi, đưa ra thử thách thì đưa, một là hôn tớ, hoặc là lên lầu 3 ngốc ở đó một đêm, cậu mau chọn đi.”

“Oaaaaa ————” bốn phía xem kịch vui khoa trương phụ hoạ.

“Còn phải chọn? Lầu 3 đến cái đèn đều không có, dơ muốn chết, chọn cái gì nữa mà chọn, Hoài Giảo ngươi đúng là biết chơi!”

Người bên cạnh nghe được lời này cười lạnh một tiếng.

Hoài Giảo cảm giác được thân thể này có chút khẩn trương mà rụt vai, hai bàn tay bọc chặt muốn chết, ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nam nhân bên cạnh.

Người nọ trong âm thanh nhốn nháo xung quanh đứng lên, hắn đi tới, tại Hoài Giảo trước mặt ngừng một chút. Dù là cảnh trong mơ, Hoài Giảo cũng có thể cảm nhận được thân thể này trong tích tắc đó, tim đập loạn xạ.

“Đừng làm tôi ghê tởm.”

Người nọ ném xuống những lời này, sau đó lướt qua mọi người, đi về phía cầu thanh lên lầu ba.

Chung quanh đều an tĩnh.

……

Hoài Giảo mồ hôi đầy đầu mà tỉnh lại, trong tầm mắt là ánh đèn sáng bừng của phòng ngủ lầu hai.

Cậu ở trên giường ngồi dậy, bởi vì đổ mồ hôi, tóc mái thấm đến ướt một nửa, từng chỏm dính dính ở mặt sườn. Hoài Giảo thở hắt ra một hơi, nỗi khó chịu ở l*иg ngực lúc này mới tiêu tan bớt.

[Hệ thống……]

Hoài Giảo thanh âm còn có chút run.

[Thẩm Thừa Ngộ chết, có liên quan tới tôi sao?]

Hệ thống cách thật lâu mới đáp, như cũ tường thuật cứng nhắc, không có một đoạn lên xuống mà trả lời cậu ——

[Có.]

Hoài Giảo cả người đều lạnh.

Phía sau lưng cũng đổ mồ hôi, lạnh lẽo lại dính nhớp, cảm giác làm Hoài Giảo có chút không khoẻ, cậu ngồi yên trong chốc lát, vẫn là quyết định rời giường tắm rửa một cái.

Tắm xong lại càng tỉnh táo, từ phòng tắm ra tới, đồng hồ ngừng ở rạng sáng bốn giờ rưỡi, Hoài Giảo đầu óc vẫn còn hỗn loạn, lăn qua lộn lại ở trên giường mà ngủ không được.

Từ sau khi tiến vào trò chơi này, Hoài Giảo vẫn luôn cho rằng bản thân ít nhất là không liên quan quá lớn đến cốt truyện, hệ thống ngay từ đầu đã nói thiết lập của nguyên chủ gần như là pháo hôi, cái này làm cậu có chút cảm giác an toàn.

Lúc từ miệng Lục Văn biết được, nguyên chủ và Thẩm Thừa Ngộ có chút quan hệ không minh bạch, cậu cũng không sợ.

Hoài Giảo không ngờ tới sẽ là dạng quan hệ này.

Trong cốt truyện, bốn năm trước Thẩm Thừa Ngộ chết tại lầu ba biệt thự, buổi tối ngày đầu tiên Hình Việt đã tường thuật lại thông tin vụ án, người chết tinh thần bình thường, không có khuynh hướng tự sát, lầu ba gác mái cũng không phải là không gian kín.

Thẩm Thừa Ngộ chết kỳ quặc, đủ loại dấu vết để lại đều chỉ ra một đáp án, đây là một âm mưu gϊếŧ người.

Mà có thể trực tiếp tham gia vào âm mưu này, chỉ có năm người và Thẩm Thừa Ngộ cùng ở một căn biệt thự vào đêm đó.

Lúc trước trong mộng, cậu không phân biệt rõ ràng ai với ai, nhưng sau khi tỉnh lại, Hoài Giảo lúc này đã có thể nhận ra được thân phận của họ.

Lục Văn, Trác Dật, Tần Lệ, Lâm Chi Chi, còn có chính mình. Nhưng điều khác biệt duy nhất, chính là vị trí của Thẩm Thừa Ngộ năm đó đã được thay thế bởi Hình Việt.

Gϊếŧ hại Thẩm Thừa Ngộ chỉ có thể là 1 người trong nhóm họ, không chừng còn có hơn 1 hung thủ.

Hoài Giảo không dám chắc bốn năm trước, nguyên chủ rốt cuộc có tham dự trong đó hay không, mà nếu nguyên chủ không có tham dự, người đưa ra thử thách cũng là nguyên chủ, cũng coi như gián tiếp cho hung thủ cơ hội gây án.

Thẩm Thừa Ngộ chết, cậu không thoát khỏi có liên can.

……

Hoài Giảo mở to mắt suy nghĩ miên man đến hừng đông.

Tối hôm qua mất ngủ, dẫn tới cả ngày tinh thần cậu đều như trên mây, làm gì cũng thất thần.

“Hôm nay em làm sao vậy?” Trác Dật lúc ăn cơm sáng còn hỏi.

Hoài Giảo có lệ trả lời: “Không có gì, ngủ không ngon.”

Trác Dật nghe vậy tạm dừng một cái chớp mắt, hắn nhớ đến tối hôm qua hắn đã làm những hành vi quá khích dẫn đến Hoài Giảo “ngủ không ngon”.

“Tối hôm qua tôi đã dọa đến em?” Trác Dật có chút không được tự nhiên mà gãi gãi lỗ tai, hắn dựa vào Hoài Giảo, nhỏ giọng dỗ dành: “Em đừng giận tôi, tôi trước kia cũng chưa từng ôm ai, em, lúc ấy trên người em thơm quá, tôi ngửi ngửi phía trên thì……”

Hoài Giảo:……

Trác Dật thật sự có thể đánh gãy suy nghĩ nghiêm túc đứng đắn của cậu.

Hoài Giảo hơi có chút cạn lời nói: “Không phải, tôi……”

“Ai da, em đừng nóng giận. Lần sau tôi nhất định không trộm ôm em, tôi bảo đảm, tôi chỉ nhẹ nhàng chạm vào hai cái, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì quá mức.”

“Nhưng mà, Giảo Giảo……” Khi nói chuyện hai người cách nhau rất gần, Trác Dật ngồi cũng cao hơn Hoài Giảo, tầm mắt hắn một cúi xuống đã quét đến đối một đoạn xương quai xanh của đối phương. Trác Dật nuốt nước miếng, thanh âm đè thấp nói: “Tại sao trên người của em lại trắng như thế nhỉ?”

Hoài Giảo:……

Mặt cậu không cảm xúc, dọn dẹp chén bát trên bàn rời khỏi bàn ăn.

Hoài Giảo vốn định thừa dịp trời còn sáng, nhanh chân đi tìm manh mối mới. Nhưng Trác Dật cứ bám dính lấy cậu không buông.

“Giảo Giảo, em làm gì đó?”

“Giảo Giảo em tìm cái gì, tôi giúp em.”

“Giảo Giảo……”

“Giảo Giảo!”

“Sư phụ, đừng niệm nữa!” Hoài Giảo không thể nhịn được nữa nói.

Trác Dật bị cậu la thì đứng yên, khi hắn cười, sự anh tuấn soái khí trên mặt kia đã làm vơi bớt sự không đứng đắn phong lưu. Hai người đứng ở lầu hai cửa thang lầu, Hoài Giảo đang định đi phòng những người khác để xem xét manh mối.

Bị Trác Dật như vậy quấn lấy, cậu không thể tự ý lén vô phòng người khác, Hoài Giảo nhìn người phía sau đang vẫy đuôi, nâng nâng cằm chỉ thị nói: “Mở cửa phòng cậu ra, tôi muốn vào xem một lát.”

Trác Dật ngu người, “A?”

“A cái gì, nhanh lên, mở cửa.” Hoài Giảo thúc giục.

Trác Dật không rõ nguyên do nhưng vẫn mở cửa. Phòng của hắn so với nam sinh đã sạch sẽ không ít, trừ bỏ ba lô ném trên giường, cũng không có đồ vật linh tinh khác.

“Vào phòng tôi nhìn cái gì? Cảm giác em quái quái.” Hoài Giảo giống ăn trộm, đi góc này góc khác, mọi thứ đều sờ sờ, làm Trác Dật nhắc nhở ngừng lại. Đối phương mặt khó hiểu mà nhìn cậu, giống như ở nghi ngờ hành vi của cậu.

” Phòng cậu như thế nào không có gương?” Hoài Giảo ngẩng đầu nói sang chuyện khác.

Trác Dật: “A?”

“Nơi này, trống trơn.” Hoài Giảo duỗi tay chỉ, nói: “Phòng tôi nơi này có một cái gương rất to, có phải hay không có chút kỳ lạ?”

“Có chút đi……”

Hoài Giảo nhẹ nhàng thở ra, đang muốn lại nói bậy hai câu rồi chuồn. Trác Dật đối diện dựa đứng ven tường, đột nhiên mở miệng nói: “Giảo Giảo, em nếu muốn biết cái gì, có thể trực tiếp hỏi tôi.”

“Không cần bỏ gần tìm xa, tự tìm phiền toái.”

Hoài Giảo mới vừa sờ qua gầm giường, động tác ngồi xổm trên mặt đất cứng đờ.

“Em đang tìm cái gì.” Trác Dật thanh âm không hề giống nói đùa, quả nhiên là rất nghiêm túc.

Hắn đi vào hai bước, đứng ở Hoài Giảo trước mặt, từ trên nhìn xuống.

Trác Dật ngay khoảnh khắc này, ánh mắt nhìn về phía Hoài Giảo lại có phần tương tự Hình Việt.

“Tôi……” Hoài Giảo ngửa đầu nhìn về phía đối phương, lông mi cong vυ't vô ý rung động một chút, cậu có chút khẩn trương.

Lúc cậu khẩn trương, ngay một khắc Trác Dật cũng ngồi xổm xuống, khuôn mặt y phóng đại.

Động vật nhỏ thường nhạy cảm với sự nguy hiểm, Trác Dật vừa ngồi xuống, thân thể Hoài Giảo đã vô thức lùi về sau.

“Em trốn tôi làm gì?” Trác Dật hình như có chút kinh ngạc.

Hắn nhìn cậu đang cảnh giác nhăn lại mi, tiếp theo không có một tia báo động trước, duỗi tay bắt được cánh tay trước mặt, kéo người đứng lên.

“Trên mặt đất dơ muốn chết, không cần ngồi xổm, tay dơ cả rồi.” Trác Dật ngoài miệng giáo huấn, hắn thấy sự khẩn trương không thể che giấu của Hoài Giảo, đảo mắt hắn đã trở về bộ dáng thường ngày.

Hoài Giảo bị túm lên, biểu tình thu liễm hơn.

Trác Dật tự vỗ tay phủi bụi, biểu cảm lại vô cùng nghiêm túc. Ngón cái cọ qua lòng bàn tay non mềm, Hoài Giảo nhịn không được cuộn lại cuộn ngón tay, cậu cứ như vậy ngoan ngoãn mà chờ Trác Dật phủi bụi sạch sẽ.

Sau đó cậu đột ngột mở miệng nói: “Cậu còn nhớ rõ Thẩm Thừa Ngộ không?”

Ngón tay Trác Dật ở lòng bàn tay cậu ngừng lại một khắc.

Biểu tình của hắn xuất hiện kia trong nháy mắt biến hóa lướt qua rất nhanh, nhưng không có tránh được đôi mắt của Hoài Giảo.

Hoài Giảo nhìn chằm chằm vào Trác Dật.

Trác Dật không đáp, chuẩn bị buông tay, Hoài Giảo trở tay nắm ngược lại, Hoài Giảo rũ xuống mắt, chạm vào đầu ngón tay của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Trác Dật, tôi có thể tin tưởng cậu sao?”

Hoài Giảo không biết chính mình muốn đánh cược cái gì, chỉ là sau khi mơ thấy giấc mộng kia làm cậu bất an, khiến cậu không thể không tìm kiếm đồng minh trợ giúp. Trác Dật ở trong trò chơi này, so với những người khác thì cậu quen thuộc hơn hẳn.

Hoài Giảo giống như chỉ có thể tìm hắn.

“Có ý tứ gì?” Trác Dật bình tĩnh nói.

Không rút tay ra chính là tín hiệu hắn đã ngầm tiếp nhận.

“Tối hôm qua tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ là bốn năm trước chúng ta năm…… Sáu người, ở chỗ này chơi trò chơi thật hay thách. Cậu còn nhớ rõ chứ, Thẩm Thừa Ngộ lúc xảy ra chuyện, là tôi, ở trong trò chơi đưa ra thử thách cho hắn.”

“Ừ.” Hắn đáp nhẹ một tiếng, ý bảo Hoài Giảo tiếp tục nói.

“Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy có vấn đề.”

“Bốn năm trước, Thẩm Thừa Ngộ ở nơi này xảy ra chuyện, bốn năm sau vì sao chúng ta lại còn dám tụ tập ở chỗ này. Ngày đầu tiên buổi tối lúc chơi thách, còn bắt tôi phải đi lên lầu 3, Trác Dật, tôi không biết nói như thế nào…… Lúc ấy tôi ở lầu 3, cảm giác thật sự không thoải mái.”

Trác Dật nhíu hạ mi, truy vấn nói: “Em bị làm sao?”

“Tôi đứng ở gác mái, không nghe tiếng bước chân của mọi người. Lúc ấy tuy rất sợ hãi, nhưng vì Hình Việt ở phía sau nên tôi không dám bỏ chạy, lúc đẩy cửa ra, tôi ngửi thấy một mùi…rất kỳ quái.”

Hoài Giảo dường như đang nhớ tới cảnh tượng lúc ấy, mặt trắng bệch, run giọng nói: “Sau đó có người ôm lấy tôi.”

Đầu ngón tay chợt bị siết chặt, Hoài Giảo cảm thấy đau.

Cậu cho rằng Trác Dật không tin, tay cũng không buông tay hắn ra, mặt trắng bệch cố gắng biện giải: “Đó không phải là Hình Việt, tôi không nói dối đâu!”

“Đó là ai, hắn lại đối với em làm cái gì.”

Hoài Giảo ngừng lại, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi không biết.”

Trác Dật không nói gì.

Hoài Giảo có chút khổ sở, được ăn cả ngã về không không lấy được lòng tin, cậu ngăn không được chóp mũi dấy lên sự chua xót, cảm giác tủi thân khiến hai hốc mắt ửng đỏ.

Hoài Giảo rũ mắt, tầm mắt rơi xuống đôi tay người kia đang nắm lấy tay mình.

Không tin vì sao còn muốn nắm tay mình, Hoài Giảo cho rằng bản thân sẽ không ở trước mặt tên đàn ông nào khóc ngoại trừ Hình Việt. Cậu cảm thấy mất mặt, vừa nãy ở trước mặt Trác Dật còn một bộ dáng tự tin, tiểu nhân đắc chí, thật buồn cười thay.

“Hắn ôm tôi, còn xoa eo.” Hoài Giảo nói ra những lời này đã cảm thấy không còn chút tự tôn, vốn Trác Dật cũng không tin, vậy cậu nói hết toàn bộ cũng chẳng sao.

“Ngày đó, buổi tối khi ngủ tôi cũng cảm giác được hắn tới. Hắn chui vào trong chăn, sờ tôi. Sau đó kéo tôi té từ trên giường xuống đất.”

“Tôi ngã trên mặt đất, không biết bên cạnh có người hay không.”

“Ngày hôm sau ở cầu thang đυ.ng vào cậu, cậu nói tôi què chân giống người già. Tôi giận là bởi vì chân thật sự rất đau.”

Sắc mặt Trác Dật trong nháy mắt trầm xuống cực kỳ. Hắn gắt gao bắt lấy tay Hoài Giảo, biểu cảm không rõ là chán ghét hay là cái khác, giọng nói âm u hoàn toàn bất đồng trước đó, hắn nói: “Em không nói dối?”

Nước mắt tích tụ tràn đầy trong hốc mắt, không một âm thanh lăn xuống từng giọt.

Trác Dật trong lòng cảm xúc bạo ngược như muốn gϊếŧ người, nhưng khi Hoài Giảo yên lặng rơi nước mắt, yết hầu giống bị người bóp chặt, dường như ngừng lại, nháy mắt đã chuyển thành hoảng loạn vô cớ.

“Không phải, tôi, em đừng khóc.” Hắn tâm hoảng ý loạn, luống cuống tay chân mà nâng mặt Hoài Giảo.

Hoài Giảo nghiêng đầu né tránh tay hắn.

“Tôi không phải không tin em. Hoài Giảo, tôi nghe được có người khi dễ em, quá tức giận, không phải là không tin em.” Trác Dật nói năng lộn xộn.

Hoài Giảo không biết nghe lọt không, cậu đứng ở trước mặt Trác Dật, mặt còn không ngẩng lên nhìn hắn một cái.

Nếu không phải biết người trước mặt đang khóc, Trác Dật có khả năng sẽ bế người lên để mặt đối mặt với hắn.

“Ừm……” Hoài Giảo khịt cái mũi, thanh âm còn run.

“Em đừng khóc, tôi tin tưởng em. Biệt thự có đồ vật dơ bẩn, đêm nay trước tiên em đừng về phòng, ở nơi này ở một đêm, ngày mai chúng ta sẽ trở về.”

Hoài Giảo động tác nghẹn nước mắt dừng lại. Cậu biết Trác Dật nói lời này không phải có ý chiếm tiện nghi cậu. Ba ngày là thời hạn cuối cùng, đêm nay theo lý mà nói cũng là đêm dễ xảy ra chuyện nhất, ở cùng Trác Dật một chỗ đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng khi tưởng tượng đến chiếc gương hai chiều trong phòng cậu, cùng Hình Việt cách vách không còn lạnh lẽo như trước. Hoài Giảo vốn muốn đáp ứng, lời nói đến bên miệng lại phải nhịn xuống.

“Không được, tôi phải về phòng mình ngủ.” Hoài Giảo thút tha thút thít đáp.

“Tôi không có ý chiếm tiện nghi em, em đừng hiểu lầm, thật sự chỉ là hai người ở cùng nhau sẽ an toàn hơn, em nếu không yên tâm, tôi có thể ngủ trên mặt đất.” Trác Dật biểu tình nghiêm túc lại vội vàng đảm bảo với Hoài Giảo. Chính hắn hiểu lầm ý Hoài Giảo, lại tưởng Hoài Giảo hiểu lầm ý hắn.

Hoài Giảo đương nhiên biết Trác Dật nghĩ như thế nào, đối phương chỉ còn thiếu mỗi động tác vỗ ngực cam đoan, làm cậu suýt chút nữa bật cười.

Hoài Giảo nhẫn nhịn, vẫn nói: “Không được, tôi phải trở về phòng ngủ.”

“Tôi đây đi đến phòng em ngủ dưới đất, lỡ đâu lại có đồ vật dơ bẩn chui vào chăn em thì sao?”

“Tôi thật sự không yên tâm, ngày đầu tiên em ở trên gác mái xảy ra chuyện tôi đã không biết. Hoài Giảo, đừng cự tuyệt tôi mà……”

Hoài Giảo:……

Thấy Hoài Giảo trầm mặc, Trác Dật nhíu mi, hắn nhìn kỹ Hoài Giảo, âm sắc nghiêm túc hoàn toàn bất đồng với diện mạo vốn có của hắn, nghiêm túc nói: “Nếu em nói không sai, lần du lịch này đúng là thực không bình thường. Chuyện bốn năm trước hay nơi xảy ra vụ án, chuyện xảy ra với Thẩm Thừa Ngộ, tất cả đều không thích hợp.”

“Năm người chúng ta, ít nhất có một người là có vấn đề.”

Hoài Giảo trong nháy mắt đồng tử mở to.

Trác Dật nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, tiếp tục nói: “Nhưng tôi có thể cùng em bảo đảm, người kia tuyệt đối không phải tôi, nếu tôi lừa em, ra cửa lập tức bị xe đâm chết, hoặc là sống không quá đêm nay.”

“Cậu đừng nói bậy!” Hoài Giảo sợ tới mức trái tim bang bang nhảy loạn.

Trác Dật biểu tình thật sự nghiêm túc, như thể những điều hắn nói đều sẽ ứng nghiệm.

“Đừng nói chuyện lung tung……” Hoài Giảo bị hắn nhìn chằm chằm đến mức phía sau lưng đều lạnh toát.

“Nếu tôi không đoán sai, người kia mất công tổ chức chúng ta đi vào nơi này, không quá bao lâu sẽ bắt đầu hành động, hoặc là đêm nay hoặc là ngày mai.”

Trác Dật suy đoán thời gian vừa lúc có thể so với điều kiện qua màn của trò chơi, 72 giờ. Hoài Giảo ngày đầu tiên buổi tối mới vừa đến nơi này đã chú ý đến chiếc đồng hồ siêu lớn, đồng hồ điểm vào lúc 21:30, đến đêm nay vừa vặn là 48 tiếng đồng hồ.

Hệ thống đưa ra tồn tại thời gian, còn thừa cuối cùng một ngày.

Hoài Giảo đến lúc này mới cảm giác được gấp gáp.

“Kia, kia làm sao bây giờ……” Cậu hoảng sợ hỏi Trác Dật.

Trác Dật giơ tay vén một bên tóc cậu, hạ mí mắt, thấp giọng nói: “Đêm nay rất quan trọng. Dù có là phim kinh dị, cũng sẽ phải có đầu mối.”

Hoài Giảo mở mắt, có chút không hiểu.

Trác Dật cười một cái, nói: “Hắn sẽ lộ ra dấu vết.”

“Đêm nay chắc chắn hắn sẽ để lại dấu vết gì đó.”

Hoài Giảo ngây thơ mờ mịt, đi theo Trác Dật ra khỏi phòng.

Cốt truyện xác thật có chuyển biến, mọi chuyện phát sinh tại một đêm này. Bắt đầu là khi Tần Lệ và Lâm Chi Chi, hai nữ sinh khi ăn cơm chiều lại bắt đầu nháo muốn uống rượu, cùng tối hôm qua giống nhau, Trác Dật và Lục Văn lại bị sai sử đi lấy rượu.

Trác Dật đứng dậy nhìn Hoài Giảo một cái, Hoài Giảo có chút khẩn trương mà nhìn lại hắn.

Đối phương lắc lắc đầu, động tác rất nhẹ, ý bảo không có việc gì.

Hoài Giảo an tâm ngồi trở lại trên ghế.

“Các người đang làm gì.” Thanh âm của Hình Việt lạnh như băng truyền đến lỗ tai, Hoài Giảo cả kinh, theo bản năng xua xua tay giải thích nói: ” Tôi, tôi sợ bọn họ lấy quá nhiều rượu, tôi uống không được.”

Hình Việt hừ lạnh một tiếng.

Đám Trác Dật trở về thật mau, đại khái bởi vì lần này trên tay không cầm nhiều đồ vật. Chỉ là so với tối hôm qua mấy rương bia, hôm nay bọn họ đều cầm trên tay, còn có một chai rượu trắng chưa khui.

“Rượu trắng, 52 độ lận đó, dữ vậy sao?”

Trác Dật có chút bất đắc dĩ mà giật giật khóe miệng, “Tôi không biết, Lục Văn tự nhiên từ đâu lôi ra chai rượu này, một hai đòi phải lấy ra bằng được.”

“Uống có chừng mực, đừng uống đến mức lăn lộn là được rồi.”

Hoài Giảo nhìn chén rượu trắng nhỏ, sắc mặt trắng bệch.

Tha, tha cậu đi mà.

Lần này ước chừng nửa giờ, cả đám đều xỉn. Nhóm người này đúng là tìm đường chết, người đều đã uống thành như vậy, còn la lối om sòm nói muốn chơi trò chơi. Hoài Giảo cuối cùng cũng hiểu vì sao phó bản này lại đặt tên là “Nói thật hay Thử Thách”.

Bọn họ là thật sự rất mê chơi trò này.

Tựa như một mã lệnh mà trò chơi đã cấy vào NPC, trừ lúc sinh hoạt bình thường ra, vừa đến thời gian mấu chốt, nhất định phải vâng lời mệnh lệnh mà hành động.

“Thật hay thách?”

“Thật!”

“Thật.”

“A, không vui, chọn hoài như vậy còn gì để chơi, chơi lớn vào, một ván nói thật thì ván sau thách, thế nào?”

Hình ảnh, thanh âm đều dần dần trở nên giống hệt giấc mơ đêm qua.

Hoài Giảo đã tận lực né tránh rất nhiều lần mời rượu, nhưng đến lúc này vẫn là khó tránh khỏi cảm giác được men say.

“Bắt đầu lại đi, Lần này cho nói thật trước! Tôi uống nhiều quá lười động.”

“Được luôn, đến ai.”

“Tần Lệ, cậu nói!” Lâm Chi Chi cười giỡn quay chai rượu chỉ vào đối phương.

“Tùy tiện hỏi một cái đi, việc gì khiến cậu hối hận nhất? Đáp án thật lòng nha, không được nói dối.”

Tần Lệ ở trên bàn uống không ít, nàng lúc này nửa người dựa vào ghế sopha , thấp giọng nói: “Hối hận nhất hả……”

Giọng nữ trong trẻo, xuyên thấu qua mùi rượu nồng nặc, nói: “Bốn năm trước, tôi đã nói dối……”

“Lừa một người, chết trước mặt tôi.”

Không khí xung quanh dường như bị rút cạn, biệt thự thoáng chốc một mảnh yên tĩnh.

Mà càng làm cho tim Hoài Giảo đập mất khống chế, là trong đầu vang lên một âm thanh của hệ thống bén nhọn——

[Thỉnh người chơi chú ý, thỉnh người chơi chú ý, cốt truyện kích hoạt, phó bản mở ra chế độ đếm ngược 24 giờ, thỉnh người chơi cố gắng để qua cửa——]

_________