Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 9

Hình Việt nói đến câu thứ hai, hắn đã nghiến răng, nhếch miệng, tầm mắt nhìn chằm chằm người đang bị y che miệng.

Người nọ có một khuôn mặt nhỏ đến đáng sợ, trên làn da trắng như ngọc, che gần hết khuôn mặt có ngũ quan mỹ lệ hơn người thường.

Hoài Giảo mở to hai mắt nhìn Hình Việt một lúc lâu.

Cậu thật sự bị choáng váng.

Từ khi nghe được Hình Việt nói mông cậu trần trụi, trong đầu “ĐÙNG” một tiếng nổ vang, tiếp theo đầu óc trống rỗng. Hoài Giảo thậm chí còn không kịp suy nghĩ để nhận ra Hình Việt cố ý xưng hô “bạn trai cũ”.

Cậu chỉ biết buổi tối hôm trước, chính cậu không thèm mặc quần ngồi ở trước gương, toàn bộ đều đã bị người kia nhìn thấy!!

Người này đối với cậu từ trước cho đến nay vẫn luôn dùng thái độ rất kém cỏi, tính cách ác liệt, nói chuyện khắc nghiệt lại còn độc miệng, là một bạn trai cũ xấu tính.

Đêm hôm đó cậu đã làm gì?

Hoài Giảo cũng không dám nhớ lại.

Phòng phát sóng trực tiếp đã sớm nổ tung, từ đoạn Lục Văn tiến vào phát hiện ra kính hai chiều, sau đó Hoài Giảo bị Hình Việt kéo vào phòng bịt miệng.

Đã thế lúc này Hình Việt còn nói không lựa lời, giọng điệu vừa chua ngoa vừa ghen tuông, lại giống như đe doạ.

—— Hay lắm con trai, tôi mẹ nó muốn la lên hay lắm con trai ơi!!

—— Má, thật giận mà, số tiền lớn chi tối qua cũng không bằng góc nhìn của Hình Việt!!

—— Mẹ nó bảo sao tôi thấy chỉ qua một đêm thái độ của Hình Việt khác hẳn.

—— Giảo Giảo tối hôm qua ngồi tư thế đó, từ góc nhìn Thượng đế tôi đã chảy máu mũi tùm lum rồi, vậy mà còn đối diện với Hình Việt…

—— Đâu chỉ có vậy, lúc Giảo Giảo bò trên giường nói chuyện với chúng ta, quần áo đều phải cuộn đến trên eo đi, chúng ta hôn mê.

—— Trong lúc nhất thời tôi không biết là tôi chua hay Hình Việt chua hơn huhuhu

Hình Việt là mắt thấy mặt Hoài Giảo càng ngày càng hồng, đến tận cuối mắt không khỏi phủ một lớp phấn hồng, làn da dưới lòng bàn tay lại mỏng manh mềm mại, chỉ hơi nóng lên một chút, nhưng lại làm Hình Việt suýt chút nữa đã buông lỏng.

Hoài Giảo cảm thấy xấu hổ đến mức hận mình không thể ngất đi cho rồi.

Ít nhất lúc này sẽ không cần phải đối diện với tầm mắt hùng hổ doạ người của Hình Việt.

“Không có gì muốn nói à?” Khi Hình Việt mở miệng cất tiếng, giọng điệu hơi không được tự nhiên.

Hoài Giảo rũ mắt, đôi mi run loạn, giống như đang trốn tránh tầm mắt Hình Việt.

Có điều sự xấu hổ và ngại ngùng đều không thể che giấu, trong lòng lại sợ Hình Việt quát cậu, lại sợ Hình Việt không quát cậu. Hoài Giảo nghĩ, Hình Việt hình như rất sợ người khác khóc, lần trước cậu mới rơi hai giọt nước mắt đã khiến thái độ hắn mềm mỏng hơn.

Sợ là sợ Hình Việt không quát cậu, chỉ nói vài câu châm chích cùng khuôn mặt lạnh lùng, khiến Hoài Giảo ngậm miệng.

Hoài Giảo không có một chút khí thế nào.

“Vừa rồi cùng Lục Văn trên giường nói chuyện rất lưu loát mà?” Hình Việt thấy cậu lặng im, quả nhiên âm dương quái khí lên.

Lời này quá oan uổng, cái gì mà “cùng Lục Văn ở trên giường”, nghe vừa chua lét vừa xa lạ, chưa kể bọn họ trên giường cách xa nhau như vậy, trong phòng cũng không có chỗ ngồi, đứng nói chuyện phiếm mới là kỳ quái đó. “Nói chuyện rất lưu loát” còn kỳ quái hơn, Lục Văn từ lúc bước vào phòng cậu, nói mấy câu không chỉ vừa sắc bén lại còn ẩn chứa một lượng thông tin cực lớn, Hoài Giảo đều phản ứng không kịp, toàn bộ cuộc nói chuyện rất mơ mơ hồ hồ, ngoại trừ “Không có”, “Không biết” thì không còn biết nói gì khác.

Này cũng gọi là “Cùng Lục Văn ở trên giường nói chuyện rất lưu loát”?

Hoài Giảo trong lòng không phục, trên mặt lại không dám biểu lộ, cậu còn bị Hình Việt nhéo mặt, đối phương như thể cậu dám không trả lời thì sẽ không buông tay ra, Hoài Giảo không hiểu được Hình Việt có ý tứ gì, chỉ có thể làm bộ đầy mặt kinh ngạc, liều mạng lắc lắc đầu, dùng động tác biểu đạt bản thân vô tội.

“Không thừa nhận?”

“Ưm Ưm——”

Anh che miệng tôi như thế, tôi nói chuyện bằng cái gì bây giờ!

Hình Việt dường như lúc này mới ý thức được mình đang che miệng cậu, hắn dời tầm mắt, thoáng nới lỏng tay. Hoài Giảo đã bị hắn che đến đỏ mắt, sợ Hình Việt lại gây rối cậu, mới vừa bị nới ra một chút, cậu đã vội vàng vươn hai tay bắt lấy bàn tay Hình Việt.

“Đừng, đừng che tôi nữa.”

Hình Việt vốn dĩ định buông cậu ra, tay hắn bị tay cậu phủ lên, động tác buông tay lập tức dừng lại.

Cằm của Hoài Giảo đang áp vào tay hắn, khuôn mặt với đôi má ửng hồng của cậu nhỏ đến mức nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Như thể hắn hoàn toàn có thể nắm lấy nó chỉ bằng một tay.

Hình Việt không thể hiểu được, hầu kết nhịn không được nuốt xuống một cái chớp mắt.

Hoài Giảo bị che thật lâu mới vội vàng thở ra hai hơi, thấy Hình Việt không tiếp tục bắt mình, ngay khi quay đầu lại cậu bắt đầu phân minh.

Cậu đã hoàn toàn quên mất việc mình đã xấu hổ như thế nào vì bị nhìn thấy mông trần hai phút trước, chỉ tập trung vào việc trả lời câu hỏi khó giải thích của Hình Việt.

“Rõ ràng tôi còn chưa nói gì mà…”

“Tôi chỉ nói, không có, không biết thôi.” Hoài Giảo giương mắt nhìn Hình Việt, nói: “Anh đã bắt đầu hung dữ với tôi……”

Hình Việt: “……”

Sắc mặt người đàn ông trong phòng ngủ không bật đèn, thật sự nhìn không rõ, Hoài Giảo cũng không rõ liệu Hình Việt có sinh khí hay không, đối phương và cậu giống nhau chỉ mặc đúng áo trong, chẳng qua Hoài Giảo do trong phòng nóng nên cởi, mà Hình Việt là do áo khoác đang ở chỗ cậu.

Hoài Giảo nghĩ như vậy, bừng tỉnh nhớ lại chuyện hồi sáng ở nhà gỗ với Hình Việt.

“Tôi vừa nãy còn giặt quần áo cho anh.” Thật ra chỉ vỗ vỗ nước lên.

Hoài Giảo nói một cách chân tình lại còn tự cảm động, người xoa thuốc cho mình, phủ áo khoác lúc sáng lên bàn, hiện tại đã thành thủ phạm hung thần ác sát bắt lấy cậu không buông, còn nói mấy lời thực quá mức. Hoài Giảo cong môi, nói với Hình Việt: “Tại sao trong chốc lát, anh lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy?”

Hình Việt rõ ràng chỉ định dọa người, cũng không có làm gì đó: “……”

—— Hay, chiêu đánh phủ đầu này hay.

—— Làn sóng này là do kẻ ác khởi đầu trước.

—— Đại bảo bối này, ai chạm vào mà không mê muội…

—— Tập này phải tên là “Ở trong game sinh tồn, tui làm nũng cùng lão công phá giải Tu La tràng.”

Hình Việt còn chưa nói gì, Hoài Giảo không cẩn thận liếc trúng khu bình luận, lỗ tai hồng ngay lập tức, cậu đỏ mặt suýt nữa đã giấu mặt vào tay ai đó.

[Hệ thống, cậu không quản à!!] Hoài Giảo mặt đỏ hồng phát giận với hệ thống.

Hệ thống: [?]

[Bọn họ cứ nói cái gì đó kỳ quái lắm, làm tui ngại muốn chết!]

Hệ thống: […]

Hệ thống thật sự có cảm thấy khu bình luận nói rất có đạo lý, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nó gặp một ký chủ không hợp lý lẽ như vậy, tạm thời cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể tùy tiện nói: [Tôi đóng khu bình luận lại nha?]

Hoài Giảo lúc này mới vừa lòng: [Ừa ừa.]

Hoài Giảo trước mặt Hình Việt nói điều gì đó như phàn nàn, hành động lại như đang làm nũng, bàn tay đang giữ cằm cậu đã đông cứng lại.

Đầu quả tim giống như bị kim đâm, đập nhanh đến lợi hại.

Từ lúc Lục Văn bước vào phòng Hoài Giảo, sắc mặt vẫn luôn không vui, tâm trạng không nói nên lời, nhìn trong gương thấy người nọ vén tóc mái cậu, không nhịn được ở trong phòng làm ra tiếng vang không nhỏ.

Vừa khéo lại làm hai người ở phòng cách vách nghe được, giống như nhắc nhở, cố ý dẫn người đến phát hiện vấn đề của chiếc gương.

Hắn thấy sắc mặt Hoài Giảo hoảng sợ bước ra phía cửa.

Khi cửa phòng bị gõ vang, Hình Việt đã hạ quyết tâm muốn tìm người gây phiền toái.

Hắn không biết mình khó chịu cái gì, nhưng nếu nói tâm tình của hắn kém cỏi, thì đầu sỏ khiến tâm tình hắn kém cỏi còn lâu mới bỏ qua được.

Hoài Giảo sợ hãi hệt như hắn nghĩ, hắn chỉ bịt miệng cậu mang vào phòng, tùy tiện bày sắc mặt ác liệt, ngữ khí hung dữ đe dọa hai câu, người nào đó đã sợ tới mức đôi mắt ướt dầm dề, một tiếng cũng không dám đáp.

Vì sao kịch bản vốn dĩ phải khi dễ cậu như vậy, lại chỉ vì Hoài Giảo một hai câu oán giận không giống oán giận, làm nũng không giống làm nũng với hắn, kết quả lại giống như ban ngày ở nhà gỗ.

Hình Việt cảm thấy bản thân có chút vấn đề.

Giới hạn của hắn dường như đang giảm xuống hết lần này đến lần khác đối với một người nào đó.

Điều này vốn không đúng.

“Đùng đùng ——”

Lại là hai tiếng đập cửa.

Hình Việt cau mày không nói chuyện trong hai phút, Hoài Giảo đã thả hồn đi nơi khác.

Tiếng đập cửa làm cậu hoàn hồn. Thời gian cậu ở đây không quá dài cũng không ngắn, nếu chỉ qua bên đây để xem vấn đề của gương, mấy phút sau đã nên quay lại rồi, Hoài Giảo đoán chừng ngoài cửa có lẽ là Lục Văn chờ lâu không thấy động tĩnh gì của cậu.

Cậu lướt nhìn qua Hình Việt, nhìn vào tấm gương.

Phòng cách vách đã không còn ai.

“Đùng đùng.” Lần này tiếng đập cửa có phần dồn dập hơn.

“Hoài Giảo?” giọng điệu như chất vấn của Lục Văn vang lên cách cửa gỗ, truyền vào trong tai lại nghe ra có chút buồn bã.

Hoài Giảo muốn đáp một tiếng, mới vừa hé miệng, đã bị người khác bịt kín.

“Ưm……” Hoài Giảo vội giương mắt nhìn về phía Hình Việt.

“Không được đáp.” Hình Việt nhìn không vui nói.

? Vì sao nha? Hoài Giảo tràn đầy nghi hoặc, cau mày lắc đầu.

Hình Việt so với Hoài Giảo cao hơn rất nhiều, tầm mắt từ trên cao rũ xuống nhìn Hoài Giảo nói: “Nói xấu tôi xong lại còn bảo em đến tìm tôi. Bị người lợi dụng còn không biết.”

Khoé miệng hắn giật giật, nói: “Ngốc muốn chết.”

Hoài Giảo: “Ưm ưm!” Sao anh lại mắng tôi!

Đôi mắt Hoài Giảo nhìn như sắp trào ra lửa, ra sức trừng mắt với Hình Việt. Biết cậu bị chọc tức, Hình Việt cười nhẹ, tay đang che mặt cậu lại chuyển thành nhéo mặt cậu.

“Tính tình còn rất hung dữ.” Hắn bình luận.

“Đùng đùng đùng——” ngoài cửa Lục Văn gọi Hoài Giảo nhưng không ai trả lời, hắn lại nhanh chóng gõ vài tiếng, nhưng lần này gọi tên chủ nhân căn phòng: “Hình Việt!”

“Hình Việt, Hoài Giảo ở bên trong đúng không?”

Lần này Hình Việt đáp, hắn thản nhiên trả lời sau một khoảng lặng, “Ừm.” Sau đó lại tiếp tục nhéo mặt Hoài Giảo, cưỡng chế ôm nửa người cậu bế ra phía cửa.

“Hình Việt ——” cửa bị mở ra. Ngoài hành lang phòng, Lục Văn đang nhíu chặt mi định gõ cửa, tay rơi vào khoảng không, vừa liếc mắt đã thấy hai người đang bước ra từ bên trong phòng tối.

Sức Hình Việt không nhỏ, Hoài Giảo bị hắn vừa bịt miệng lại bị nhéo một lúc lâu, trên mặt đã đỏ lên một mảnh, lúc này còn bị người ta ôm đứng ở trước cửa, bộ dáng kia khó tránh khỏi khiến người khác nghĩ nhiều.

Tầm mắt Lục Văn vẫn luôn ôn hoà, giống như thu liễm, mặt không cảm xúc mà nhìn mắt Hình Việt, ánh mắt hắn tạm ngừng một giây trên bàn tay đang đặt trên vai Hoài Giảo, sau đó lại nhìn mặt Hoài Giảo.

“Dưới lầu nói đã làm cơm chiều.” Ngữ khí y bình tĩnh nói.

Chuyện gương hai chiều cả ba người họ đều rõ trong lòng, tuy nhiên lúc này giáp mặt lại không ai đề cập đến, Lục Văn nói như ném ra bậc thang, Hoài Giảo sững sờ, cậu “Được” một tiếng, tránh đi bàn tay không dùng sức của Hình Việt, đi theo hướng của Lục Văn xuống lầu.

Bàn tay Hình Việt rơi vào khoảng không, một lúc sau hắn mới thu tay lại bước theo.

……

Hoài Giảo phát hiện này nhóm người gia cảnh hẳn là đều khá tốt. Trong nhóm hai nữ sinh tuy rằng xung phong nhận việc làm cơm, nhưng thật ra tay chân còn rất luống cuống, cuối cùng Lục Văn phải đi hỗ trợ.

Hoài Giảo nhớ tới món cháo nhão lúc sáng, lập tức bừng tỉnh.

Phòng bếp tủ lạnh có có sẵn thịt cùng rau dưa, nhưng các cô dường như không hài lòng mấy món đó, ồn ào muốn các cậu trai đi ra sân sau tìm cái gì khác ăn, thậm chí còn muốn bọn Trác Dật đi ra sông bắt cá vào ngay tiết trời mùa đông.

“Mấy bà đó điên rồi, trời lạnh như vầy còn muốn phải lội sông bắt cá.” Trác Dật vừa đi vừa chửi, trên tay hắn lại cầm một cái vợt bắt cá không biết moi ra từ xó nào.

Hoài Giảo hừ một tiếng, cậu vốn dĩ đang ngồi trong phòng khách sưởi ấm yên lành, Trác Dật chỉ đi vào nhà bếp một lúc đã bị chỉ định thực hiện nhiệm vụ, hắn ra cửa nhưng sống chết kéo Hoài Giảo theo, muốn cậu đi cùng hắn.

Hoài Giảo đang chết dần chết mòn vì lạnh, tuyết rơi trên núi, một lớp trắng dày đặc rơi trên cây cối và đá phía xung quanh. Cậu đã bị té hai lần rồi.

Cũng may tuyết dày, cậu mặc quần áo cũng nhiều.

“Cậu hậm hực cái gì, tôi đã nói sẽ chăm sóc cậu rồi thây.” Trác Dật còn thò qua gây chuyện với xậu. “Đi lên đi đi lên đi, cùng anh đây mà bày đặt thẹn thùng cái gì.”

Hoài Giảo đẩy người ra, to giọng: “Cậu phiền muốn chết!”

Hai người đi được mười phút thì thấy có nguồn nước, chóp mũi của Hoài Giảo đã đỏ lên, khi Trác Dật hô to “đến rồi”, cậu liền nhanh chóng chạy về phía y hai bước.

Sau đó, cậu nhìn thấy một con suối bị đóng băng.

Hoài Giảo: “…”

Trác Dật cầm lấy vợt câu cá đập đập trên mặt băng, thở dài nói: “Nếu như chúng ta nhảy lên chưa chắc băng sẽ vỡ.”

Hoài Giảo quay đầu muốn đi.

“Ê Ê Ê, cậu đừng đi, đến cũng đến rồi, đi dạo một lát rồi về!”

Hoài Giảo mắt điếc tai ngơ, “Từ từ Hoài Giảo…… Cậu tới xem!” Thanh âm của Trác Dật hình như có chút hưng phấn, “Nơi này có phòng ở!”

Hoài Giảo bước chân khựng lại.

“Hình như là chỗ trú chân cho thợ săn trong núi, chúng ta đi xem!

Hoài Giảo không phải cố ý muốn đi xâm nhập bất hợp pháp chỗ ở của người khác, nhưng những túp lều trên núi xuất hiện trong phim kinh dị thường đóng một vai trò quan trọng trong cốt truyện.

“Hình như không có ai.” Trác Dật rón ra rón rén đẩy ra cửa phòng.

“Chúng ta, đi vào như vậy có phải hơi kỳ không…” Hoài Giảo vẫn hơi sợ.

“Không có việc gì, chỉ xem một cái. Nếu tới người chúng ta liền nói là trên núi chơi bị lạc đường.” Trác Dật dẫn Hoài Giảo đi vào nhà.

Hoài Giảo nghe vậy cũng buông lỏng tâm tư.

Thực lòng mà nói phòng của những người thợ săn sống trên núi ở, hơi giống với nhà gỗ ở sân sau của biệt thự, nhưng rõ ràng là nó rộng rãi hơn nhiều so với căn nhà gỗ trông giống như nhà kho. Đồ đạc ở đây được thu dọn khá gọn gàng, Hoài Giảo nhận thấy không có nhiều bụi trên sàn hay trên bàn, chứng tỏ vẫn còn người sống ở đây.

“Ấy —— Súng thật kìa, ghê thiệc chứ!” Trác Dật súng săn lên, hành động như muốn bắn thử.

Hoài Giảo choáng váng, vội ngăn cản nói: “Đồ người khác cậu đừng lộn xộn chạm vào!” Hoài Giảo cảm thấy Trác Dật còn giống pháo hôi hơn mình! Mấy người tự tiện chạm vào đồ người khác trong phim kinh dị đều chết rất sớm!!

Trác Dật cười nói với hắn: “Lá gan cậu bé tí.”

Tuy nhiên, hắn vẫn nghe theo lời của Hoài Giảo.

Biết trong nhà vẫn có người ở, Hoài Giảo và Trác Dật chỉ dám quanh quẩn trong nhà một lát rồi định ra ngoài.

“Nơi này còn có điện thoại? Nhìn có vẻ còn xài được.” Trác Dật vừa ra đến trước cửa liếc đến mắt cạnh cửa ngăn tủ, mặt trên đặt một kiện đồ là máy bàn điện thoại nhìn rất cổ xưa.

Hoài Giảo bước ra cửa một bước bỗng dừng lại, quay trở về.

“Làm sao đấy?” Trác Dật thấy cậu đã đi còn quay lại, Hoài Giảo đứng ở cạnh cửa, nháy mắt tim đập nhanh hơn, cậu cầm lên điện thoại kiểu cũ, tùy tiện bấm một dãy số.

Hai giây sau, ống nghe phát ra “Tít ——” một tiếng.

Hoài Giảo nhanh tay dập điện thoại.

“Cậu đang làm gì? Gọi điện thoại cho ai vậy?” Trác Dật thò mặt qua hỏi cậu. Hoài Giảo dẩu môi, dường như thấy an tâm, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Điện thoại này rất tốt, có thể gọi được.”

Trác Dật hỏi kỳ quái: “Thì sao?”

“Muốn gọi điện thì dùng di động không được à? Cậu thật kỳ quái….”

Hoài Giảo tâm tình rất vui vẻ.

Trên đường đi bắt cá ngoài ý muốn, giống như có sắp đặt trước, dẫn bọn họ đến được nơi này, nhìn thấy được căn phòng mà thợ săn ở.

Còn phát hiện được một chiếc điện thoại có thể gọi được.

“Nếu không may xảy ra chuyện gì, chúng ta còn có thể quay lại đây cầu cứu.” Hoài Giảo không nhịn được quay sang nói với Trác Dật.

Trác Dật bị cậu chọc cười, “Cậu xem phim kinh dị nhiều lắm đúng không.”

“Xã hội pháp trị, đi nghỉ phép bình thường thì có thể xảy ra chuyện gì?” Hắn nhìn Hoài Giảo nói nhếch khoé miệng, đối phương hừ một tiếng, không để ý đến hắn.

“Lỡ như có chuyện gì bất trắc…”

Lông mày Hoài Giảo nhíu lại, quay đầu nhìn hắn. Cậu nghĩ Trác Dật muốn nói ra cái gì giật gân.

Giống với Lục Văn lúc chiều…

Trác Dật sát vào cậu, biểu tình rất nghiêm túc, lời nói cũng rất dọa người.

Hắn nói: “Gặp loại sát nhân trong rừng rậm, coi như xong đời.” Hoài Giảo trong lòng rơi lộp bộp một cái.

Sắc mặt cậu thay đổi, đang muốn nói câu gì, nhìn thấy Trác Dật híp mắt, ngữ khí nặng nề nói: “Cái loại biếи ŧɦái này, mười đời chưa thấy qua nữ nhân, nếu nhìn thấy cậu là loại tiểu nam sinh xinh đẹp, liền phải mang cậu vào sâu trong núi… Tiền da^ʍ hậu sát.”

Hoài Giảo:…

“Nhưng mà nếu cậu nghe lời một chút, tại đây loại vùng hoang vu dã ngoại, hắn nói không chừng hắn sẽ nguyện ý nuôi cậu một thời gian. Rốt cuộc nếu chuyện như thế xảy ra thật thì …”

“Hắn mỗi ngày đều muốn làm cậu, ha ha…”

____