Đánh Cuộc

Chương 9

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu sữa ngà, dinh dính tanh tưởi chảy đầy tay cô, nhỏ xuống mặt đất, trên bụng cũng bị bắn lên mấy vệt, nửa ẩm nửa khô vương ở trên da thịt. Trên ngực của cô cũng thế, trên cánh tay cũng vậy.

Lâm Hỉ Triêu giật mình trong khoảnh khắc.

Giống như cả người cô đều bị thứ dịch nhầy nồng nặc này vây quanh, đột nhiên, nói không nên lời, chẳng biết tại sao, trào dâng một loại cảm xúc chán ghét.

Nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, thế nhưng thứ chóp mũi ngửi thấy được, vẫn là hơi thở đáng sợ quá mức mãnh liệt trên người Kha Dục.

Kha Dục rút mấy tờ giấy vệ sinh đưa cho cô, hình như nói gì đó bên tai cô.

Cô đều không nghe được nữa, nhảy xuống khỏi chân Kha Dục, vội vàng đi về phía buồng vệ sinh.

Cô rửa tay hết lần này tới lần khác, cô không dám trực tiếp tắm rửa ở chỗ này, chỉ dùng giấy vệ sinh thấm nước rồi lau trên bụng, trên ngực mình, dấu hằn chằng chịt trên ngực, còn mẹ sẽ về nhà đêm nay.

Trước lúc mấy dấu hằn này biến mất, không thể để mẹ phát hiện được.

Cũng không thể để cho Kha Dục chạm vào mình lần nữa.

Lâm Hỉ Triêu hít sâu một hơi, đè nèn cảm xúc chua chát trong lòng.

Đi ra buồng vệ sinh, Kha Dục vẫn ngồi ở vị trí cũ, lười nhác tựa lưng trên tường, chân dài hơi hơi dạng ra, bắc hai tay phía trên, ngậm điếu thuốc ngẩn người.

Dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống, những vẫn còn căng phồng rất bắt mắt, hắn cứ để nó lồ lộ như vậy, chẳng thèm quan tâm.

Trong ký túc xá tràn đầy khói thuốc.

Lâm Hỉ Triêu bị sặc mùi thuốc lá đến mức ho khan, Kha Dục nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thẳng người lên, dập tắt điếu thuốc.

Chiếc áo ngực còn để ở bên cạnh tay trái của hắn, Lâm Hỉ Triêu định qua lấy, Kha Dục đã nhặt lên đưa cho cô, hai người đều im ắng hoàn thành hành vi giao tiếp này, Lâm Hỉ Triêu mấp máy môi, đứng một bên mặc quần áo.

"Tiến bộ." Kha Dục đột nhiên nói, "Ít nhất không khóc."

Lâm Hỉ Triêu vẫn không nói lời nào, yên tĩnh móc dây lưng áo ngực.

Khóe miệng Kha Dục giật giật, tiện tay châm một điếu thiếc, kéo dây lưng lên rồi đứng dậy đi về phía buồng vệ sinh.

"Kha Dục."

Cô gái nhẹ giọng gọi hắn.

Quay đầu lại.

Lâm Hỉ Triêu nhìn vào tấm gương bên cạnh bàn học để buộc tóc, ngón tay dài màu sắc nhợt nhạt xuyên thẳng qua mái tóc đen, vén túm tóc lên quấn quanh ngón cái, với tới dây chun thòng trên cổ tay, cột quanh một vòng, lại một vòng.

Đuôi tóc giống như bông lúa mạnh, bị ánh phản quang từ từ trong gương rọi sáng.

Kha Dục vô thức dừng bước lại.

Cho đến khi Lâm Hỉ Triêu nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh lóe lên, lập lòe như sao trời, ngẩn ngơ lại lúng túng.

Cô hỏi: "Cậu có nghĩ tới....chuyện hẹn hò hay không?"

Kha Dục khẽ nhướng mày, xoay bật lửa trong tay, không nói gì.

Lâm Hỉ Triêu dừng lại một chút, nói tiếp.

"Thời Tiêu, Hứa Uyển Thuần, Tằng Vũ, Tần Nghi Nghi..."..."

Cô một hơi kể tên mấy người, tất cả đều là những nữ sinh thầm mến hắn mà cô tra ra được từ trong diễn đàn.

"Trong những người này, có người cậu thích chứ?"

Kha Dục chùng xuống ngay tức khắc, hắn gập ngón tay gãi gãi lỗ tai, như là cảm thấy cái đề tài này thật mẹ nó nhàm chán, rất lãng phí thời gian, hắn nhún vai rồi lững thững đi về phía trước.

"Kha Dục!"

Lâm Hỉ Triêu cao giọng, tiến thêm một bước về phía hắn, giọng điệu có chút gấp.

"Kỳ thật cậu có thể tìm một cô gái mà cậu thích." Cô nói giọng chậm rãi, "Thử yêu đương nghiêm túc một lần."

"Mắc mớ gì tới cậu."

Kha Dục nhướng mi lên nhìn cô, bên trong lông mi hơi mỏng, vẫn ẩn dấu ánh sáng lạnh lẽo sắc bén trong đáy mắt.

"Là cậu muốn hẹn hò rồi?"

"Cậu thích ai?"

"Cái loại ngu ngốc ở nhà ăn lúc trưa sao?"

Hắn hỏi ba câu liên tiếp, tiếng nói càng ngày càng trầm, giọng điệu càng ngày càng nặng, rõ ràng đang đè nén lửa giận.

Giận rồi.

Lâm Hỉ Triêu không có gan cứng đối cứng với hắn, cô rủ mắt, nhẹ giọng trả lời, "Không phải, tôi chỉ muốn tập trung học tập thôi."

Im ắng.

Bầu không khí trong phòng rất bí bách.

Rõ ràng vừa mới rồi hai người còn hôn hít nồng nhiệt ở chỗ này.

Kha Dục không kiên nhẫn hừ một tiếng.

"Được rồi, nếu còn muốn ngủ thì lên giường, không muốn ngủ thì trở về phòng học."

"Cược một ván đi."

Cái bật lửa trong tay Kha Dục dừng lại, nghe cô tiếp tục nói.

Lâm Hỉ Triêu giương mắt, giọng điệu kiên định, "Cược một ván nữa."

"Từ giờ trở đi, đến lúc tiếng chuông tan tiết tự học cuối cùng của thứ sáu này, có thể có một ngày bị mất điện hay không."

Lâm Hỉ Triêu bổ sung.

"Mất điện cả trường."

Kha Dục nở một nụ cười, lạch cạch một tiếng, bật lửa tỏa ra một đốm lửa màu cam.

"Cậu cược cái gì?"

"Tôi cược sẽ không mất điện."

Kha Dục cứ thế cười khùng khục, hắn dựa nghiêng vào trên vách tường, khóe môi nhếch ra một cái lúm nhỏ.

"Cậu chơi lớn đó Lâm Hỉ Triêu, trong gần mười năm nay không xảy ra tình huống cả trường mất điện nào, dù có, cũng chỉ là một bộ phận tầng dạy học hoặc là ký túc xá học sinh mất điện."

Quy mô xây dựng của trường Nhất Trung có thể so sánh với một số trường đại học nhỏ, trong mỗi khu nhà của trường có rất nhiều cơ sở vật chất, việc quản lý tài nguyên cũng càng chặt chẽ hơn.

Trùng hợp, cha của Kha Dục là chủ tịch của hội đồng trường do doanh nghiệp tài trợ. Hàng năm, các chi tiết về bảo trì cơ sở vật chất của trường đều được thông báo công khai cho hội đồng.

Cô nàng đang đợi để đặt bẫy hắn đây.

Nhưng hắn cũng không nhiều lời, trái lại còn có chút hào hứng.

"Trả giá bằng gì?"

"Cậu thua, một học kỳ chúng ta đều sẽ giữ khoảng cách."

"Những chuyện mà cậu muốn làm, tìm một người bạn gái nghiêm túc mà làm."

"Nếu tôi thắng?"

Lâm Hỉ Triêu mở to mắt, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, "Ngoại trừ làʍ t̠ìиɦ."

"Đều có thể."

Tiếng chuông chấm dứt nghỉ trưa đột ngột vang lên, xuyên thấu màng nhĩ, toàn bộ tòa ký túc xá lập tức trở nên xao động ồn ào.

Có người đi đi lại lại, có người kêu la, có người làm rơi sách.

Ở trong bối cảnh thanh âm hỗn loạn này, Kha Dục nhẹ nói.

"Được, tôi cược với cậu."

——————