Đánh Cuộc

Chương 8

Kha Dục đẩy áo cô tới xương quai xanh, hai bầu vυ' tròn trắng mềm nhảy ra trong nháy mắt, những vết đỏ mập mờ xinh đẹp một cách dâʍ ɖu͙© trải rộng ở bên trên, như mai đỏ trong tuyết trắng, tăng thêm vẻ gợϊ ȶìиᏂ cho nét đẹp ngược đãi này.

Những dấu vết này do chính hắn in xuống, làm cho hắn sung sướиɠ, hắn đưa tay thả lỏng chiếc áo ngực chướng mắt từ trên vai Lâm Hỉ Triêu xuống, lại giơ tay lên, vỗ nhẹ hai cái trên hai bầu vυ'.

Hai tiếng bốp bốp.

Lâm Hỉ Triêu thở gấp ra tiếng, trên núʍ ѵú đột nhiên sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại. So với đau đớn thì nhẹ hơn, nhưng so với ngứa thì quá mãnh liệt.

Cặρ √υ' rủ xuống lảo đảo giống như quả bóng nước, hai núʍ ѵú sung huyết dựng đứng một cách dâʍ đãиɠ, hắn cúi đầu khẽ cắn lên, chậm chạp dịch chuyển cánh môi, gặm cắn ra dấu vết mới lên trên dấu hằn đỏ vừa rồi.

Lâm Hỉ Triêu nỗ lực đè nén tiếng than nhẹ trong cổ họng, cứ nghĩ tới đây là ký túc xá nam cô lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Căn phòng này của Kha Dục nằm ở cuối hành lang, phòng sát vách hay đối diện đều có đầy nam sinh.

Một khi lên tiếng, rất dễ bị nghe thấy.

Đầu lưỡi vừa ướŧ áŧ lại nóng bỏng của Kha Dục, đang tỉ mẩn liếʍ láp dọc theo đầṳ ѵú của cô, núʍ ѵú bị đầu lưỡi trơn mềm khảy khảy rồi đè nhẹ xuống, phun ra rồi lại ngậm lấy, vốn là màu hồng phấn bị hắn hút thành đỏ tươi, khiến cho quả nho ngọc càng thêm sung mãn mọng nước.

Ánh mắt Lâm Hỉ Triêu dần dần mê ly dưới miệng lưỡi hắn.

Kɧoáı ©ảʍ chồng chất thành núi, thật sự rất khó kháng cự.

Thẹn thùng nhưng cũng thật sự vô cùng thoải mái.

Chưa hết, cô rất chán ghét những phản ứng sinh lý ngoài tầm kiểm soát này.

"Có phải cậu quên làm cái gì hay không?" Kha Dục phun vυ' trái cô ra, hôn vào vυ' phải, đồng tời bàn tay to liên tục bóp xoa, nặn ra thành các loại hình dạng.

"Cái . . . . Cái gì?"

Thanh âm Lâm Hỉ Triêu dịu dàng như muốn chảy nước, cả người đã trở nên mềm nhũn.

Kha Dục đột nhiên nhớm mông lên, khung giường bằng gỗ phát ra âm thanh cót két nho nhỏ...

Lòng bàn tay cô ngay lập tức chà vào một cây dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng to lớn, chống vào đầu ngón tay cô, đâm chọc không ngớt vào phần da thịt ở giữa ngón trỏ và ngón cái của cô.

"Làm tôi bắn ra." Hắn nói.

"Còn tiếp tục như vậy, buổi chiều cũng đừng tới lớp nữa."

Lâm Hỉ Triêu nuốt một ngụm nước bọt, đưa tay hờ hững vòng quanh cây gậy cứng rắn to lớn kia, thử vuốt lên vuốt xuống.

Loại an ủi không đến nơi đến chốn này là trêu ngươi nhất, Kha Dục kêu rên cắn một cái trên bầu vυ' cô, thịt mềm trơn trượt tưởng như cắn không được, nhưng vẫn để lại dấu răng mờ nhạt.

Lâm Hỉ Triêu bị cắn khẽ rầm rì ra tiếng, nhưng không dám kêu to quá mức.

Cô nghẹn đến tương đối khó chịu, bàn tay cầm dươиɠ ѵậŧ Kha Dục bất giác gia tăng lực lượng.

"Đúng, dán chặt, đừng dán vào toàn bộ, dùng hai ba ngón tay là được rồi."

Kha Dục bắt đầu dạy cô, vừa nói vừa dùng hai tay bao lên hai bên bầu vυ' cô, ép cặρ √υ' tròn trịa sít sao dán vào nhau, núʍ ѵú bị Kha Dục hút càng thêm sưng đỏ, Kha Dục vươn hai ngón tay ra, đè lên đầṳ ѵú ra sức đè ép xoa nắn.

Kɧoáı ©ảʍ từ bầu vυ' chụm lại với nhau làm cho Lâm Hỉ Triêu run rẩy cả người, cô không nhịn nổi nức nở ra tiếng, dưới tay làm theo chỉ thị của Kha Dục, ba ngón tay cô kề sát dươиɠ ѵậŧ, bao quanh thân gậy, chuyển động lên xuống.

Da đầu Kha Dục xiết chặt, nhịn không được chủ động thúc hông lên mài vào lòng bàn tay cô.

"Ngoan, làm nhanh lên, từ chậm đến nhanh."

Đồng thời, tay hắn ra sức cầm thật chặt cặρ √υ' của cô, Kha Dục há mồm ngậm cả hai núʍ ѵú vào miệng, bựa lưỡi dán vào núʍ ѵú trái, đầu lưỡi chống lên núʍ ѵú phải, không ngừng trượt mài liếʍ láp cả trái lẫn phải.

Nước bọt dính nhớp ứa ra, chen vào giữa khe ngực của Lâm Hỉ Triêu.

"Ôi ôi. . . . . Kha Dục."

Lâm Hỉ Triêu nhỏ giọng kìm nén kêu rên, bị Kha Dục hút đến mất hồn, dưới thân lại tuôn ra một dòng nước ấm kỳ dị, trên qυầи ɭóŧ ẩm ướt một mảng.

Điểm tập trung lực lượng duy nhất cả người cô là dươиɠ ѵậŧ trong tay cô.

Như là xả giận, tay Lâm Hỉ Triêu bắt đầu lên xuống dồn dập, từ trúc trắc đến thành thạo, cho đến khi càng lúc càng nhanh, hiện tại cô chỉ muốn vội vàng tuốt cho hắn bắn ra.

Đừng có giày vò cô nữa.

Nước nhờn chảy ra từ lỗ sáo trôi xuống dọc theo thân gậy bừng bừng phấn chấn, nhớp nháp một mảng trong lòng bàn tay Lâm Hỉ Triêu.

Dịch thể bị dồn nén giữa lòng bàn tay và dươиɠ ѵậŧ, phát ra thanh âm lép nhép hơi nhỏ, cùng với tiếng chùn chụt mỗi khi Kha Dục hút mạnh vυ' cô, cộng thêm tiếng thở khẽ kêu rên không dằn nổi của hai người, tuy rằng lúc này trong phòng ký túc xá sáng rực ánh mặt trời, nhưng lại chỉ tràn ngập một mùi nước da^ʍ nồng nặc hỗn loạn.

Không biết đã tuốt được bao lâu, cổ tay Lâm Hỉ Triêu cũng bắt đầu bủn rủn, ngực bị Kha Dục cắn vừa đau vừa tê, nhưng sao dươиɠ ѵậŧ của hắn vẫn còn cứng như vậy.

Lâm Hỉ Triêu sắp không chịu nổi: "Sao cậu còn chưa bắn, tôi không còn sức nữa rồi!"

Cô thả lỏng định buông hai tay ra, chỉ nghe thấy Kha Dục khịt mũi phát ra một tiếng bực bội, lập tức luồn hai tay xuống siết chặt eo cô, bắt đầu giơ mông lên húc dươиɠ ѵậŧ vào lòng bàn tay cô.

Kha Dục thô bạo ngẩng đầu ngấu nghiến hôn cô, đầu lưỡi tuồn vào rất sâu, ăn vào trong miệng toàn bộ những tiếng rêи ɾỉ cùng oán trách của cô.

Lâm Hỉ Triêu đang ngồi trên đùi hắn lại bị nâng lên nhấp nhô, bầu vυ' cũng bắt đầu nhảy loạn, Kha Dục ra sức đè Lâm Hỉ Triêu vào trước ngực mình, thịt vυ' bị đè ép, núʍ ѵú cọ vào người hắn, trước ngực cô gái mềm ngọt giống như chiếc kẹo bông, Kha Dục chỉ muốn hủy cô đi ăn vào bụng.

Phía dưới cũng thoải mái đến phát điên, lòng bàn tay Lâm Hỉ Triêu rất mềm non rất mịn màng, cũng rất ấm nóng, Kha Dục nhịn không được thúc mạnh như sắp chết đến nơi.

Tóc Lâm Hỉ Triêu đều tán loạn, môi lưỡi bị Kha Dục ngang ngược ngăn chặn, thốt không ra bất kể một lời nào.

Lưng cô đau nhức, tay mềm nhũn, chỉ muốn làm Kha Dục nhanh chóng bắn ra, theo đó tay cũng tăng thêm lực, phối hợp với động tác thúc hông lên của hắn ăn ý tuốt lên tuốt xuống.

Âm thanh cót két của giường gỗ càng ngày càng vang, không ngừng va chạm với vách tường ký túc xá.

Nam sinh đang say giấc ở sát vách bị âm thanh xành xạch dày đặc này lay tỉnh cả ngủ, hắn buồn bực nhìn về phía giường dưới, nhíu mày, "Mày đang tự sướиɠ hả trời? Làm gì mà kịch liệt như vậy?"

Người giường dưới cũng đang cáu bẳn: "Ông đây còn muốn nói cậu đó! Có thể yên lặng chút không!"

Hai người này đều rất tức giận, cho đến khi cái âm thanh kia vẫn vang lên không ngừng như cũ, đôi bạn song song đối mặt.

"Người ở sát vách là ai vậy?"

"Kha Dục."

"... A, vậy không có chuyện gì rồi."

-

Đột nhiên động tác trở nên nhanh hơn.

Kha Dục buông môi lưỡi cô ra, ghé sát vào sau tai cô, hơi thở khản đặc càng ngày càng gấp, eo hông cũng nhấp nhô càng ngày càng mạnh, gậy thịt chống trong lòng bàn tay Lâm Hỉ Triêu, to đến mức cầm không hết.

Mới đầu Lâm Hỉ Triêu còn có thể phối hợp tuốt cho hắn, đến cuối cùng thì cũng mặc cho Kha Dục tự mình điên cuồng va chạm.

Sau khi mãnh liệt đưa đẩy mấy chục cái, lại thêm vài cú thúc mạnh, rốt cuộc, tiếng hít thở bên tai khựng lại.

Hình như Lâm Hỉ Triêu nhận ra gì đó, đỏ mặt giãy giụa muốn rời khỏi ôm ấp của Kha Dục, cũng cảm giác từng dòng nóng bỏng phun lên bụng của mình, trong lòng bàn tay ướŧ áŧ dính nhớp, Kha Dục khó chịu thở ra vài hơi hổn hển, buông cô ra.

Lâm Hỉ Triêu cúi đầu nhìn qua, đầu óc cũng sắp nổ tung đến nơi.

——————

Đôi bạn thân sát vách hút thuốc hoài nghi cuộc đời trong toilet.

"Phù... — Kha Dục rất khỏe nhỉ, chỉ dùng tay cũng khỏe như vậy sao?"

Sau đó lặng yên nhìn xem phía dưới của chính mình.