Đánh Cuộc

Chương 7

【 Ra ngoài. 】

Lúc Lâm Hỉ Triêu nhận được tin nhắn này của Kha Dục, tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vừa mới vang lên.

Cô kìm nén bực bội muốn ném di động lên bàn, l*иg ngực phập phồng.

Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra ở nhà ăn là tức giận, cô gõ chữ gửi đi, 【 Không, tôi muốn đi ngủ. 】

Kha Dục trả lời rất nhanh, 【Đến chỗ này ngủ. 】

Chỗ này.

Là do dì Thích lo lắng buổi trưa Kha Dục nghỉ ngơi không tốt, nên thuê riêng một phòng ký túc xá của học sinh cho hắn.

Nhưng Kha Dục cảm thấy việc làm này của mẹ hắn rất khoa trương, hắn rất ít tới đó, bình thường chỉ có sau khi chơi bóng mới tới đó tắm rửa.

Mặt Lâm Hỉ Triêu lạnh tanh, gõ chữ rất nhanh: 【 Tôi muốn ngủ ở trong phòng học! 】

Điện thoại yên lặng một chớp mắt, sau đó liên tục tinh tinh 3 tiếng.

【 Nhanh. 】

【 Cho cậu 5 phút để chạy tới. 】

【 Bằng không thì tôi đến lớp cậu bắt người. 】

. . . .

Dựa vào cái gì hắn nói thế nào thì sẽ thế đó.

Lâm Hỉ Triêu đứng ở dưới tòa nhà ký túc, liên tục lẩm bẩm, cuối cùng vẫn còn rất bực mình, cố ý lề mề thêm vài phút. Cô móc một cái kẹo cao su ra từ trong túi quần, ngồi xổm ở dưới bóng cây nơi cửa hông, chậm rãi nhai nhai.

Kha Dục có cho cô một chiếc chìa khoá riêng, có thể né tránh dì quản lý ký túc trực tiếp đi vào từ cửa hông. Cô xoay xoay chìa khóa, bong bóng trong miệng phồng lên rồi lại vỡ, vỡ xong lại thổi phồng.

Thầm nghĩ trong lòng, đợi tí nữa có thể nói bóng nói gió về cái chuyện hẹn hò yêu đương của Kha Dục, vừa vặn thổi ra một cái bong bóng lớn từ trong miệng, trên tầng đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo.

Lâm Hỉ Triêu ngẩng đầu.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, Kha Dục dựa trên ban công, khoanh tay, trong tay kẹp điếu thuốc, trên đầu thuốc tản ra từng sợi khói mờ, nét mặt nhạt nhẽo, rũ mắt nhìn cô.

Hắn chầm chập nở một nụ cười.

"Cậu tin hay không, bây giờ tôi kêu lên một tiếng, tất cả mọi người trong ký túc xá xam đều có thể đi ra nhìn cậu đang nhai kẹo."

Bụp một tiếng.

Bong bóng trong miệng Lâm Hỉ Triêu vỡ tan.

. . . . .

Vừa đến ký túc xá cô đã bị Kha Dục kéo tới ôm hôn.

Đầu lưỡi chống lên, vươn vào kịch liệt.

Kha Dục rất thích đặt cô ngồi trên đùi mình, tay của cô sẽ ôm cổ hắn, một tay Kha Dục sẽ nắm eo cô, một tay khác đỡ sau gáy cô.

Bình thường cứ tới động tác này, sẽ là thời điểm Kha Dục hôn vào sâu nhất.

Lưỡi mềm quấn lấy cô, không ngừng quấy đảo ngậm mυ'ŧ trong miệng, cánh môi ép tới dán chặt, nghiêng đầu cọ xát.

Ngón tay cái của Kha Dục sẽ mân mê phần dái tai mềm mại của cô, đầu lưỡi hắn lướt qua lưỡi cô, ra sức liếʍ hút dọc theo rìa lưỡi.

Lâm Hỉ Triêu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến liên tục ứa nướt bọt, nhịn không nổi muốn nuốt xuống, lại bị đầu lưỡi của Kha Dục ngăn chặn một cách ngang ngược.

Có dịch thể màu bạc bị đè ép tràn ra dọc khóe miệng, có một bộ phận dính sang phía hắn. Kha Dục đè đầu cô càng chặt hơn, hàm răng siết lấy đầu lưỡi của cô, bú ʍúŧ và cắn mạnh xen kẽ.

Sắp nghẹt thở đến nơi rồi.

Lâm Hỉ Triêu càng ngày càng ngửa đầu ra sau.

Kha Dục nghiêng cằm, lăn lăn yết hầu, tơ bạc từ nơi giao nhau của hai người vương bên khóe miệng, trượt xuống xương quai xanh lấp ló của hắn.

Hơi nóng bốc lên.

Một hồi lâu mới tách ra, hai người đều hơi thở phì phò.

Đôi mắt của Kha Dục đắm chìm trong du͙© vọиɠ, gợi cảm mà không tự biết. Hắn giơ tay lau đi vệt nước bên môi Lâm Hỉ Triêu, nhìn cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của cô, nhịn không được lại tới gần mυ'ŧ một cái.

Kha Dục nói, "Là vị nho."

Hắn đang nói tới mùi vị kẹo cao su lúc nãy.

Mặt Lâm Hỉ Triêu có chút nóng.

Đầu óc còn đang mê mang.

Trong phút chốc, Kha Dục kéo khóa kéo đồng phục của cô xuống, xòe bàn tay ra nhào nặn bầu ngực cô, Lâm Hỉ Triêu muốn tránh, lại bị năm ngón tay của hắn siết chặt.

"Ưʍ. . . . ." Lâm Hỉ Triêu nhịn không được túm lấy khuỷu tay của hắn, "Đang ở trường học!"

Kha Dục không nghe, một tay kéo mông cô lùi ra sau đùi mình một khoảng, tiếp theo thì vươn tay tới trên thắt lưng mình, nắm cả cả qυầи ɭóŧ kéo xuống một phát.

Lâm Hỉ Triêu cúi đầu, thấy ngay cây dươиɠ ѵậŧ to lớn nhếch thẳng kia bị mắc kẹt nơi vải quần.

Ánh mặt trời giữa trưa sáng rực như vậy, ánh nhìn rất rõ ràng, lần đầu tiên Lâm Hỉ Triêu cách đồ vật này gần tới thế, trong lòng bị chấn động đến nói không ra lời.

Thân gậy trướng to bừng bừng phấn chấn, mạch máu màu tím xanh sôi trào vờn quanh, qυყ đầυ to lớn, phấn hồng bóng loáng. Lỗ sáo phía trên cùng hơi hơi co rút lại, đang từ từ chảy nước ra.

Kha Dục cởϊ áσ phông qua đầu, bụng dưới săn chắc bằng phẳng, đường nhân ngư rõ ràng kéo dài xuống, lại bị dươиɠ ѵậŧ to lớn vểnh lên che lấp.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.

Lâm Hỉ Triêu ngơ ngác nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhếch môi dưới, chậm lụt đến đơ cả người.

Đàn ông đều có chút so đo đối với phương diện này, hắn thấy Lâm Hỉ Triêu nhìn nghiêm túc như vậy, ngón tay trắng muốt gảy gảy lên dươиɠ ѵậŧ, nó hơi hơi bắn ra.

Hắn khẽ nhếch khóe miệng, "Sao vậy, thích đến mụ người rồi à?"

Màu đỏ lan từ mặt tới tận cổ Lâm Hỉ Triêu, cô vội vàng dời mắt, muốn quay người tránh ra phía sau.

Kha Dục cười cười như có như không, đỡ mông cô xê dịch về phía trước, dươиɠ ѵậŧ lập tức cách quần áo dán lên bụng cô.

"Cậu chần chừ lâu như vậy, tuốt đến bắn cho tôi."

Nghe xong lời này, Lâm Hỉ Triêu gấp gáp muốn nhảy xuống từ trên đùi hắn.

Cô ra sức lắc đầu, "Không được không được! Việc này không được!"

Rõ ràng hắn vẫn luôn theo dõi cô từ trên lầu, cố ý để cô lề mề ở nơi đó, cố ý để cô kéo dài thời gian.

Quá nham hiểm rồi.

Kha Dục chẳng muốn thừa lời cùng cô, kéo lấy tay cô nhấn một cái lên dươиɠ ѵậŧ mình.

Bàn tay to phủ lên tay cô, gắt gao dán trên mặt gậy thịt.

Căn bản là Lâm Hỉ Triêu trốn không thoát.

Trong lòng bàn tay như rực lửa, gậy thịt có chút dinh dính, cô khó có thể hình dung được đây là cảm giác gì, vừa mềm lại vừa cứng, bởi vì tay cô dán lên, qυყ đầυ hơi hơi nảy lên một cái, lỗ sáo lại ứa ra một giọt nước.

Kha Dục nắm ngón tay cái của cô, cùng vòng một vòng quanh lỗ sáo, bôi đều giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đó lên đầu dươиɠ ѵậŧ, khiến chỗ đó nước nôi sáng loáng.

Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay Lâm Hỉ Triêu, yết hầu lăn lăn, thanh âm hơi khàn.

"Biết tuốt thế nào chưa?"

Khi nói xong lời này, bàn tay kia im ắng lượn quanh tấm lưng Lâm Hỉ Triêu, đè lên móc áo ngực.

Lâm Hỉ Triêu không dám nhìn động tác trên tay mình, ngực cô phập phồng kịch liệt, cắn môi lắc đầu.

Bàn tay phủ lên tay cô của Kha Dục, dẫn dắt bàn tay đang ôm hờ lên thân gậy của cô rồi tuốt lên tuốt xuống, da thịt nhíu lại rồi căng ra, có thể cảm nhận được mạch máu bật lên từng hồi trong lòng bàn tay.

Có vẻ thứ đồ kia càng lúc càng to càng lúc càng cứng.

Kha Dục rít lên một tiếng.

"Cứ tiếp tục như vậy, nắm nhẹ một chút, nhanh lên, đừng có ngừng."

"Tôi. . . Tôi không muốn làm."

Cuống họng Lâm Hỉ Triêu run rẩy nhả ra mấy lời này, móc cài áo ngực sau lưng lách cách bung ra, trước ngực trống trải.

Ngón tay chạm nhẹ vào xương bướm của cô, trườn đến trước ngực, cầm chặt một bầu vυ' nặng trĩu.

Ngón tay kẹp núʍ ѵú bóp xoa, kéo ra một phát, núʍ ѵú nhô thẳng trong nháy mắt.

Lâm Hỉ Triêu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cong cả người, động tác dưới tay vô thức nặng thêm.

Kha Dục nặng nề hít thở, khắc chế, cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ đã cứng rắn đến hết mức, lỗ sáo lại run rẩy rịn một giọt nước ra ngoài.

Chết mất thôi.

Hắn nắm đầu ngón tay Lâm Hỉ Triêu lại quẹt lên một vòng nữa.

"Đây là làʍ t̠ìиɦ chắc?" Hắn ngước mắt, nheo lại, ánh nhìn âm u ác liệt lại nguy hiểm, hắn chậm rãi đưa bàn tay kia tới trước mặt Lâm Hỉ Triêu.

"Chỉ là bảo cậu tuốt giúp tôi mà thôi."

Đầu ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ chống lên môi Lâm Hỉ Triêu, tách môi chui vào, chậm rãi khuấy đảo nơi hồng non trơn mướt trong miệng cô.

Lông mi Lâm Hỉ Triêu run rẩy, một mùi tanh mặn thoang thoảng tràn ra giữa răng môi, cô vẫn luôn ưỡn cao cái cổ trắng ngần, không tự giác ăn ngón tay Kha Dục vào càng sâu.

Ánh mắt Kha Dục tối sầm lại, hắn nói, "Ngoan ngoãn làm theo, được không nào?"

Đừng nói nhảm nữa, được không nào?

Đến lúc làʍ t̠ìиɦ thật rồi, thứ có thể phát ra từ cái miệng này của cưng, chỉ sẽ là những tiếng ngân nga và rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.