Đánh Cuộc

Chương 6

"Trời ơi, đôi mắt này của cậu là làm sao thế hả? !"

Buổi sáng vừa đến phòng học, Từ Viện Viện đã bưng lấy mặt Lâm Hỉ Triêu, cẩn thận ngắm nghía cô.

Hốc mắt cô sưng đỏ, đôi mắt hai mí vốn to tròn, hiện tại đã sưng húp đỏ au, híp thành một cái khe hẹp, ấm ức đối mặt với Từ Viện Viện.

"Tối hôm qua cậu làm gì thế? Khóc à?"

Lâm Hỉ Triêu thở dài một tiếng, dán mặt lên bàn học, mệt mỏi nói: "Không làm gì, chỉ là ngủ không ngon."

"Haizz, tớ cảm thấy trong khoảng thời gian này cậu. . . . Có chút không bình thường."

Lâm Hỉ Triêu nhắm mắt gật đầu, "Tớ cũng cảm thấy vậy."

Lại dán mặt lên mặt bàn, thanh âm buồn bực lầm bầm, "Thật là phiền."

"Vậy cậu tâm sự với tớ chút đi, gần đây cậu có chuyện gì phiền lòng?"

Lâm Hỉ Triêu im lặng trong khoảnh khắc, ngồi thẳng lưng, lúng túng cả buổi, cuối cùng vẫn ấp úng mở miệng.

"Viện Viện, giả sử, tớ nói là sử —— "

"Ừ." Từ Viện Viện hừ lạnh, "Cậu nói đi."

Lâm Hỉ Triêu nhẹ hít vào một hơi, "Giả sử cậu và một người, trời xui đất khiến bắt đầu một mối quan hệ không lành mạnh, cậu rất muốn chấm dứt, nhưng đối phương vô cùng..."

"Vô cùng như thế nào?"

"Ngang ngược."

Lâm Hỉ Triêu nhíu mày nỗ lực tìm ra một từ hình dung thỏa đáng, "Thậm chí là ép buộc?"

"Cậu lại không thể làm phật ý hắn, vậy phải làm như thế nào, mới có thể khiến đối phương chủ động chấm dứt mối quan hệ này?"

"Chậc chậc chậc. . ." Từ Viện Viện chống cằm quan sát cô, khóe miệng nhếch cao, "Cậu đang yêu đương à nha?"

"Không phải yêu đương!"

"Đó là quan hệ không lành mạnh thế nào?"

"Trọng điểm là chấm dứt như thế nào —— "

Lâm Hỉ Triêu ỉu xìu cường điệu, "Viện Viện à, trọng điểm là cái này."

"Để tớ suy nghĩ."

Từ Viện Viện chống cằm suy tư, "Tuy rằng không biết đây là quan hệ gì, nhưng mà quan hệ nào thì cũng cần đôi bên chấp thuận."

"Cậu đã muốn kết thúc, vậy còn hắn, không phải là cậu thì không thể sao?"

Từ Viện Viện nhìn qua một cách lém lỉnh, Lâm Hỉ Triêu lắc đầu không chút do dự.

Đương nhiên không phải.

Tự cô nhận thức rất rõ ràng.

Chẳng qua cô chỉ là một đối tượng để cho Kha Dục giải tỏa du͙© vọиɠ mà thôi, từ lúc mới bắt đầu chỉ là trùng hợp.

Nếu như người khác gặp phải Kha Dục tự an ủi, đương nhiên cũng không có chuyện gì liên quan đến Lâm Hỉ Triêu cô rồi.

"Vậy là tốt rồi." Tống Viện Viện vỗ vỗ đầu cô, "Giống như trong chuyện yêu đương, tính cách không hợp, vậy chia tay đổi người mới."

"Nếu như không phải là không phải cậu thì không thể, chỉ cần hắn gặp được người tốt hơn cậu, sẽ tự nhiên chủ động chấm dứt."

Lâm Hỉ Triêu mở to cặp mắt sưng húp, nửa hiểu nửa không.

Nhưng người tốt hơn cô, vậy hẳn là nhiều lắm!

Rất nhiều nữ sinh ưu tú của Nhất Trung theo đuổi Kha Dục như vậy, hắn nên đàng hoàng tìm một đối tượng.

Những chuyện kia phải làm với bạn gái mới đúng, làm gì mà níu lấy cô không tha chứ.

Lâm Hỉ Triêu như được thông não, "Cảm ơn cậu nha Viện Viện, tớ hiểu rồi."

....

Cả một buổi sáng, chỉ cần Lâm Hỉ Triêu hết tiết có thời gian rảnh, cô đều ngụp lặn ở trong diễn đàn trường Nhất Trung, tìm những bài đăng tai tiếng, những bài thổ lộ tình cảm liên quan đến Kha Dục, nhằm nghe ngóng xu hướng tình cảm của hắn

Thật sự rất nhiều người thích hắn, muốn theo đuổi hắn, nhưng Lâm Hỉ Triêu cẩn thận nhớ lại, hình như rất ít thấy bên cạnh hắn từng xuất hiện cô gái nào.

Đến giữa trưa ăn cơm ở nhà ăn, từ chỗ ngồi, Lâm Hỉ Triêu nhìn thấy một đoàn người Kha Dục tiến đến từ cửa ra vào, túm tụm với hắn vẫn là một đám nam sinh như trước.

Hắn cúi đầu xắn tay áo rồi đi về phía cửa sổ, mấy người đang xếp hàng phía trước vừa lúc là mấy cô gái đang nói chuyện phiếm đùa giỡn nhau. Mấy cô nàng nói đến chỗ hứng thú nào đó thì phấn khích nhảy lên, một người bước lùi va phải cánh tay hắn.

Cô bé kia xấu hổ nói xin lỗi hắn, hắn không có biểu lộ gì, nhẹ lắc đầu, rồi lại cất điện thoại di động, nghiêm túc đút hai tay vào trong túi.

Lâm Hỉ Triêu giật mình.

"Này! Cậu nhìn cái gì đấy?"

Từ Viện Viện gõ gõ lên khay ăn, làm cô quay đầu lại.

"Không có gì."

Lâm Hỉ Triêu cầm thìa đảo đảo cơm, có chút ngẩn người.

"Cả buổi sáng đều không tập trung, còn đang suy nghĩ cái quan hệ không lành mạnh của cậu à?"

Lâm Hỉ Triêu phồng phồng má, không nói gì.

Đang nghĩ ngợi linh tinh.

Một ly trà sữa bốc hơi nóng đột nhiên được để ở trên bàn ăn phía Lâm Hỉ Triêu.

Hai cô giật mình ngẩng đầu.

Trương Tề Thạc với dáng người khỏe mạnh cao lớn đứng sừng sững ở trước mặt cô, cười hì hì phất tay với cô.

"Bạn học Lâm." Hắn chỉ chỉ trà sữa, "Hôm nay là ngày đầu tiên."

"…Cảm ơn."

Cậu bạn này sao vẫn còn nhớ đến chuyện này chứ.

Lâm Hỉ Triêu hơi chút lúng túng, đưa trả trà sữa cho hắn, "Nhưng tớ đã nói là không cần trả rồi, lúc trước đùa cậu mà thôi."

"Bạn học Lâm, tớ đã nói sẽ trả cho cậu, nào có đạo lý lời nói ra khỏi miệng lại thu hồi."

Trương Tề Thạc lại đưa trà sữa lên một lần nữa.

"Nhưng thật sự không cần trả.” Lâm Hỉ Triêu khoát tay, “Chúng ta là bạn cùng lớp, mời nước uống thì có sao đâu."

"Bạn học Lâm." Trương Tề Thạc thẳng thừng thả khay ăn trên tay xuống bàn, ngồi xuống đối diện Lâm Hỉ Triêu, hắn gãi gãi đầu.

"Sau khi về tớ có suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có lỗi với cậu, hơn nữa ngày hôm qua tớ nên đi tới phòng dụng cụ với cậu, không nghĩ tới Kha —- "

"Được rồi!"

Lâm Hỉ Triêu nhanh chóng ngắt lời hắn, thanh âm chợt vυ't cao.

Cô cũng không muốn để cho từ Viện Viện nghe được chuyện liên quan đến Kha Dục.

Cô nhận trà sữa, nở nụ cười cứng ngắc với Trương Tề Thạc, "Tớ uống tớ uống, cám ơn bạn học Trương."

"Ài, thế có phải tốt không." Trương Tề Thạc rất hài lòng, "Cậu nói cho tớ những loại đồ uống cậu thích, tớ mua cho cậu."

Từ Viện Viện đứng ngoài quan sát một màn này không nín được cười ra tiếng, "Cậu thật là được nha Trương Tề Thạc."

...

Thời điểm Kha Dục bưng khay cơm đi tới bàn ăn, lơ đãng thấy được một màn này.

Cô gái tối hôm qua khóc bù lu bù loa ở trước mặt hắn, giờ phút này cười giống như nở hoa, tiếp nhận trà sữa nam sinh đối diện đưa tới.

Hai người ngồi đối diện nhau, không biết cậu trai kia nói cái gì, lại khiến cho cô cười cong cả mắt.

Kha Dục hơi hơi híp mắt, hất cằm với người bạn đi một bên, hướng tới phương hướng bàn ăn của Lâm Hỉ Triêu.

"Tới ngồi chỗ đó."

...

Trương Tề Thạc vẫn luôn nói pha trò gây cười trên bàn ăn, cậu bạn này bình thường chính là một cây hài ở trong lớp, đủ thể loại tiết mục trò chơi, chọc cho Lâm Hỉ Triêu và Từ Viện Viện cười không ngậm được mồm.

Hắn đang kể một câu chuyện về lớp học cũ của bọn hắn, kể đến vô cùng vui vẻ.

Bên cạnh đột nhiên có người tới nói chen vào, "Chỗ này có người ngồi không?"

Ba người đang cười hì hì ngẩng đầu, đập thẳng vào mắt là ánh nhìn đen kịt lạnh nhạt của Kha Dục.

Trong nháy mắt im lặng như tờ.

Nụ cười của Lâm Hỉ Triêu tan biến.

Mấy người sau lưng Kha Dục ngồi xuống trước, vừa vặn ngồi đầy chỗ xung quanh các cô.

Chỉ còn lại chỗ trống bên hông Lâm Hỉ Triêu, ánh mắt của Kha Dục cũng đang hướng về cô.

Lâm Hỉ Triêu rất muốn từ chối, "Chỗ này..."

"Có thể ngồi! Có thể ngồi!"

Từ Viện Viện trả lời trước, ánh mắt sáng choang dị thường, "Chỗ này không có người ngồi."

Lâm Hỉ Triêu: "..."

Kha Dục hơi nhếch khóe miệng, nhẹ gật đầu với Từ Viện Viện.

Nhìn về phía chỗ ngồi trước mặt, và trà sữa Lâm Hỉ Triêu vừa mới nhận.

Buông khay đồ ăn xuống bàn, Kha Dục không ngồi vội, hắn chậm rãi cầm lấy ly trà sữa, từ từ đưa tới trước mặt Lâm Hỉ Triêu.

"Bạn học, đây là của cậu sao?"

Trương Tề Thạc ở đối diện nghe đến câu “Bạn học” thì có chút kinh ngạc.

Ở sân thể dục tối hôm qua, trạng thái của hai người bọn họ, không phải là bộ dáng quen biết nhau đã lâu sao?

"Bạn học?"

Thấy Lâm Hỉ Triêu không trả lời, Kha Dục rất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, vẫn đứng đấy, không ngồi, đang đợi cô trả lời.

Lâm Hỉ Triêu âm thầm hít sâu một hơi,

Cô thực sự không muốn phản ứng tới Kha Dục ở trong bất kỳ trường hợp nào. Nhưng không có cách nào khác, cô chỉ có thể gật gật đầu, chậm chạp nhận lấy từ trong tay hắn.

Trong nháy mắt ngón tay hai người chạm vào nhau, giây phút ly trà sữa được chuyển từ trong bàn tay Kha Dục tới tay cô, khoảnh khắc sắp vào tới tay, đầu ngón tay hơi lạnh của Kha Dục nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay cô một cái.

Một màn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thản nhiên.

Lâm Hỉ Triêu như bị kim châm, rụt tay lại cực kỳ nhanh.

Tim đập như nổi trống.

Rốt cuộc Kha Dục cũng ngồi xuống như một ông lớn, sự hiện diện khiến người khác không thể ngó lơ.

Đám người bên cạnh hắn đã bắt đầu chém gió, hắn xen vào câu được câu không, cầm thìa lên, chọn chọn lựa lựa đồ ăn trong khay, bộ dạng không quá hào hứng, chẳng biết nên ăn cái gì.

Đám Lâm Hỉ Triêu trở nên cực kỳ yên tĩnh, một kẻ có sức ảnh hưởng như thế ở bên, ba người ăn uống vừa lúng túng lại máy móc, thức ăn vô vị đến muốn chết.

Trương Tề Thạc cảm thấy bầu không khí này cũng quá đặc biệt bí bách, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Hỉ Triêu đang ăn như muốn nhét cả khuôn mặt vào trong khay cơm, quyết định tìm một ít chủ đề làm dịu bầu không khí.

"Này, bạn học Lâm, cậu nhanh uống trà sữa tớ mua đi." Hắn cường điệu, "Tớ cố ý chọn vị mà con gái tích uống đấy, ú ụ topping luôn."

"Ôi chao, đúng rồi đúng rồi!"

Từ Viện Viện nhanh chóng phụ họa, nghĩ thầm trời ạ rốt cuộc cũng có một đề tài, cô nàng trò truyện bất chấp lúng túng, “Tớ nhìn nhãn hiệu thì thấy đây là tiệm trà sữa mới mở, nghe nói thật sự rất ngon.”

“Đúng không, tớ còn xếp hàng rất lâu, nhiều người mua lắm."

Lâm Hỉ Triêu suýt nữa mắc nghẹn vì hai người bên xướng bên hoạ này, cô cười khan hai tiếng, bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy tớ thử xem."

Tay vừa mới chuẩn bị lấy ống hút ——

Đầu gối dưới bàn sít lại, bị tay người nắm chặt.

Thìa ăn cơm của Kha Dục, không biết đã chuyển từ tay phải sang tay trái từ lúc nào, ánh mắt hắn vẫn hờ hững nhìn thức ăn, mà bàn tay phải rảnh rang, lại bắt đầu di chuyển dưới mặt bàn.

Lâm Hỉ Triêu sắp ngừng thở đến nơi, cô nhanh chóng rụt bàn tay định lấy ống hút lại, gắt gao đỡ bàn ăn, sợ hơi mất kiểm soát một chút sẽ làm ra phản ứng khác người.

Lòng bàn tay của Kha Dục dán vào quần đồng phục, chậm rãi trượt từ đầu gối cô lên trên đùi, hai ngón tay không ngừng giơ lên nhẹ gõ trên đùi cô, bộ dáng thờ ơ ngạo mạn.

"Bạn học Lâm?" Trương Tề Thạc thấy động tác đột nhiên rụt tay của cô, lo lắng hỏi thăm, "Cậu làm sao vậy?"

Trên đùi đột nhiên chùng xuống, ngón tay ép vào thịt đùi, dịch chuyển về phía bẹn.

"Không, không sao cả." Lâm Hỉ Triêu nhanh chóng trả lời, nỗ lực nở một nụ cười, "Đột nhiên tớ không muốn uống, chờ cơm nước xong xuôi rồi nói sau."

Cô căng thẳng thần kinh, tim đập sắp nhảy ra khỏi ngực.

Người này thật sự rất quá trớn.

Đây là nhà ăn, trước trước sau sau đều có rất nhiều người, Từ Viện Viện còn ngồi bên cạnh cô, chỉ cần cúi đầu một cái, nhất định có thể phát hiện.

Trái ngược với nỗ lực kiềm chế nỗi hốt hoảng của Lâm Hỉ Triêu, dáng vẻ Kha Dục vẫn luôn tự nhiên.

Thậm chí, hắn còn vui vẻ bắt đầu ăn cơm, dùng tay trái cũng thành thạo tự nhiên, đưa từng thìa từng thìa cơm vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Lớp vải quần đồng phục cọ xát với làn da tay tạo nên tĩnh điện, dán sát vào da đùi cô, vì vậy mà động tác vỗ bóp cùng chuyển động của Kha Dục, cũng truyền đến trên đùi Lâm Hỉ Triêu càng thêm rõ rệt

Một cảm giác ngứa ngáy râm ran.

Bàn tay càng lúc lúc càng lướng lên trên, càng ngày càng hướng vào trong.

Cảm xúc của Lâm Hỉ Triêu đạt đến đỉnh điểm, nhịn không được bèn thò tay xuống dưới bàn muốn chặn tay Kha Dục lại, lại bị hắn dứt khoát phủ tay lên, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay.

Sau đó, thuận theo kẽ ngón tay, mười ngón sít sao đan xen.

Trong chớp mắt này, Kha Dục phát ra một tiếng cười nhẹ.

Điệu cười vô lại.

Lâm Hỉ Triêu sắp phát điên rồi.

Cô sợ hãi đến mức trong lòng bàn tay đều đang đổ mồ hôi, âm thầm ra sức muốn vùng vẫy khỏi tay Kha Dục, lại bị đối phương nắm càng chặt hơn.

Ở dưới bàn, Kha Dục nhẹ nhàng đè chân mình lên chân cô, bàn tay bị hắn nắm chặt kia, bị mang thẳng tới trên đùi của hắn.

Lạch cạch ——

Chiếc thìa của Lâm Hỉ Triêu đột nhiên rơi xuống bởi ảnh hưởng của động tác này, tiếng vang rõ ràng, khiến cho mọi người nháo nhác nhìn qua.

Tay trái Kha Dục chống lên môi, tiếng cười trầm đυ.c tràn ra từ cổ họng.

Có nam sinh chú ý tới hắn, hiếu kỳ đặt câu hỏi.

"Dục ca, anh đang cười cái gì vậy?"

Ngón tay hắn nhẹ vuốt ve lòng bàn tay trắng nõn kia, trong mắt long lanh, "Không có gì."

"Cười một kẻ ngu."