Đánh Cuộc

Chương 5

Lâm Hỉ Triêu thường xuyên nhớ tới cái ngày cô bắt đầu đánh cược với Kha Dục.

Trước đó, cách cô nhìn Kha Dục, cũng giống như rất nhiều học sinh khác trong trường học của Kha Dục nhìn hắn, đều là nhìn lên, nhìn lên với tư thế tự ti.

Ngày đầu tiên cô đến nhà họ Kha, mẹ nhiều lần cường điệu dặn dò cô, ở chỗ này phải hiểu lễ phép và tuân thủ quy củ. Mẹ nói mọi người trong nhà này rất ưu tú, dòng dõi thư hương, quyền cao chức trọng.

Với thành tích học tập này của cô mà có thể từ trường trung học tuyến hai chuyển tới Nhất Trung – Một trường top của thành phố, nộp toàn bộ học phí ba năm, môi trường sống của cô có thể chuyển từ khu nhà trọ ồn ào cũ kỹ đến Thiên Việt Sơn tấc đất tấc vàng.

Là may mắn nhờ có bọn họ.

Mẹ nói, "Phải học tập thật giỏi, phải noi gương theo con cái nhà này."

Nói tới đây, trong ánh mắt bà tràn đầy ánh sáng tán thưởng cùng hâm mộ.

Mẹ nhắc đến đứa con của nhà này rất nhiều lần, nhưng lúc ấy Lâm Hỉ Triêu chưa từng thấy, cô vừa tới nhà họ Kha, cẩn thận dè dặt, thậm chí run như cầy sấy.

Lúc nào cũng cứ cúi đầu, vội tới vội đi, phạm vi hoạt động giới hạn ở sau bếp cùng phòng ngủ mẹ cô.

Cho đến khi, sau khi khai giảng lớp 11 được một tuần.

Sự căng thẳng, lo lắng bất an với trường học mới, cộng thêm đau bụng gián đoạn vào thời kỳ hành kinh, làm cô nửa đêm khó chịu muốn chết, lại không dám đánh thức người mẹ phải thức dậy sớm, thế là cô đã tự mình xuống nhà bếp, định pha một ly nước đường đỏ.

Đèn cũng không dám bật.

Lâm Hỉ Triêu bật đèn pin phía sau điện thoại, rót nước sôi pha đường đỏ, cuộn mình cong lưng, đau bụng đến đổ mồ hôi lạnh, đau đến mức cô muốn khóc lên.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa tủ lạnh.

Lâm Hỉ Triêu giật mình hốt hoảng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy được một thiếu niên vóc dáng cao ráo mặc chiếc áo màu xám.

Hắn đang mặc áo hoodie, đội mũ trên đầu, ngái ngủ lại lạnh lùng.

Lâm Hỉ Triêu không thấy rõ diện mạo của hắn lắm, chỉ nhớ rõ cổ tay trắng tinh lộ ra từ trong ống tay áo, lúc lấy chai nước khoáng Perrier ở trong tủ lạnh, khớp xương chuyển động đều đặn, gân mạch lạnh lẽo.

Kha Dục của khi đó, một ánh mắt cũng không cho cô.

Hắn không bật đèn, không có nghi nghờ "Kẻ xông vào" run run rẩy rẩy giơ đèn pin muốn khóc mà không khóc này, hắn hoàn toàn ngó lơ, cầm lấy chai nước rồi rời đi ngay.

Đợi đến lúc bước chân dần dần đi xa, đường đỏ hòa tan trong nước ấm, Lâm Hỉ Triêu lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc cũng dám hô hấp, cũng rốt cuộc mới ngửi thấy được mùi hương mà đến mùi nước đường ngọt ngấy cũng không che được ---

Mùi hương chanh đắng mát lạnh.

Sau đó thì là khai giảng.

Đại biểu học sinh mới phát biểu trong nghi thức chào cờ, rốt cuộc Lâm Hỉ Triêu cũng thấy rõ toàn bộ diện mạo của Kha Dục, hắn mặc đồng phục màu xanh trắng, sừng sững nghiêm nghị như cây thông trong tuyết, dưới lá cờ đỏ trong gió, vừa bễ nghễ lại vừa ngạo mạn khí khái.

Hắn đọc bài phát biểu, ngay ngắn lại không theo khuôn phép, thời điểm tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, hắn đưa tay phất xuống, gấp lại tờ giấy thuyết trình.

"Cuối cùng là lời chúc đến từ bản thân tôi."

"Học kỳ mới chúc mọi người học tập tiến bộ."

Hắn cười, "Cố gắng tới gần tôi thêm một chút."

Dưới khán đài, tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô loạn xị bát nháo, hắn lạnh nhạt đi ra, sắc mặt bất cần đời.

Lâm Hỉ Triêu nhìn hắn dưới ánh nắng chói lọi, ánh mắt gần như chua xót.

Cô mất nửa học kỳ để thích ứng và hòa nhập với tập thể, học sinh của Nhất Trung không phải phú tức quý, thành tích nổi bật, người được bàn tán nhiều nhất chính là hắn. Gia cảnh, học tập, vẻ ngoài, tai tiếng, uy thế to lớn, như một vị thần.

Lâm Hỉ Triêu cũng nhìn thấy hắn càng ngày càng nhiều.

Đôi khi là ở trong danh sách học sinh đứng đầu được dán trên bảng tin, đôi khi là lúc lướt qua vai nhau vào thời gian nghỉ giữa giờ ở lối rẽ cầu thang, đôi khi là giải bóng rổ mà Từ Viện Viện kéo cô đi xem, cũng có khi là ở nhà.

Đêm khuya mùa hè, hắn chống đầu ngẩn người hút thuốc ở trong sân nhà vắng vẻ.

Hắn xăm hình mình vẽ ra lên trên người, mạnh mẽ xốc quần áo lên trước mặt dì Thích để bôi thuốc.

Hắn nghe nhạc điện tử để giải đề toán, Lâm Hỉ Triêu bưng hoa quả tới cho hắn, gõ nhẹ đầu bút lên trên bàn hai cái, coi như là cảm ơn.

Lâm Hỉ Triêu và hắn khác nhau một trời một vực, cho nên vừa "Trông đã khϊếp sợ", cho dù hai người ở dưới một mái hiên, cũng như người xa lạ.

Cho đến khi.

Mẹ bận không ngơi tay, bảo cô đưa một bát canh gà vừa hầm cách thủy cho Kha Dục.

Bây giờ, Lâm Hỉ Triêu vẫn còn nhớ kỹ độ nóng bỏng tay của bát canh gà truyền qua cái khay, phòng Kha Dục khép cửa, gõ cửa không ai đáp lại, cô muốn vội vàng buông canh gà, chỉ có thể không lễ phép đẩy cửa đi vào.

Vì vậy, từ thời khắc này bắt đầu.

Kha Dục ngồi ở mé chiếc bàn hắn dùng đẻ làm bài tập, vẽ kí hoạ, nghe nhạc, máy tính xách tay đang mở, đeo tai nghe.

Hắn mặc chiếc áo hoodie như lần đầu tiên hai người gặp gỡ, cổ tay vẫn lộ ra cảm giác lạnh lẽo như cũ, chỉ là ngón tay thon gầy, lại đang cầm chặt dươиɠ ѵậŧ nửa cương của hắn.

Bỏng cháy.

Lâm Hỉ Triêu bị nóng đến mặt đỏ tới mang tai, nóng bỏng trên tay như xộc vào trong mắt.

Cô luống cuống tay chân tùy ý đặt canh gà xuống, muốn chạy trốn. Cái âm thanh này không nhỏ, làm cho hắn chú ý.

Kha Dục nghiêng người nhìn cô, tựa như đã sớm ngờ tới, hắn hơi nhướng mi, rút tai nghe khỏi máy tính, lập tức, một loạt tiếng thở gấp dâʍ ɭσạи, lẳиɠ ɭơ của phụ nữ vang đầy cả gian phòng.

Máu huyết Lâm Hỉ Triêu đều sắp ngừng chảy, tay chân cô cứng ngắc, che lỗ tai xoay người rời đi.

"Cậu chắc chưa."

Kha Dục kêu cô lại, "Muốn đi?"

Thậm chí hắn còn đang tuốt lên tuốt xuống, khuấy động dươиɠ ѵậŧ cương cứng của bản thân, sắc mặt không tập trung, động tác trên tay hắn không khác gì với việc cầm bút lật sách.

Hắn cụp mắt nhìn xuống độ cứng của dươиɠ ѵậŧ, sau đó nói, "Chơi một trò chơi không?"

"Cậu đoán —— "

"Cậu đứng ở chỗ này, tôi nhìn vào cậu, có thể bắn ra hay không."

Đầu óc Lâm Hỉ Triêu cũng sắp nổ tung, vẫn còn ngờ vực đây là sự thật hay là đang nằm mơ.

Cô muốn đi lại không dám đi, đây là nhà hắn, hắn là Kha Dục.

Tiếng rêи ɾỉ trong máy tính dần dần vυ't cao, trong đó xen kẽ âm thanh thân thể va chạm kịch liệt, giọng nữ bị đυ.ng nát, dồn dập mất kiểm soát, lớn tiếng kêu da^ʍ.

"Có thể tắt đi. . . không!"

Dù có che lỗ tai, thì thanh âm này cũng có thể hoàn toàn xông vào màng nhĩ cô.

Cô sợ bị mẹ ở dưới tầng nghe thấy, cô sợ bị Thích Cẩn nghe thấy.

"Vậy cậu muốn đi sao?"

Ở bên trong bối cảnh thanh âm dâʍ ɭσạи, buồn cười là thanh âm Kha Dục lại trong sáng.

Lâm Hỉ Triêu lắc đầu, cùng lúc đó, tiếng thở gấp ngừng hết.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Kha Dục cứ thế ưỡn cái dươиɠ ѵậŧ to dài hơi nhếch lên đi tới, đưa tay đóng lại cánh cửa trước mặt.

"Tôi. . . Tôi không cố ý muốn nhìn cậu."

Lâm Hỉ Triêu nhanh chóng nhắm chặt mắt lại, thanh âm sốt ruột run run.

"Tên gì?"

"Lâm. . . Lâm Hỉ Triêu."

"Vậy cậu nói, Kha Dục nhìn Lâm Hỉ Triêu, có thể bắn ra hay không?"

Những lời này được Kha Dục ngậm trong môi lưỡi phát ra, nhấn mạnh âm cuối, hắn rất hớn hở.

"Ôi. . . Tôi không biết."

Lâm Hỉ Triêu khó chịu đến muốn khóc, trả lời bằng giọng run rẩy, "Tôi. . . Cậu đừng. . . Tôi muốn đi ra ngoài."

Tay Kha Dục vẫn tiếp tục lên xuống, thanh âm hờ hững, "Trả lời tôi."

"Không thể!"

Trên đầu vang lên một tiếng cười nhạo, ngay sau đó là âm thanh cửa bị khóa trái, Kha Dục cúi đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt nhăn nhúm của Lâm Hỉ Triêu, động tác trên tay nhanh hơn.

Lâm Hỉ Triêu nghe thấy âm thanh da thịt va chạm, thanh âm lép nhép lúc lòng bàn tay cọ xát với dươиɠ ѵậŧ, chất nhầy bị đè ép ra từ trong dươиɠ ѵậŧ, càng ngày càng vang dội.

Sợi tóc bên tai cô bị hơi thở nóng bóng của Kha Dục phun tới hơi bay bay, hít thở nhanh hơn, biến thành tiếng thở dốc nặng nề đè nén.

Dường như hắn tuốt hai cái thật mạnh, đột nhiên có hai thanh âm phốc phốc phóng đại, òm ọp òm ọp, là tiếng vang lúc côn ŧᏂịŧ tăng tốc ma sát với gan bàn tay, đè ép không khí.

Tai Lâm Hỉ Triêu đỏ rựng một vùng, màng nhĩ rung động, tiếng thở dốc và kêu rên của nam sinh tuổi dậy thì khàn khàn gợi cảm, cách cô gần như vậy, thở gấp ngay bên tai cô, giống như là cố ý hoặc như là khó kìm lòng nổi.

Lại là hai tiếng vang nặng nề, sau đó biến thành thanh âm lép nhép liên tiếp không ngừng, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dày.

Cho đến một tiếng thở dốc khó chịu cuối cùng, hõm vai Lâm Hỉ Triêu hơi chùng xuống, hơi thở nóng rực trầm khàn của nam sinh phả bên tai cô.

Mùi hương chanh đắng mát lạnh, xen lẫn mùi tanh tưởi nhàn nhạt, khó chịu đến mức Lâm Hỉ Triêu sắp nghẹt thở.

"Sướиɠ dã man."

Hắn còn hơi hơi thở dốc, âm cuối vυ't lên như một cái móc câu.

"Cậu thua, về sau phải luôn chơi với tôi."

...

Nước mắt Lâm Hỉ Triêu tuôn rơi ào ạt, cô vùi đầu ở cần cổ Kha Dục, không ngừng khụt khịt mũi.

Kha Dục rầm rì bên tai cô là muốn làm cô, hỏi cô làm sao bây giờ, bàn tay của cô, cách vải quần đặt trên dươиɠ ѵậŧ hoàn toàn cương cứng của hắn.

Giờ này khắc này, giống khi đó vậy.

Tiếng thở hổn hển của Kha Dục Sau khi xuất tinh, có cùng tần số với dòng nước mắt chảy ra mất kiểm soát của cô khi bị hắn liếʍ ngực.

Cô ngửa mặt nhìn lên Kha Dục.

Cô thật ghét Kha Dục.