Ngoài cửa sổ hình như trời đang mưa.
Hạt mưa dày đặc, cành xanh run rẩy, cả thế giới phát ra thanh âm rầm rĩ tần số thấp, giống như tiếng ù tai, có một loại cảm giác hoảng sợ mê mang không cách nào xóa nhòa.
Ngay sau đó, đốp!
Bên cửa sổ thủy tinh nửa mở, đóa hoa nước đập vào văng ra tung tóe.
Lốp đốp lốp đốp!
Càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng dồn dập.
Tấm thủy tinh bị nước chảy loang lổ, bọt nước chảy xuống dọc theo khung cửa sổ.
Lâm Hỉ Triêu bật ra một tiếng thở dốc dè nén khó nhịn.
Cánh tay cô dùng để chèo chống thân thể gần như bị đè bẹp, gân mạch phồng lên trên cánh tay đang mạnh mẽ vòng quanh sau lưng cô, cấn làm cho cô đau nhức, mà cánh tay còn lại đang để trên bụng cô, nắm lấy nửa bên ngực sữa, nhào nặn ra một hình dáng sắc dục.
Đó là một tư thái bị khống chế, gắt gao trói buộc.
Mưa to tầm tã.
Thính giác bị tiếng nước mưa lớn nhồi vào, xúc giác trên thân thể bị phóng đại vô hạn.
Cô cảm giác núʍ ѵú của mình bị ngậm vào một khoang miệng ướŧ áŧ nóng ẩm, thịt vυ' trơn mềm, nóng bỏng bị thành trong cánh môi chiếm giữ hôn mυ'ŧ.
Gan bàn tay đang nắm chặt bộ ngực chậm chạp dịch chuyển vị trí theo động tác trên khoang miệng, bầu vυ' cô bị ngậm ăn càng lúc càng sâu, càng lúc càng chặt, cho đến khi cảm giác được sự va chạm của hàm răng, ôm trọn bầu ngực cô rồi cọ xát lúc nhẹ lúc nặng.
Lâm Hỉ Triêu không có cách nào hình dung loại cảm giác này, ngưa ngứa, lại rất ẩm ướt, ngực dính dán một vùng, đầu óc cũng thành một đống bột nhão, hoàn toàn rối loạn.
Ngay sau đó gốc lưỡi đã để lên bầu vυ', mãnh liệt nhồi nhét thịt ngực vào trong khoang miệng, đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu dán lên quầng vυ', xoay tròn liếʍ láp xung quanh, thỉnh thoảng lại lướt xuống chọc ngoáy.
Lâm Hỉ Triêu như là bị đâm chọt trên đầu quả tim, một cảm giác mềm nhũn tê dại từ ngực nhanh chóng tuôn ra đến tất cả xương cốt tứ chi.
Tốc độ đâm chọc dần dần nhanh hơn, càng ngày càng mạnh, cũng càng lúc càng tê dại, trong đầu Lâm Hỉ Triêu trắng xóa một vùng, cô nhịn không được ngâm nga, phát ra tiếng than nhẹ như mèo nhỏ.
"Ưʍ. . . Kha Dục. . . Cậu đừng. . ."
Cô cong người mất kiểm soát, cánh tay bủn rủn duỗi ra sau, muốn xô đẩy bả vai người nọ.
Rồi lại, vội vàng không kịp chuẩn bị.
"A --- "
Lâm Hỉ Triêu phát ra tiếng thét chói tai, đầṳ ѵú cô đột nhiên bị hàm răng đối phương nhay cắn, còn tăng lực kéo một phát ra bên ngoài, núʍ ѵú vốn đứng thẳng lập tức sung huyết sưng lên, đầṳ ѵú hơi nhạt nhiễm lên một chút màu son đỏ tươi đẹp.
Tất cả giác quan đều bị sự đau đớn này cướp đoạt trong chớp nhoáng, Lâm Hỉ Triêu chịu không nổi sụp đầu xuống ngực mình, tay cào cấu mái tóc đầu cắt gọn còn đang vùi giữa ngực bản thân, muốn trả lại gấp bội nỗi đau đớn này cho hắn.
Nhưng Kha Dục hồn nhiên không hay với việc "Trả thù" này, hắn bắt đầu càng thêm mãnh liệt hơn.
Gan bàn tay phủ lên nửa bầu vυ' một lần nữa, dùng sức nắm chặt, hàm răng ngậm lấy núʍ ѵú rồi bắt đầu chà xát lên xuống, cà trái cà phải ở phần gốc, đầu lưỡi chống đỉnh núʍ ѵú, cái lưỡi ẩm ướt nhanh chóng liếp láp.
Núʍ ѵú càng ngày càng trở nên cứng rắn, càng ngày càng sưng.
Dưới hai mũi tấn công, một bên là đau nhức âm ỉ giống như kim châm lửa đốt, một bên lại là niềm vui thú chất chồng, cuối cùng hóa thành kɧoáı ©ảʍ bay thẳng lên đầu, hớp mất hồn người.
Lâm Hỉ Triêu sắp bị động tác dâʍ ɭσạи này của Kha Dục tra tấn đến điên rồi, cô nhịn không nổi muốn khóc, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ này thật sự vừa khó nhịn lại mâu thuẫn, cô cũng thật sự có được thoải mái.
Thân dưới không ngừng tuôn ra từng đợt từng đợt nước ấm, thiếu nữ thời kỳ trưởng thành mới nếm thử tìиɧ ɖu͙©, ngây thơ lại yếu đuối, mặc dù muốn hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ, lại cũng vì thân thể mất kiểm soát mà thẹn thùng.
Cánh tay vòng quanh eo cô đột nhiên rút ra, thân dưới Lâm Hỉ Triêu được buông lỏng, vừa định dịch người ra, ngực trái vẫn luôn trống rỗng lại đột nhiên bị người nắm chặt.
"Ôi. . ."
Lâm Hỉ Triêu nức nở chảy nước mắt.
Ngực phải bị người cắи ʍút̼, ngực trái lại bị cả bàn tay ra sức nắn bóp, núʍ ѵú bị ngón tay cái thô to lôi kéo khảy nhẹ giống như trêu chọc, phối hợp với liếʍ cắn bên ngực trái, bên này chặt thì bên kia lỏng, đến cuối cùng, cả hai bên đều đồng thời bị mạnh mẽ chà đạp.
Lâm Hỉ Triêu cảm giác dây cung lý trí trong đầu sắp đứt rời, cô có chút tan vỡ, dốc sức liều mạng giãy giụa.
"Ngừng lại! Ngừng lại!"
Cô dường như đang ở trong trạng thái vùng vẫy, như con cá trên thớt quẫy đạp chờ xử trảm, động tác kịch liệt, không khống chế được cảm xúc.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng than nhẹ bực bội, đây là từ sau khi trời mưa, Kha Dục im ắng lần đầu lên tiếng.
Chỉ là không biết lúc nào, mưa cũng đã ngừng.
Ngực được giải phóng, phần eo bị người ôm ngồi dậy.
Lâm Hỉ Triêu rất chật vật, áo ngực vẫn còn chưa cởi, siết ở vị trí xương sườn cô.
Dây áo lỏng lẻo nơi khuỷu tay, hai cái vυ' bị bóp ra vết hằn, hôn ra dấu đỏ, núʍ ѵú sưng lên nhô cao, dính vào tơ bạc ướŧ áŧ, hỗn loạn, tinh khiết, du͙© vọиɠ, là nét mỹ cảm rách nát sau khi bị chà đạp.
Mà Kha Dục.
Mái tóc đen lộn xộn xù ra bởi cô cào cấu, vành tai bị móng tay quệt rách da, giữa mày bị cào ra vết máu.
Tổn thương trên cánh môi do cô cắn lúc trước, bởi vì vừa mới rồi quá mức dùng sức hút vυ' cô, lại mơ hồ thấm ra hạt máu.
Kha Dục không thèm để ý, trưng ra bộ mặt tơi tả, vẫn ôm cô, nhìn cô chăm chú, tản mạn lại không bị trói buộc.
"Khóc cái gì."
Câu trần thuật.
Mũi và mặt Lâm Hỉ Triêu đều đỏ bừng cả lên, lông mi hơi dày bị nước mắt không ngừng tuôn ra thấm ướt, sợi tóc lộn xộn dán trên mặt, đáng thương lại động lòng người.
"Chơi ngực một chút đã muốn khóc rồi, vậy tôi chơi chỗ đó của cậu thì sao đây?"
Cắm vào em thì sao.
Khiến em khẩu giao cho tôi thì sao.
Lâm Hỉ Triêu rủ đầu xuống không nói chuyện, tâm trạng tương đối trầm xuống.
Hai tay Kha Dục nâng mặt cô qua, dùng ngón tay cái lau nước mắt chảy ra cho cô, sau đó đặt hai cánh tay cô vòng quanh lưng mình, nửa người trên của hai người đều trần trụi, sát sao dán lấy nhau.
"Đừng như vậy nữa."
Lâm Hỉ Triêu thút tha thút thít, nước mắt tí tách thuận theo hõm vai hắn chảy xuống, "Tôi thật là khó chịu."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Kha Dục đưa tay vỗ về cái gáy Lâm Hỉ Triêu, từng cái từng cái một, an ủi cô vô cùng nhẹ nhàng.
Em rất khổ sở, nhưng tôi lại rất vui vẻ.
Ván cược có ý nghĩa nhất vào thời khắc này, bởi vì người thua phải bị đánh nát tan, từ thân thể đến trái tim, từ cảm xúc cho đến du͙© vọиɠ, nói thẳng ra, hoàn toàn thẳng thắn thành khẩn.
Kha Dục kéo bàn tay rủ xuống bên cạnh người hắn của Lâm Hỉ Triêu, dẫn dắt cô, chậm rãi sờ mó nơi thân dưới của mình.
"Hiện tại tôi quá cứng."
Nước mắt Lâm Hỉ Triêu càng chảy ra mãnh liệt, giãy giụa muốn rút tay về, lại bị Kha Dục ngang ngược ấn chặt vào, cho đến khi chạm vào du͙© vọиɠ căng cứng dâng trào.
"Làm sao bây giờ, tôi thật muốn chơi cậu."