Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 4: Mẹ kế Lý Tú Cầm

Chương 4: Mẹ kế Lý Tú Cầm

Đàn ông là động vật tự hỏi bằng nửa thân dưới, sau khi tắt đèn không nhìn thấy mặt chỉ nghe được tiếng, giọng nói Lý Tú Cầm ở bên đêm cực kỳ khiến đàn ông bộc phát thú tính.

Giang An Quốc đối với Lý Tú Cầm không thể nói là không yêu thích.

Nhìn chung trong trí nhớ của nguyên chủ, Lý Tú Cầm người này chính là điển hình trà xanh, lúc bà ta mới nói, cho dù ai nghe cũng nghĩ là đang khuyên bảo Giang An Quốc, nhưng trên thực tế thì sao, lửa giận của Giang An Quốc càng thiêu càng vượng.

“Nó còn sợ bị người ta nhìn à? Em nghe xem nói vừa nói mấy lời khốn kiếp gì? Nếu những lời nó vừa nói bị người hữu tâm nghe được, em và anh ở nhà máy phải xử lý thế nào? Thiếu nữ 16 – 17 tuổi, ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng!”

Giang An Quốc càng nói càng tức, Lý Tú Cầm giả vờ ngăn đón, trong miệng kiều mị khuyên nhủ.

“Đây là đứa nhỏ oán giận chúng ta, lão Giang à, chuyện này anh làm quá không phúc hậu rồi, em đã sớm nói với anh, chuyện đó không thể nào làm như vậy được, anh lại khăng khăng nói Gia Bảo là dòng độc đinh của Lão Trương, anh không thể để thằng bé đi chịu tôi kia!”

“Nếu để em nói thì nào có tội gì, Gia Bảo lớn hơn Hựu Đào một tuổi, luận lớn nhỏ cũng nên là thằng bé đi, có liên quan gì đến Hựu Đào đâu, không phải anh nói sợ người khác đâm cột sống sao, sao mọi chuyện lại trở nên như thế?”

Nói xong lời cuối, Lý Tú Cầm còn khóc nức nở, bàn tay còn nắm chặt thành quyền, đánh nhẹ lên ngực Giang An Quốc.

Vẻ mặt Giang An Quốc bi thương.

Giang Hựu Đào lười xem hai kẻ này diễn trò, loại tiết mục đó ở trong trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều, mỗi khi muốn nguyên chủ làm một chuyện gì, hai vợ chồng lại diễn một đợt như thế, bình mới rượu cũ.

Cô thổi bụi trên ngón tay, không kiên nhẫn nói.

“Được rồi, hai người đừng đóng kịch nữa, còn cái gì mà dòng độc đinh của lão Trương không nỡ cho xuống nông thôn chịu tội, lời này hai người dám đứng trước cửa hô to sao?”

“Ngay cả họ còn đổi lại cho người ta, mấy lời này của hai người giống như cởϊ qυầи đánh rắm làm điều thừa vậy, bằng hai người còn sợ người ta đâm cột sống à? Hai người có thứ đó sao?”

“Nếu hai người không nói, tôi còn cho rằng hai người là rắn rết độc, độc có thể độc đến tận cùng, trời sinh một cặp, từ này chính là vì hai người tạo ra.”

Giang Hựu Đào nhìn Giang An Quốc nói.

“Trước kia tôi nghĩ đến ông là cha ruột của tôi, gia đình tái hôn quả thực có mâu thuẫn, vì không làm khó ông, cho nên tôi chịu chút khó xử cũng chẳng sao, kết quả ông nhìn đi, một bước lui bước bước lui, hiện tại đã đến tình trạng này, tôi không muốn nhượng bộ nữa.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn à, tôi đi, nhưng từ này về sau cho dù tôi chết ở nông thôn cũng được, hay là phát đạt trở lại thành phố cũng được, chúng ta gặp mặt xem như người xa lạ, tốt nhất không cần tiếp đón chào hỏi gì cả.”

Lúc Giang Hựu Đào mới xuyên đến trong cơ thể này đã mơ màng cùng nguyên chủ gặp qua một lần, cô ấy có một yêu cầu, cùng một nhà Giang An Quốc phủi sạch quan hệ.

Đương nhiên trước khi phủi sạch quan hệ, chuyện nên làm vẫn phải làm, thù của nguyên chủ không thể không báo.