Sau Khi Xuyên Không, Ta Sinh Con Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 10: Đáng thương

Cố Nam Trạch dùng âm thanh này bảo cậu ngồi xuống còn áp bức hơn cả hai vệ sĩ cao to lúc nảy đè cậu, cậu lập tức ngồi xuống ghế.

“Anh ở đây bao lâu rồi? Anh nghe thấy gì?” Tưởng Miêu muốn nhanh chóng rời đi như ngày hôm đó, nhưng nào ngờ Cố Nam Trạch đã nhìn ra chân tướng của cậu, sẽ không dễ dàng bị lừa.

Cố Nam Trạch khoanh tay dựa vào lưng ghế, trong mắt lộ ra cảm giác đè nặng trên người thường, "Tôi nghe cậu nói tôi rất cưng chiều cậu."

"..." Tưởng Miêu lau mồ hôi.

“ Cậu là người đã làm tất cả tin tức trên Internet?” Cố Nam Trạch hỏi lại.

“Không!” Tưởng Miêu vội vàng phủ nhận, “ Làm gì có ai lại nói chính mình được bao nuôi cơ chứ? Tôi sẽ không làm loại chuyện đó. Tôi là người có có chân tay đầy đủ. Dù có chết đói tôi cũng không ở bên anh. "

Trước khi nói xong, anh đã thấy Cố Nam Trạch ném điện thoại xuống bàn, trên màn hình là ảnh chụp cậu bán tin tức cho tài khoản truyền thông.

Tưởng Miêu ho nhẹ để che đi sự ngượng ngùng, "Gần đây tiền bạc của tôi hơi eo hẹp, tôi có bán một số tin tức đăng tình ái về Chủ tịch Cố. Dù sao anh cũng sẽ không keo kiệt như vậy, có thể tính toán với tôi chứ."

“ Cậu cần gấp sao?” Cố Nam Trạch lấy lại điện thoại và hỏi cậu.

“Tôi nói tôi đang cần gấp, sao anh lại hỏi chuyện kỳ

lạ như vậy?” Tưởng Miêu cảm thấy cuộc trò chuyện của bọn họ sắp tăng cao, vì vậy anh liền nhấn ga, “ Tôi rất cần tiền anh không biết sao."

Cậu nhìn xung quanh, bây giờ đã là buổi trưa, trong quán càng ngày càng có nhiều người, không ít người đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn hai người bọn họ, cậu không sợ Cố Nam Trạch đánh mình nên không nhịn được nữa nói thêm một vài từ.

Tưởng Cố Nam Trạch sẽ tức giận, nhưng ai biết Cố Nam Trạch lại ném thẻ đen lên bàn, "Nghe nói câụ muốn đóng phim? Kịch bản đã được chọn cho câụ, sau này người đại diện của cậu sẽ gửi cho cậu.Hãy nhớ trả lời cuộc gọi của tôi. "

Tưởng Miêu tưởng hắn sẽ cưỡng bức yêu, thế nhưng nói xong lời này liền đứng dậy rời đi, Tưởng Miêu thở phào nhẹ nhõm nói " Đã là giờ ăn, anh không ở lại ăn cơm sao?"

Cậu ta nói xong, nhìn thấy chân của Cố Nam Trạch dừng cậu lập tức xua tay: "Món ăn này không ngon, không xứng với thân phận của Cố chủ tịch tôi, lần sau tôi sẽ đãi cậu món ngon."

Cậu nói xong liền thấy Cố Nam Trạch đi tới bên cạnh mình, cúi người nhéo vai cậu, bên tai nói: "Cho cậu biết nếu cậu còn làm những chuyện nhỏ nhặt này nữa thì sẽ phải chịu trách nhiệm."

Chỉ vài câu nói đã khiến Tưởng Miêu sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, sau khi những người khác rời đi cậu còn chưa hoàn hồn.

Mãi đến khi người phục vụ dọn đồ ăn ra cậu mới hoàn hồn, "Tôi không gọi gì cả."

Người phục vụ nở một nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn: "Đây là món mà anh Cố gọi cho anh."

Tưởng Miêu nhìn lại và thấy rằng Cố Nam Trạch đã rời đi.

Cậu cầm trên tay tấm thẻ đen, tuy rằng không còn lo lắng tiền bạc nhưng cậu cảm thấy được đã nhận được một củ khoai tây nóng hổi. Cậu rất muốn ôm đùi Cố Nam Trạch nhưng cậu chỉ muốn dùng danh nghĩa của Cố Nam Trạch để hù doạ những kẻ muốn bắt nạt cậu trong làng giải trí, hơn nữa anh cũng không muốn dính dáng gì đến Cố Nam Trạch.

Rốt cuộc, trong tiểu thuyết, Cố Nam Trạch đã tàn nhẫn và ném nhân vật chính vào chỗ chết, thân hình nhỏ bé của anh ta không thể chịu đựng được.

Hôm kia, Cố Nam Trạch đã làm cậu ấy ê ẩm cả đêm, cậu vẫn chưa hồi phục, dấu răng trên cổ vẫn chưa biến mất, và cổ tay anh ấy dường như bị chèn ép, đặc biệt là ở chỗ anh ấy không thể nói được, ở đó vẫn là một nỗi đau âm ỉ.

Mất nửa đời người mới có một lần, nếu Cố Nam Trạch làm cùng cậu lần nữa, liệu cậu ta có phải gϊếŧ anh ta không?

Cậu xoa xoa cổ tay, tự hỏi phải làm gì tiếp theo?

Vốn dĩ cậu muốn trốn Cố Nam Trạch nhưng ai biết được anh ta đã ngấm ngầm bán tín bán nghi sau lưng Cố Nam Trạch, hôm sau Cố Nam Trạch đã phát hiện ra và còn đến uy hϊếp cậu.

Cậu không thể trốn thoát, cậu chỉ có thể hy vọng rằng sẽ sớm tỉnh lại.

Ngay khi anh cầm đũa lên, người đại diện của cậu đã chạy vào với một chồng kịch bản.

tiểu Nam ngồi đối diện và đặt từng kịch bản lên bàn, "Anh ăn trước đi, chúng tôi sẽ chọn kịch bản sau khi ăn xong. Như Chủ tịch Cố đã nói, đó đều là phim do các đạo diễn lớn thực hiện. Anh có thể chọn bất cứ cái nào anh muốn. "

Tưởng Miêu để đũa xuống, " Cô hiện tại tới đây, tôi còn có tâm tình muốn ăn sao?"

Cậu lật giở những kịch bản này, có phim văn học, phim cổ trang, phim tình cảm, phim điều tra tội phạm… loại nào cũng có.

Cố Nam Trạch đều làm được, thú vị thật đấy, nhưng giá hơi cao.

Tưởng Miêu xoa thắt lưng, trên eo vẫn còn có hai dấu tay, đều là do Cố Nam Trạch ôm chặt lấy eo của anh mà đánh.

“Chính là, tôi rất muốn đóng một bộ phim truyền hình cổ trang.” Tưởng Miêu đưa kịch bản cho Tiểu Nam.

Tiêu Nam liếc mắt nhìn, "Nam chính của bộ phim truyền hình này đã được đặt hàng, anh chỉ có thể đóng vai nam phụ, anh chắc chứ?"

“Chắc chắn rồi, tôi không thể đóng vai chính ngay lập tức, và tôi phải thành lập một ban nhạc.” Tưởng Miêu tự tát vào trán mình khi nói điều này, “Tại sao tôi quên hỏi Cố Nam Trạch tại sao ban nhạc của tôi bị giải tán! "

“Anh muốn gọi điện cho Chủ tịch Cố để hỏi thì sao?” Tiêu Nam hỏi anh.

“Quên đi, quên đi.” Tưởng Miêu nhất thời nhát gan, “Tooi không có số điện thoại của anh ta.”

“Tôi có rồi.” Tiêu Nam đưa điện thoại, “Anh viết đi.”

“ Bỏ đi.” Tưởng Miêu đẩy điện thoại của cô ra, “Chúng ta chờ anh ta thu xếp.”

Tưởng Miêu về nhà với tập kịch bản trong tay, trước khi vào cửa đã gặp anh họ của mình trong vườn.

Lần trước người anh họ bị cậu mắng, anh ta cảm thấy không ổn, anh ta đang nghĩ đến việc trả thù thì bị trúng họng súng.

“Miêu Miêu đã về rồi.” Anh họ dụi dụi môi, bước tới giơ tay ôm vai cậu “Nghe nói cậu được bao nuôi rồi? Cậu nói với cha cậu chuyện này, liệu ông ấy có gϊếŧ cậu không?”.

Tưởng Miêu suýt chút nữa bị lời nói của anh ta làm cho tức chết anh nghiêng người sang một bên để tránh anh họ của mình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tưởng Hoà từ trong nhà đi ra cách đó không xa.

Anh họ của cậu là một kẻ biếи ŧɦái, và em trai ngoài giá thú của cậu cũng là một kẻ biếи ŧɦái, nhưng anh họ của anh ta là một kẻ dâʍ ɖu͙©

Một tên biếи ŧɦái tầm thường, còn em trai thì bệnh hoạn Một tên biếи ŧɦái nhỏ mọn, nếu hai người va chạm, cả hai cùng đau khổ, liệu anh ta có thoát khỏi tai ương?

Anh ta nhanh chóng hét lên: "Tưởng Hoà!"

Tưởng Hoà muốn rời đi cũng không thèm nhìn đến bọn họ, nhưng lại dừng lại khi nghe thấy tiếng khóc của Tưởng Miêu vội vàng chạy lại phía sau, Tưởng Miêu giả bộ như một bông hoa nhỏ yếu ớt, "Anh họ, anh ấy luôn là người đυ.ng vào anh, em đã bị anh ta chạm vào chưa? Chúng ta hãy tránh xa anh ta trong tương lai. "