Sau Khi Xuyên Không, Ta Sinh Con Cho Lão Công Nhà Giàu

Chương 2: Chuyện đêm qua là tai nạn

Cậu như sắp khóc, kêu lên "Làm ơn, các anh chỉ là vệ sĩ, không cần vì chủ mà bán mạng đâu như vậy là phạm pháp đó nếu bị bắt sẽ phải ngồi tù!"

Thang máy ở ngay phía trước, chỉ cần cậu chạy qua và vào thang máy xuống lầu thành công cậu sẽ thoát khỏi tình tiết nhân vật chính mang thai và sinh con.

Kết quả là khi cậu chạy đến góc đường, liền bị một cô đang quét dọn đυ.ng phải, nên ngã vào một gian phòng bên trong.

Cậu không dám vào phòng nên vô thức đi vào mở cửa phòng để đi ra, nhưng ở bên trong lại nghe thấy tiếng hô hoán của bốn tên vệ sĩ, liền thay đổi từ mở cửa thành đóng cửa lại.

Vì vừa rồi cửa không khóa, nghĩa là không có ai sống ở đó, cậu liếc nhìn lại thì thấy căn phòng trống trơn, không có tổng tài nào ở đây.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, sau khi cơ thể thoát khỏi trạng thái căng thẳng, tay chân cậu bắt đầu mềm ra, cơ thể rất nóng, hẳn là do tác dụng của thuốc.

“Chỉ là bị đánh thuốc thôi. Mình có thể giải quyết nó bằng đôi tay siêng năng của mình.” Cậu cáu kỉnh cởϊ qυầи áo và lao tới nằm xuống giường.

Đầu óc cậu hiện lên đủ loại hình ảnh của nam nhân, vặn vẹo eo lắc mông không ngớt, não hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường nữa. Cậu cắn chặt gối thấp giọng rên lên.

Khó chịu quá, đừng nói tên tổng tài kia mở cửa vào dù bốn tên vệ sĩ kia nếu mà mở cửa vào thì có khi cậu cũng....

Sau khi cầm được khoảng hai phút, cậu đang lưỡng lự không biết nên dùng bút trên bàn để giải quyết hay lấy cái ly to thô hơn để giải quyết, thì nghe thấy giọng một người đàn ông phía sau, " cậu vừa từ chối tôi, hôm nay lại tự mò đến cửa ? "

Giọng người đàn ông trầm và đầy áp bức. Tưởng Miêu không thể không nhìn lại phía anh ta. Sau khi bắt gặp ánh mắt của người đàn ông, cậu sợ hãi cúi mặt xuống trong tiềm thức, nhưng khi cậu mở miệng, cậu nói với người kia như một con mèo con đang làm nũng " Muốn."

Tưởng Miêu che miệng hỏi đang nói cái gì vậy! ? Vừa rồi có phải là do cậu phát ra âm thanh đó không?

Đầu óc cậu đang rất bối rối nhưng lý trí nhanh chóng biến mất, cậu thậm chí còn không chống cự khi bị người đàn ông đè lên mà còn đưa hai tay ôm cổ người kia.

...

Thuốc mạnh đến mức sau khi đêm tàn, đầu óc Tưởng Miểu vẫn còn mông lung.

Cậu đang nằm trên giường, nghe tiếng nước trong phòng tắm, cố gắng thoát ra ngoài nhưng cậu đã không còn sức lực nữa.

Người đàn ông này đêm qua hung dữ đến nỗi cơ thể nhỏ bé của cậu gần như gục ngã, chẳng trách nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết lại có thể mang thai một đứa trẻ.

Tưởng Miêu khịt mũi xoa xoa eo, trong lòng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cậu người xuyên không vào cơ thể nhân vật chính vậy chẳng lẽ chính cậu sẽ là người mang thai sao?

Nhưng mà……

Cậu vén chăn lên nhìn, "Đàn ông thì sẽ không mang thai, đúng không?"

“Dậy rồi sao?” người đàn ông từ phòng tắm đi ra, trên thân thể hoàn mỹ có một tầng hơi nước, “Cậu tại sao còn chưa rời đi? Nếu như bám quá dính. Sẽ không vui nữa."

Tưởng Miêu vẫn còn đang tiêu hóa chuyện này, nghe thấy giọng nói của anh ta, cậu sợ hãi vùi vào chăn bông.

Chỉ để lộ ra một đôi mắt sau lớp chăn bông và hỏi anh ta một cách yếu ớt, " Anh có phải tên là Cố Nam Trạch không?"

Cố Nam Trạch lúc đầu tâm trạng rất vui vẻ, nhưng khi nghe được lời của Tưởng Miêu, tất cả vui sướиɠ trong lòng đều biến mất, "Cậu không biết tôi là ai sao?"

“Tại sao tôi phải biết anh là ai?” Tưởng Miêu sợ hãi rụt vào trong chăn, như thể chăn bông là áo giáp có thể bảo vệ cậu, “Không phải anh vừa nói là quá bám chặt sẽ không vui sao? Anh? Sao còn không đi đi? "

“Cậu bảo tôi đi sao?” Cố Nam Trạch tức giận cười nhạo rồi anh ta ngồi ở mép giường, kéo cậu ra khỏi chăn bông, đè cậu vào trong ngực mình, “Nói lại lần nữa xem."

“Nhân tiện, đừng quên trả tiền phòng khi anh rời đi, tôi không có tiền.” Tưởng Miêu không dám nhìn anh ta, “Tối hôm qua chỉ là tai nạn thôi, anh đừng quá lo lắng hay để ý về nó. "

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Mong mọi người ủng hộ mình nha