Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang

Chương 41: Sir Phương, Không Có Gì

Người ở những bộ phận khác cũng không hiểu tình hình của vụ án này, sao có thể vô duyên vô cớ vẽ lên bảng trắng, còn chỉ là một nét bút đã vẽ trúng hung thủ thật sự được?

Ánh mắt của Phương Trấn Nhạc lại liếc qua các cấp dưới của mình, mọi người không thể không ngẩng đầu lên từ trong đống đồ ăn ngon, lắc đầu xua tay tỏ vẻ trong sạch.

“Thế cũng lạ thật…” Ngón tay của Phương Trấn Nhạc gõ lên bàn, trên mặt hiện ra vẻ mặt chuyên chú chỉ khi điều tra án mới lộ ra.

Những người khác nhân lúc sir Phương thất thần chộp luôn cái chân gà, bánh tart trứng, thịt viên… cuối cùng đồng loạt nhét vào miệng mình, vừa no vừa sướиɠ, hiếm khi ợ ra một cách thỏa mãn như thế.

Ánh mắt của Dịch Gia Di nán lại trên mặt Phương Trấn Nhạc, lông mi hơi run lên.

Thấy anh đang vắt óc suy nghĩ, vẻ mặt phiền muộn, tâm trạng lại càng lúc càng tung tăng.

Cô khẽ cúi mắt che giấu ý cười ẩn sâu bên trong, hơi với tay tới lấy một quả cà chua nắm trong lòng bàn tay, cắn từng miếng nhỏ, nhỏ tiếng hút nước quả.

Vốn cô cũng có công lao lớn trong việc phá vụ án này, cũng có thể ăn một quả cà chua to.

Nước quả vào bụng, cô liếʍ môi, trong lòng lặng lẽ đáp lại Phương Trấn Nhạc: Sir Phương, không có gì.

Tối hôm nay về nhà, Dịch Gia Di mang theo rất nhiều cà chua siêu tươi ngon về cùng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Mọi người ăn vài quả như hoa quả, anh cả lại để lại một ít để hôm sau làm nguyên liệu nấu ăn, vừa xếp đặt vào tủ lạnh vừa hỏi Dịch Gia Di: “Sao cục cảnh sát còn phát rau củ làm phúc lợi tăng ca vậy?”

“Là cha mẹ của nạn nhân trong vụ án trộm con tặng ạ, sir Phương nói bọn họ đều là một đám đàn ông thô kệch, rửa rau củ cũng không được sạch nên đều cho em cầm về hết.” Dịch Gia Di rửa tay rồi vòng về phòng, lật toàn bộ sách cũ của mình khi còn học ở trường cảnh sát ra, xếp chồng đặt bên dưới cửa sổ.

Sau khi vạch ra kế hoạch học tập cho mình mới bắt đầu đọc từng quyển một.

Trong phòng khách bên ngoài căn phòng nhỏ, Dịch Gia Đống cùng em trai và em gái đang xem phim bắn nhau đến vui vẻ.

Thi thoảng Dịch Gia Di sẽ nghe được tiếng nói chuyện của các anh em trong phòng khách mỗi lúc nghỉ ngơi xuất thần.

“Gia Di cũng lợi hại như vậy, tuy không dùng đến đao súng nhưng đã phát hiện ra hung khí và hung thủ, là đại công thần phá án trong hai mươi tư tiếng.”

“Em biết, chị cả nhìn rõ mọi việc.”

“Chị cả phá án theo kiểu trí lực ấy.”

“Nhưng không phải chị cả làm văn chức sao?”

“Nếu Gia Di có thể vào tổ trọng án chắc chắn chính là thám tử siêu lợi hại.”

“Nếu như chị cả có thể vào tổ trọng án thì tốt rồi…”

Dịch Gia Di chống má nhìn quyển sách cũ được chiếc đèn bàn nhỏ chiếu sáng, bên trên có rất nhiều ghi chép mà nguyên chủ đã làm, mỗi một bài, mỗi một câu đều học rất nghiêm túc.

Khi nguyên chủ đi học đã từng có giấc mơ làm nữ thám tử anh dũng rồi sao?

Tuy rằng đối với nữ cảnh sát mà nói có thể làm văn chức vừa an nhàn vừa an toàn mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nếu trời sinh có tính phản nghịch, trong mình mang tính quật cường không chịu thua ai, đã từng ảo tưởng sức mạnh cảm thấy bản thân khác với mọi người trên thế giới nhất… vậy làm văn chức chắc hẳn sẽ có cảm giác rất tiếc nuối.

Không thể giơ thẻ công tác thần khí lên và nói một cách thật dõng dạc: “Cảnh sát tổ trọng án tới thụ lý án!”

Không thể nghiêng người rút súng, hô to đầy uy phong: “Bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng!”

Còn nữa, không thể xoay còng tay khóa vào cổ tay tội phạm một cách ngầu lòi, sau đó nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Anh có quyền giữ im lặng, mọi điều mà anh nói ra sẽ là bằng chứng buộc tội anh trước tòa.”

Dịch Gia Di chống má tưởng tượng mình trong mấy hình ảnh vừa kinh điển vừa tiêu sái đó, không nhịn được mà trộm cười, cúi đầu tiếp tục đọc sách.